Tôi Chỉ Muốn Ly Hôn

CHƯƠNG 37

Sáng hôm sau, lúc đồng hồ báo thức vang lên, Diệp Phi vẫn còn đang ngủ.

Tối qua tuy lên giường sớm, nhưng cậu lại ngủ rất trễ.

Nghe thấy tiếng chuông báo thức chói tai, cậu thò tay ra khỏi chăn bông để tắt chuông đi, nhưng với tay ấn vào màn hình lại không không tắt được.

Diệp Phi chồm người dậy, cau mày cáu kỉnh, đang cố gắng với tay, thì cảm nhận được tay mình bị bao bọc bởi một thứ gì đó ấm áp.

Chẳng mấy chốc, tiếng nhạc chuông phiền phức đã biến mất hoàn toàn.

Đầu lông mày Diệp Phi dần dần buông lỏng, đang tính ngủ tiếp, thì lại cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm.

Thắt lưng nặng xuống, sau lưng lại càng thêm nóng, tựa như đang dựa vào lò sưởi.

Chuyện gì thế này?

Cậu trở người lại, nhắm mắt sờ mó lung tung.

Lòng bàn tay cậu sờ vào thứ gì đó rắn chắc cưng cứng, giống như … Diệp Phi mở mắt ra.

Thấy Yến Kiêu đang nằm bên cạnh trong bộ đồ ngủ màu xanh đậm, hàng cúc được cài thẳng tắp, tay áo lại hơi xắn lên.

Mà bàn tay của cậu đang sờ trên cẳng tay của hắn.

Qua ánh mắt tỉnh táo của Yến Kiêu thì có thể khẳng định hắn đã tỉnh từ lâu, nhưng lại không hề ngăn cản động tác của Diệp Phi.

“Là em chủ động.” Hắn dùng tay chạm vào mặt Diệp Phi, giống như thân mật, lại giống như cám dỗ.

Đầu óc Diệp Phi còn đang hỗn độn, trong khoảng thời gian ngắn chưa phản ứng kịp, ngơ ngác không nói gì.

Vì thế, Yến Kiêu như được cổ vũ, tay phải chậm rãi vuốt xuống, thuận theo đường nét gương mặt của Diệp Phi để vuốt ve.

Bầu không khí trong phòng nháy mắt trở nên ái muội.

Yến Kiêu một tay nắm bàn tay Diệp Phi, đan chặt mười ngón tay của hai người vào nhau.

Một tay khác đè lại vai Diệp Phi, nâng non nửa người trên lên.

Chiếc giường gỗ nhỏ phát ra tiếng kêu chói tai, giống như tiếng sấm đập vào lòng Diệp Phi.

Diệp Phi giật bắn mình, triệt để tỉnh táo hoàn toàn.

Cậu cấp tốc đẩy Yến Kiêu ra vươn mình ngồi dậy.

“Sáng nay còn có việc, tôi dậy trước đây anh ngủ tiếp đi.”

Yến Kiêu không nói gì, hô hấp hắn trùng xuống, ánh mắt nặng nề dán chặt lên người Diệp Phi.

Sau gáy Diệp Phi tê rần, uống hai ngụm nước mới ổn định tinh thần, tỏ vẻ ung dung: “Sao thế, anh chưa từng thấy qua hiện tượng sinh lý của buổi sáng à?”

Cậu lục đồ trong vali, mò được bộ quần áo sạch đi thẳng vào phòng vệ sinh, lúc đi tới bên giường, Yến Kiêu bỗng nhiên gọi cậu lại.

“Diệp Phi, ” hắn nói, trong giọng còn mang theo chút khàn, “Em có thể cho anh dùng nhà vệ sinh trước được không?”

Diệp Phi ngẩn người, lập tức ý thức được.

Mắt không tự chủ mà liếc về phía thân dưới của Yến Kiêu, trong nháy mắt miệng đắng lưỡi khô quay đầu đi: “Tùy anh.”

Chờ hai người vệ sinh cá nhân xong đã hơn chín giờ.

“Sếp Diệp, sếp Yến, ” Phó đạo diễn thấy bọn họ ra, liền hí ha hí hửng chạy tới, nhìn Diệp Phi nói, “Tôi đã thu thập ý kiến trong đoàn rồi, giờ gửi qua wechat cho ngài nhé?”

Phó đạo diễn là một kẻ tham ăn, đối với chuyện này còn có tâm hơn việc tuyển diễn viên nữa.

“Được, ” Diệp Phi lấy điện thoại ra, khẽ cười nói, “Anh sắp xếp mấy người đi lấy hàng, thời gian đi...!có gì thì thông báo cho tôi.”

Phó đạo diễn nhanh miệng đồng ý: “Được.”

Diệp Phi vào wechat xem thử, quả nhiên nhìn thấy một danh sách dài đầy đồ ăn, cười nhẹ.

Đám người này quả nhiên không khách khí với Yến Kiêu, ăn uống gì đều thêm vào, điển hình là thịt dê béo.

May thay khi trước mua đồ ăn cậu đã xin chủ quán cách thức liên lạc, gọi đặt hàng xong tới trưa là có.

Không cần phải xuống thị trấn để mua, cũng đỡ mất công mai chạy xuống.

Diệp Phi né đoàn người, gọi điện cho chủ quán, sắp xếp xong tất cả mới trở lại, thấy Yến Kiêu đang nhấc theo túi hành lý đứng ở ngoài cửa.

“Phải đi rồi?”

Yến Kiêu “Ừ” một tiếng, nói với Diệp Phi: “Ba giờ chiều nay lên máy bay, từ nơi này đến sân bay quá xa, nên phải đi sớm.”

Diệp Phi gật đầu bày tỏ đã hiểu: “Chúc anh thuận buồm xuôi gió, đến Phượng thị rồi thì nói cho tôi biết một tiếng.” Do dự một hồi, vẫn bỏ thêm một câu, “Anh không phải lo lắng cho tôi…”

Cậu vẫy tay với nhân viên đi qua chào hỏi, cười nói: “Tôi là ông chủ, họ không dám đối xử tệ với tôi đâu.

Ai cũng đều tôn trọng tôi.”

Yến Kiêu không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Diệp Phi, như muốn nhìn nhìn đủ cho những ngày sau.

Một lúc sau, hắn hỏi: “Chừng nào thì em về?”

“Nói sau đi, ” Diệp Phi không cho hắn đáp án chuẩn xác, hàm hồ nói, “Tôi còn muốn ở đây chơi thêm mấy ngày nữa, nếu về liền chẳng phải đi vô ích sao.”

Điện thoại Yến Kiêu sáng lên, Diệp Phi lơ đãng nhìn lướt qua, vừa vặn thấy được nội dung trên màn hình.

Là tin nhắn của tài xế, nhắn cho Yến Kiêu bảo y đã đến.

“Đi đi, ” Lòng Diệp Phi có chút khó chịu, nhưng trên mặt vẫn vô tâm vô phế, “Tôi đưa anh đi ra ngoài.”

Hai người trầm mặc đi ra ngoài, khi họ chuẩn bị rời khỏi trường quay, Yến Kiêu bỗng dừng lại, gọi tên Diệp Phi.

“Diệp Phi, ” hắn nói, “Lúc em về hãy gọi cho tôi biết nhé?”

Diệp Phi ngước mắt nhìn Yến Kiêu.

Ánh mắt của Yến Kiêu nhìn cậu vẫn như mọi khi, dịu dàng cùng bao dung.

Dường như cho dù Diệp Phi có từ chối hắn bao nhiêu lần đi nữa, hắn vẫn sẽ không bao giờ thay đổi.

Diệp Phi đột nhiên không biết bản thân phải nên làm gì.

Cậu luôn cố gắng kéo ranh giới giữa hai người, cố để Yến Kiêu tránh xa mình, nhưng vô ích.

Diệp Phi lùi một bước, Yến Kiêu liền tiến lên hai bước, cuối cùng chỉ làm việc vô ích.

Gió thổi qua, những hạt cát nhỏ đánh vào bộ âu phục được cắt may tinh xảo của Yến Kiêu, phát ra những tiếng động nhẹ.

Lúc này hắn vốn phải nên ở trong căn phòng làm việc sạch sẽ sáng sủa, chứ không phải như hiện tại vì cậu mà chạy đến vùng hẻo lánh cùng làm bạn với bão cát.

Diệp Phi nhắm mắt lại, nói: “Được.”

Lần đầu tiên trong đời, cậu có suy nghĩ giao muốn giao sợi chỉ đó vào trong tay của Yến Kiêu. Tiến hay lui đều tùy thuộc vào hắn, dù kết quả ra sao Diệp Phi dều chấp nhận tất cả.

Nghĩ lại.., hãy để hắn suy nghĩ lại đi.

Yến Kiêu nhận được câu trả lời của cậu thì vô cùng hài lòng, không cố hỏi Diệp Phi thêm nữa.

Sau khi lên xe, hắn nhìn theo bóng dáng Diệp Phi đi mất, rồi mới dặn dò tài xế lái xe đi.

Dù chỉ mới ra ngoài hai ngày nhưng số lượng công việc đã tích lũy lại rất nhiều.

Yến Kiêu mở khóa điện thoại kiểm tra tin nhắn tới trong thời gian để chế độ yên lặng, mới phát hiện Trình Minh Hạo đã gọi cho hắn tổng cộng mười lăm cuộc.

Đang định gọi lại, thì Trình Minh Hạo đã gọi tới.

Yến Kiêu bấm nút nghe.

“Cuối cùng cậu cũng chịu nhận.” Đầu điện thoại bên kia, Trình Minh Hạo thở phào.

Yến Kiêu hỏi anh ta: “Có việc gì?”

“Chuyện lớn đấy, ” Trình Minh Hạo vắt chéo hai chân, cố ý dụ Yến Kiêu, “Nếu cậu đồng ý gấp đôi tiền thưởng cuối năm cho tôi, tôi sẽ nói cho cậu biết.”

“Trình Minh Hạo, ” Yến Kiêu gọi tên của anh ta, ngữ điệu bình bình nói, “Số tiền thưởng cuối năm tùy thuộc vào sự đóng góp của cậu.”

Trình Minh Hạo không chút chột dạ nào, cười khẩy một tiếng nói: “Đừng nói gấp đôi, tôi có thể lấy gấp mười lần nữa đấy.”

Yến Kiêu lẳng lặng chờ câu sau của anh ta.

“Tôi sẽ gửi cho cậu một phần giám sát ở bãi đậu xe.” Trình Minh Hạo bấm thu cuộc gọi, bấm vào wechat, gửi đoạn video giám sát vừa lấy được cho Yến Kiêu, “Xem xong cậu sẽ biết.

Nhớ gửi cho tôi một món quà hậu hĩnh đấy nhé, tôi không muốn làm việc không công đâu.



Lại oán giận nói: “Tôi cứ tưởng cậu khổ sở lắm, ai mà ngờ hóa ra chính tôi mới là người khổ nhất đấy.

Độc thân mà học đòi làm quân sư cho người đã có gia đình, có lẽ tôi là người duy nhất trên đời này đấy”.

Yến Kiêu không hiểu trong lòng anh ta đang mưu tính gì, thẳng tay cúp điện thoại, mở wechat lên.

Sau đó, Yến Kiêu thấy được một màn mà cả đời này có lẽ hắn sẽ không bao giờ quên.

Trong bãi đậu xe của Khoa Học Kỹ Thuật Phi Tiêu, Diệp Phi dựa vào sau cây trụ xi măng, nhìn chăm chú ra bên ngoài, như đang chờ gì đó.

Mấy phút sau, xe của hắn từ từ chạy vào.

Bởi vì cậu quay lưng về phía camera, nên Yến Kiêu không thể thấy rõ biểu tình trên mặt Diệp Phi lúc đó.

Nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy, ánh mắt của Diệp Phi luôn đuổi theo mình.

Từ lúc xuống xe đến khi tiến vào thang máy, từ đầu đến cuối đều không hề rời khỏi.

Mà thời gian ở góc trên bên phải cho thấy ngày đó là ngày hắn bị tai nạn.

——

“Nếu như cậu ta thật sự quan tâm anh, sẽ đích thân đến, mà không phải chỉ gọi qua điện thoại.”

Câu nói của Trình Minh Hạo không ngừng vang vọng trong đầu hắn, Yến Kiêu nắm chặt điện thoại, xem đi xem lại đoạn video đó.

Không phải là ảo giác, không phải là tưởng tượng, Diệp Phi thật sự có tới.

“Quay xe đi, ” Yến Kiêu ngước mắt, nhìn tài xế ra lệnh, “Quay trở lại.”

Tài xế còn nghĩ mình nghe lầm nên không có phản ứng.

Yến Kiêu nhìn gương chiếu hậu nói với tài xế: “Có vấn đề gì không?”

“Ồ, được.” Tài xế lúc này như tỉnh mộng lấy lại tinh thần, bắt đầu chuyển hướng.

Ở phim trường 《 Giải cứu siêu thời gian 》, sau khi Yến Kiêu rời đi, Diệp Phi không còn hứng làm việc gì nữa, sau khi gửi giờ giao thức ăn cho phó đạo diễn, cậu ngồi ngẩn người.

Không biết Yến Kiêu đã đi tới đâu rồi nhỉ, có bị trễ giờ lên máy bay không… Hắn vốn bận, nếu như không lên được chuyến bay thì chẳng phải sẽ lỡ chuyện sao?

Diệp Phi xoa bóp thái dương, ngăn mình ngừng suy nghĩ bậy bạ lại.

Lấy điện thoại ra vừa định xem vài video, chợt nghe vang lên tiếng gõ cửa.

Cậu còn tưởng là nhân viên đoàn phim tới tìm mình, cũng không quá để ý, vừa xem điện thoại vừa đi ra mở cửa: “Sao thế —— Yến Kiêu?”

Giống như khi hắn đột ngột xuất hiện một ngày trước, Yến Kiêu đứng ngoài cửa, yên lặng nhìn cậu.

Diệp Phi bình tĩnh lại cảm xúc trong lòng, cố gắng lý trí, hỏi hắn: “Để quên đồ gì sao?”

Yến Kiêu không lên tiếng, hắn tiến lên một bước, lấy tay vuốt ve má Diệp Phi.

“Anh…”

“Diệp Phi, ” Yến Kiêu ngắt lời cậu, nói, “Anh đã xem video giám sát bãi đậu xe.”

Diệp Phi ngơ ngác, không rõ: “Cái gì cơ?”

“Ngày anh gặp tai nạn,” Yến Kiêu nhìn sâu vào mắt của Diệp Phi, hỏi cậu, “Tại sao em lại đến?”

Diệp Phi trầm mặc.

Từ xưa đến nay Yến Kiêu đều rất dung túng cho Diệp Phi, nhưng lần này hắn không muốn thấy Diệp Phi trầm mặc nữa.

“Tại sao em lại đến?” Yến Kiêu lại hỏi một lần nữa.

Diệp Phi tránh khỏi tay của Yến Kiêu, từ trong túi lấy ra điếu thuốc và bật lửa.

Yến Kiêu chú ý tới đó chính là cái bật lửa mà hắn mang từ Giang Thành về.

Diệp Phi khẽ cắn điếu thuốc, rũ mắt châm lửa.

Từ góc độ của Yến Kiêu, có thể thấy được hàng mi dài cùng với sống mũi cao của cậu.

Vòng khói trắng cuộn tròn trên khuôn mặt, khiến Yến Kiêu không thể phân biệt được vẻ mặt lúc này của cậu.

Vì vậy Yến Kiêu đè vai Diệp Phi lại cướp điếu thuốc từ trong miệng cậu đi.

“Thật là, ” Diệp Phi khẽ cười một tiếng, dựa người vào trên tường nhìn ra ngoài cửa sổ xuất thần, qua nửa ngày, nói, “Anh không biết tại sao tôi lại tới à?”

Yến Kiêu nói: “Anh không biết.”

“Yến Kiêu, ” Diệp Phi đối diện với hắn, dường như đã trút đi được gánh nặng gì đó, như đã từ bỏ đi hết thảy, “Tôi không thể ở bên anh được, không phải vì tôi không thích anh, mà bởi tôi mắc bệnh di truyền.”.