Tôi Chỉ Muốn Ly Hôn

Chương 19

Editor: Lầu trên có XB

Diệp Phi mất tập trung trong suốt cuộc đấu giá.

Khi tới chuỗi hạt Phật châu mà cậu đánh dấu, suýt chút nữa cậu đã quên giơ tấm biển lên, may mà có Cốc Thụy Gia nhắc nhở cậu mới định thần lại, nhưng trong lòng vẫn là một mớ hỗn độn.

Nếu như lời của Lý Hữu Long là sự thật, Yến Kiêu là cô nhi, vậy thì sẽ không có cái gọi là người nhà bức hôn.

Nếu vậy, tại sao Yến Kiêu lại muốn cùng mình kết hôn?

Cậu nhớ tới lúc Yến Kiêu nói không muốn ly hôn, lúc hắn không chút do dự đầu tư hai trăm triệu, lại nhớ tới ngày đó trong tiệm đồ nướng hắn lột tôm hùm đất cho cậu, ý nghĩ trong lòng càng ngày càng rõ.

Sao có thể như thế chứ?

Trước khi kết hôn cậu đâu có giao thiệp qua với hắn, bởi lẽ với gương mặt đó của Yến Kiêu nếu như cậu đã gặp qua tất nhiên sẽ không thể quên được.

Hơn nữa ở đời trước, quan hệ của hai người vô cùng nhạt nhẽo, không khác bạn thuê chung chung phòng bao nhiêu.

Hơn hai năm, Yến Kiêu chưa từng biểu hiện gì đặc biệt với cậu, có lúc hai người thậm chí còn chẳng nói được với nhau một câu nào, có lẽ do cậu cả nghĩ quá rồi…

Diệp Phi lấy điện thoại ra, mở ra công cụ tìm kiếm, nhập tên của Yến Kiêu vào.

Phía dưới là một đống thông tin, Diệp Phi tìm từ các trang đầu, tỉ mỉ tìm tòi.

Tất cả đều liệt kê thành tựu của hắn, cùng những lời khen, nhận xét có cánh, không có cái nào hữu dụng cho cậu.

“Cậu làm gì thế?” Cốc Thụy Gia lại gần, nhỏ giọng nói, “Đừng giơ nữa, mọi người đều đang nhìn cậu đấy, chuỗi hạt Phật châu cậu đã lấy được rồi”

“Hả?” Diệp Phi ngẩng đầu lên, thấy người chủ trì đang lúng túng cậu liền nở nụ cười tỏ vẻ đã thất lễ rồi.

Cậu bỏ tay xuống, bình tĩnh gật đầu mỉm cười với người xung quanh, không có chút nào ngại ngùng nào, như thể người thất thần vừa nãy không phải cậu vậy.

“Xảy ra chuyện gì?” Chờ sự chú ý của mọi người đều chuyển đến món tiếp theo, Cốc Thụy Gia nghiêng đầu hỏi cậu.

“Cậu…” Diệp Phi suy nghĩ một hồi, nhìn về phía Cốc Thụy Gia, “Biết gì về gia đình của Yến Kiêu không ?”

Cốc Thụy Gia lập tức theo phản xạ độp lại một câu: “Tớ là thẳng nam!” Khiến cho người ngồi bên cạnh y nhìn về bên này.

Đối diện với tầm mắt một lời khó nói hết của Diệp Phi, y ngượng ngùng gãi đầu một cái: “Không phải do cậu khi không lại hỏi loại câu như thế à, khiến cho tớ giống như người đang có ý gì với anh Kiêu rồi âm thầm đi điều tra anh ấy vậy.”

“Thôi.” Diệp Phi đỡ trán, trong lòng không ngừng nhắc nhở mình, người này và Huskies không khác nhau, không nên tức giận.

“Bởi thế, ” Cốc Thụy Gia không phục mà lầm bầm, “Tình huống gia đình người đàn ông của cậu mà cậu còn không biết, tự dưng đến hỏi tớ làm gì.”

Y dừng một chút, bỗng như nghĩ tới gì đó, ánh mắt khó tin nhìn về phía Diệp Phi: “Không phải chứ, cậu chưa từng gặp người nhà của anh Kiêu sao?”

Ánh mắt Diệp Phi đột nhiên ngưng trọng, đúng là cậu chưa từng thấy qua.

Đời trước cậu một lòng nhào vào công việc, căn bản không chú ý tới loại vấn đề này, tình cờ có nghi hoặc, nhưng thoáng cái đã quên hết.

Bây giờ nghĩ lại, quả thật có chút không đúng.

Nếu bị người nhà tạo áp lực nên mới kết hôn, vậy mà sau khi kết hôn lại không giới thiệu cho người nhà biết, mà Yến Kiêu cũng chưa bao giờ đề cập tới chuyện này trước mặt cậu.

Buổi tối, Diệp Phi rửa mặt xong dựa vào đầu giường, mấy lần muốn liên lạc với Yến Kiêu, tới thời khắc mấu chốt lại ngừng.

Nếu như Yến Kiêu thật sự đang nói láo, vậy hắn nhất định có chuyện gì đó gạt mình.

Bây giờ mình trực tiếp gọi hỏi không nhất định sẽ hỏi ra được, không bằng hỏi qua người khác.

Cậu híp mắt nhìn chằm chằm ảnh avatar trên wechat của Yến Kiêu, mở khung chat giữa mình với Trình Minh Hạo ra.

Diệp Phi suy tư, đánh chữ ——

【 Anh Phi của mày: Có một việc muốn hỏi anh một chút.】

Trình Minh Hạo bên kia giây sau đã trả lời——

【 Trình – Peter: Anh Phi nói đi, muốn hỏi gì cũng được, tôi bảo đảm sẽ nói đầu đuôi cho cậu nghe!】

Diệp Phi uống một hớp nước, chậm rãi đánh chữ.

【 Anh Phi của mày: Tôi có một người bạn làm trong công ty truyền thông mới đang muốn tiếp thị cho tài khoản chính thức của họ.

Tôi nhớ rằng công ty bên anh đã hợp tác với các công ty chuyên về mảng phim ngắn.

Anh có thông tin liên hệ của người phụ trách hoạt động không?】

【 Trình – Peter: Chỉ vậy thôi à? Đơn giản.

Cậu chờ chút, tôi sẽ lập tức gửi wechat của anh ta qua cho cậu.】

Động tác Trình Minh Hạo rất nhanh, giây sau liền đã gửi wechat của người kia qua .

Diệp Phi chưa có thêm vào, dù sao chỉ là mượn cớ, cậu tiếp tục đánh chữ.

【 Anh Phi của mày : Cảm ơn.】

【 Anh Phi của mày : Trả lời nhanh như vậy, không bận sao?】

【 Trình – Peter: Đúng rồi, mới vừa trở lại khách sạn mệt muốn chết, chỉ hận không thể lập tức thϊếp đi.

Mà anh Kiêu giờ chắc hẳn sẽ chưa ngủ, tôi cá là anh ấy vẫn đang làm việc đấy ha ha ha ha.】

Cuối cùng cũng nói tới vẫn đề mà cậu muốn, Diệp Phi thoáng ngồi ngay ngắn lại.

【 Anh Phi của mày: Anh hiểu rõ anh ấy như vậy cơ à, cũng đúng, hai người các anh đã quen nhau bao nhiêu năm rồi?】

【 Trình – Peter: Đúng rồi, tôi với anh Kiêu từ cấp ba đến đại học đều là bạn học.】

Từ khi Trình Minh Hạo biết được lịch sử tình yêu bí mật kéo dài bảy năm của Yến Kiêu, trong lòng anh ta cảm thấy đồng cảm cho hắn.

Giờ phút này, cuối cùng cũng bắt được Diệp Phi, anh ta đương nhiên muốn cho tạo ấn tượng tốt về bạn mình cho cậu.

Chuyện thầm mến này không thể nói, lỡ như anh ta nhanh mồm nhanh miệng tuôn ra hết, anh Kiêu mà biết được sẽ gϊếŧ anh ta mất thôi.

Trong đầu Trình Minh Hạo chợt lóe lên linh quang, chợt nhớ tới lời bạn gái cũ của nha ta đã từng nói, người đàn ông vừa đẹp trai, mạnh mẽ lại có gì đó cực thảm là người dễ được lòng người nhất.

Vừa đẹp trai lại mạnh mẽ anh Kiêu đều có rồi, còn thảm… Với cái tính cách im thinh thích như anh Kiêu, chắc chắn sẽ không nói, vậy thì cứ để anh em thay hắn nói!

Mắt Trình Minh Hạo hơi chuyển động, liên tiếp gửi tin nhắn đên cho Diệp Phi.

【 Trình – Peter: Năm đó anh Kiêu ở trường học của chúng tôi được xưng là học thần đó, cầm được biết bao nhiêu là học bổng.

Vừa làm vừa học, nhưng lần nào cũng đạt hạng nhất trong các kỳ thi rất trâu bò đúng không.



【 Trình – Peter: Nghe nói mãi cho tới bây giờ các thầy cô trong trường lúc nào cũng nhắc về anh ấy cho các khóa dưới nghe.



【 Anh Phi của mày: Lên cấp ba đã bắt đầu làm thêm sao? 】

【 Trình – Peter: Ừ, cậu cũng biết đấy, anh Kiêu chỉ có một mình, không dựa vào chính bản thân còn có thể dựa vào ai đây? 】

【 Trình – Peter: Ai ya, cũng bởi vì tính cách có vấn đề nên mới đắc tội với chủ và khách hàng, cuối cùng vẫn bị người ta đuổi việc.】

… … … …

Nội dung mà Trình Minh Hạo gửi qua, Diệp Phi không đọc nữa.

Đến giờ, thì cậu chắc chắn rằng Yến Kiêu thực sự là một cô nhi, mà lý do để hắn ký hợp đồng kết hôn với cậu cũng là giả.

Thật không ngờ cậu lại bị lừa bởi một người như Yến Kiêu.

Diệp Phi ném điện thoại đến đầu giường, cười nhạt.

Tốt thật, không muốn cho cậu biết sao? Cậu nhất định phải làm rõ nó.

Yến Kiêu không biết chuyện phát sinh bên này của Diệp Phi.

Sáng sớm, hắn đúng giờ dậy tắm rửa, ăn sáng xong liền rời khách sạn như hai ngày trước.

Đi chưa được mấy bước, Trình Minh Hạo bỗng nhiên tiến đến nói: “Anh Kiêu, hay là đêm nay chúng ta trở về nha?”

Yến Kiêu dùng loại ánh mắt như nhìn thằng ngốc nhìn anh ta vài giây, mới gật đầu.

Trình Minh Hạo hít sâu một hơi, tự nói với mình đừng tính toán với hắn, lại hỏi: “Vậy cậu đã chuẩn bị quà cho Diệp Phi khi về chưa?”

Tối hôm qua sau khi nhắn tin cho Diệp Phi xong, Trình Minh Hạo cảm thấy nếu chỉ dựa vào Yến Kiêu, thì chả biết được năm nào tháng nào mới cải thiện được quan hệ với Diệp Phi.

Vào lúc này anh ta nhất định phải ra sân, tuy rằng anh ta không có IQ hơn Yến Kiêu, nhưng anh ta có EQ nha.

Nghe đến tên của Diệp Phi, Yến Kiêu đang đi bỗng chốc lại ngừng lại.

Hắn không hiểu nhìn Trình Minh Hạo, không một tiếng động dò hỏi ý tứ anh ta.

Trình Minh Hạo giải thích: “Là việc chúng ta đi thành phố khác du lịch hoặc công tác, trở về đều phải mang đặc sản tặng cho người nhà và ban bè á.”.

Truyện Mỹ Thực

Như vậy à.

Yến Kiêu suy nghĩ rồi gật đầu, giờ bay mà hắn đã đặt là từ bảy giờ đến mười giờ tối.

Mà hội nghị kết thúc vào khoảng ba, bốn giờ, đủ để chọn được quà cho Diệp Phi.

Hắn bước vào địa điểm được bao quanh bởi các vệ sĩ, trên mặt không có chút dao động nào, nhưng trong lòng đã ghi nhớ kỹ.

So với lễ khai mạc, lễ bế mạc hội nghị trực tuyến đơn giản hơn nhiều.

Yến Kiêu trước đó đã từ chối lên phát biểu tại lễ khai mạc, và cũng từ chối phát biểu trên sân khấu tại lễ bế mạc.

Hắn ngồi thất thần ở hàng ghế đầu suốt, không ai biết hắn đang nghĩ gì.

Nhưng với gương mặt vốn xuất chúng của hắn, lại ngồi trong đám người tuổi tác ít nhất cũng phải năm mươi nên rất dễ gây chú ý, tựa như một ánh đèn nổi bật sân khấu, khiến ống kính phóng viên không ngừng lia tới.

Yến Kiêu không thích đứng trước ống kính, càng không thích một đống người xa lạ bình phẩm mình từ đầu đến chân.

Mà đang ở bên trong hội nghị nên không có cách nào ngăn cản, chỉ có thể nhíu mày chịu đựng.

Rất may là lễ bế mạc diễn ra không lâu, ngay sau đó, dưới sự hướng dẫn của bảo an chuyên nghiệp, tất cả đều bắt đầu ra về một cách trật tự.

Một lúc sau, chỗ họp hầu như không còn chỗ trống.

Nhưng là một khách mời quan trong có thể ngồi ở hàng đầu tiên, Yến Kiêu không thể rời đi ngay lập tức mà phải chấp nhận một cuộc phỏng vấn ngắn.

Cuộc phỏng vấn chuyên môn đã được thực hiện hai ngày trước, bây giờ cuộc phỏng vấn này mang tính giải trí nhiều hơn.

Dù sao, những người bình thường không hiểu về những thuật ngữ chuyên môn đó, những gì họ muốn biết là cuộc sống hàng ngày của những ông chủ đùi to này thôi.

Ví dụ, tại hội nghị trực tuyến năm trước, một ông lớn đã có một bài phát biểu rất hay, sau khi nó được đưa lên mạng, độ nổi tiếng còn không bằng với chiếc áo khoác của phụ nữ mà anh ta đang cầm.

Nữ phóng viên cao ráo, khuôn mặt ngọt ngào cầm micro đi tới hàng đầu tiên, sau một hồi lễ phép, cô hỏi câu đầu tiên với một vài người: “Hội nghị kết thúc ở đây. Tiếp theo mọi có sắp xếp gì không?”

Boss lớn A cười ha hả nói: “Tôi nghĩ Giang Thành nơi này rất tốt.

Tôi dự định đi xem một vòng, kiểm tra vài nơi xem chúng tôi có nên tạo chi nhánh ở đây hay không.”

Boss lớn B nói: “Triển lãm mấy ngày nay đông quá.

Tôi chưa có thời gian xem các sản phẩm công nghệ cao của các công ty khác trưng bày.

Tôi sẽ đi nghiên cứu thử xem.

Đúng là sóng trường giang lớp sau xô lớp trước bây giờ sức sáng tạo của những người trẻ tuổi đúng là không thể đánh giá thấp mà.



Boss lớn C nói: “Tôi đã có một cuộc hẹn với một vài người bạn để thảo luận về tác động của trí tuệ nhân tạo đối với tương lai của nhân loại”.

Nữ phóng viên vừa nghe, nhất thời nổi lòng tôn kính.

Thông suốt! Boss lớn chính là boss lớn, ngay cả cuộc sống thường ngày cũng thật là trâu bò! Sếp Yến tốt như vậy, chắc chắn sẽ còn cao hơn nữa!

Nữ phóng viên mang theo mong đợi khó giải thích, dời micro qua trước mặt Yến Kiêu, hỏi: “Còn sếp Yến thì sao ạ?”

Yến Kiêu liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, từ giờ tới bảy giờ còn khoảng hai tiếng ba mươi sáu phút, thời gian của hắn càng ngày càng ít.

Hắn cụp mắt đối diện với nữ phóng viên, rất lễ phép mà dò hỏi: “Trả lời xong là có thể đi đúng không?”

Nữ phóng viên không đề phòng bị hắn đặt câu hỏi, theo bản năng liền tiếp một câu: “Có thể.”

“Cảm ơn, ” Yến Kiêu nói, “Tôi muốn đi mua đặc sản làm quà cho Diệp Phi.” Sau đó cũng không dừng lại, quay người sãi bước đi ra hội trường.

Thời gian chỉ vỏn vẹn trong một cái nháy mắt, thoắt cái ngay cả bóng cũng không còn.

Đang chờ thanh niên có tài lên tiếng Boss lớn ABC: “???”

Nữ phóng viên đã chuẩn bị sẵn một list câu hỏi: “???”

Khi đoạn video phỏng vấn này được đăng tải trên mạng dưới dạng tin tức, ban đầu nó không thu hút được quá nhiều sự chú ý của mọi người.

Bởi mọi người đều tập trung xem phim cổ trang 《 Thái hậu truyền 》 mới ra mắt.

《 Thái hậu truyền 》 được chuyển thể từ tiểu thuyết trên mạng, cái tên không hay lắm, thậm chí hơi sến sẩm, nhưng nội dung rất hấp dẫn.

Đặc biệt là nữ chính, biên kịch đã thay hình tượng thánh mẫu bạch liên hoa trong bản cũ, thành người có dũng có mưu sảng khoái gọn gàng, tính kế lên nhân vật phản diện đến không chút nương tay, làm cho người xem vô cùng sảng khoái.

Ban đầu nó bị nguội lạnh trong một thời gian vì thiếu độ hot khi phát sóng.

Tuy nhiên, sau khi cốt truyện dần được cải thiện, tỷ lệ nhấp chuột đã tăng đều đặn, mức độ phổ biến vẫn ở mức cao, thậm chí còn đạt đến mức thảo luận trên toàn quốc.

Đây là bộ phim truyền hình duy nhất trong những năm gần đây có khán giả bao gồm cả nam nữ già trẻ.

Suy cho cùng, cuộc sống vốn đã quá khó khăn rồi, ai mà không muốn xem thứ gì đó hay ho vào những lúc rảnh rỗi cơ chứ?

Đối với hội nghị trực tuyến, bọn họ đều là các tầng lớp cao, có quan hệ rắm với người bình thường như bọn họ đâu! Dù sao số tiền kiếm được cũng không chia cho họ.

Nhưng ai mà ngờ đoạn cắt video rất nhanh đã nổi danh? Anh ta đã lấy Yến Kiêu làm bìa của video rất cẩn thận, cái này đúng là đâm vào lòng mấy người nhan cẩu mà.

Không biết bọn họ lấy tin tức ở đâu, đã nhanh chóng tìm được Weibo này.

“Đệt đệt! Một giây sau tôi muốn toàn bộ tư liệu về anh giai này!!”

“Trời ạ đẹp trai quá! Anh trai này là nhân viên hội nghị sao? Sao lại có khí tức khó dây vào thế này?”

“A a a a quai hàm này! Mũi này! Ưu tú quá a a a a a!”

“Chao ôi, hãy cho tôi biết Kangkang đã nói gì trong video này.”

Sau đó bọn họ liền phát hiện, cái gì mà là nhân viên chứ, người ta ngồi cùng các boss lớn đấy, vậy nhất định cũng là boss lớn rồi! Chỉ là cái tên Yến Kiêu này… hình như có chút quen tai, đã nghe qua ở nơi nào nhỉ?

“A!!! Tôi nhớ ra rồi! Là boss của Khoa Học Kỹ Thuật Phi Tiêu á! Người cực kì điệu thấp, rất ít lộ diện!”

“A a a ông xã của em, em sẵn sàng chi tiền vì anh!! Em sẽ không bao giờ gọi trò chơi công ty của anh là phí tiền nữa!”

“Mấy năm trước tôi đã sưu tầm ảnh của chồng mình 【 những bức ảnh】, ảnh này còn đẹp trai hơn trước rất nhiều! Tôi suýt nữa đã không nhận ra.”

“Tôi chết! Nhan sắc này thật sự quá tuyệt!”

“Người ta có tiền hơn cậu, còn trông đẹp hơn cậu nữa 【 đầu chó 】 ”

“Lầu trên big gan! Mau im miệng!”

Nhóm nhan cẩu một bên gào liếʍ màn hình, một bên tiếp tục xem tiếp.

Mấy boss lớn đầu tiên không có gì đặc biệt, ăn nói rất nghiêm túc, đặc biệt đúng với bản sắc, đến lượt Yến Kiêu, phong cách đột ngột thay đổi.

“Ha ha ha ha ha ha ha ha mọe nó tui cười chết! Có nhìn thấy vẻ mặt của phóng viên cùng ba người bên cạnh không? Rối hết cả lên! ”

“Ha ha ha ha ha ha ha xin lỗi, hiện tại tôi chỉ muốn biết Diệp Phi là ai!”

“Tôi cũng muốn biết Diệp Phi là ai ha ha ha ha ha, mà mặt mũi lớn đến như vậy?”

“Sếp Yến làm tôi cười chết mất, chân hán tử đã nói đi là tuyệt không quay đầu lại! Vấn đề là, Diệp Phi rốt cuộc là ai? Theo trực giác của tôi chắc chắn là người rất quan trọng.”

“Hóa ra boss lớn cũng giống như tui, đi xa về là muốn mua đặc sản để đi tặng ha ha ha ha ha, bỗng thấy sếp Yến rất gần gũi.”

… … … …

Quần chúng ăn dưa rất thích vây xem bát quái, đặc biệt là Yến Kiêu người ở trong video đã lật đổ ấn tượng của họ về các boss lớn, một loại tương phản đáng yêu.

Vì vậy rất nhanh, “Muốn đi mua đặc sản làm quà cho Diệp Phi.” đã vượt qua khỏi 《 Thái hậu truyền 》 xông lên hot search.

Không có quyền riêng tư trong thời đại internet, mà Diệp Phi cũng không phải là diễn viên hay người nổi gì.

Trong vòng chưa đầy một giờ, thông tin cá nhân của cậu đã được thu thập.

Tốt nghiệp một trường đại học hàng đầu trong nước, quản lý cho một công ty điện ảnh &truyền hình nhỏ, kết hôn với Yến Kiêu nửa năm trước.

Những thứ này không có gì đặc biệt, nhưng bức ảnh đính kèm phía sau mới gây ra bùng nổ.

Diệp Phi mặc chiếc áo sơ mi đen đầy bí ẩn, đang dựa vào tường hút thuốc.

Vóc người cậu cao gầy, eo nhỏ chân dài. Bởi vì hút thuốc, mà môi mỏng hơi mở ra.

Các đường nét bên mặt tinh xảo, cằm đặc biệt rõ ràng.

Có lẽ bị ai đó gọi khi chụp ảnh, cậu khẽ đưa mắt về hướng máy ảnh, trên mặt không biểu tình gì.

Trong làn khói trắng lững lờ, ánh mắt đó thật lạnh lùng và hoang dại, như có thể xuyên qua ống kính.

“Ôi cái sắc đẹp này tôi yêu mất rồi! Không trách có thể kết hôn với sếp Yến!”

“A a a a a vừa đẹp trai vừa khi chất! Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, tôi muốn đè anh ấy!”

“Quá là đẹp giai a a a a! Nhất thời không biết nên hâm mộ Diệp Phi hay là nên hâm mộ sếp Yến…”

“Cặp này thật xứng đôi!! Nhan cẩu thỏa mãn!”

“Hâm mộ quá! Sếp Yến đi họp còn băn khoăn về Diệp Phi, tình cảm hai người nhất định là cực kỳ tốt.”

Tuy nhiên, những lời khen ngợi bắt đầu bằng giá trị sắc đẹp này không tồn tại được bao lâu, bên dưới lại có người bắt đầu bôi đen Diệp Phi.

“Đừng mù quáng, Diệp Phi chính là một cái gối thêu hoa.

Quãng thời gian trước bởi vì đầu tư mù quáng mà bị cha đuổi ra khỏi công ty nhà mình, thông báo bây giờ vẫn còn treo ở weibo Đỉnh Nguyên đấy.”

“Năng lực không có, tâm cơ cũng không ít, chắc là lừa gạt sếp Yến chất phác rồi.”

“Người trong vòng truyền hình, đều nghe qua chuyện của Diệp Phi.

Cậu ta bỏ ra một triệu để mua mấy trăm IP, biến thành chuyện cười trong giới.”

Đây là tình huống gì? Quần chúng ăn dưa không ngờ tới xem mỹ nhân còn có thể dẫn ra thêm nhiều dưa, nửa tin nửa ngờ mà mò tới weibo Đỉnh Nguyên, kết quả phát hiện ra thông báo từ chức của Diệp Phi.

“Chuyện này… Không biết phải nói gì cho phải, đau lòng sếp Yến, rõ ràng có thể tìm được người tốt hơn.”

“Tiền đầu tư của Diệp Phi cũng là của sếp Yến nhỉ, quả nhiên không phải tiền của mình nên không đau lòng đây mà, thật buồn nôn.”

“Cũng không nhất thiết phải như vậy, sếp Yến vui là được rồi.”

“Ai ya, thôi đê, quyết định sẽ xóa bức ảnh vừa lưu.”

Tên tuổi Khoa Học Kỹ Thuật Phi Tiêu và gương mặt của Yến Kiêu vốn đã hot, cùng với sự đảo ngược phong cách trước sau của Diệp Phi, Câu “Tôi muốn đi mua đặc sản làm quà cho Diệp Phi.” hot vượt qua các chủ đề khác ngay lập tức và vươn lên vị trí đứng đầu trong tìm kiếm.

Mức độ thảo luận ngày càng cao.

Một bên khác, Diệp Phi còn chưa biết chuyện này, mấy ngày nay cậu đặc biệt bận.

Nhờ vào 《 Thái hậu truyền 》 nổi sóng, IP lặng lẽ trở nên hot.

Giá như bắp cải đã trở thành lịch sử, một tác phẩm hơi hot bắt đầu ở mức một triệu.

Vậy là thành thế này, các công ty điện ảnh & truyền hình lớn cũng không mua được IP.

Bởi vì trước đó đã bị Thiên Tỉ giống như một cái máy gặt thu tất cả IP vào trong túi.

Hết cách, bọn họ chỉ có thể gạt xuống tư thái để đi tìm Thiên Tỉ nói chuyện.

Cốc Thụy Gia vui vẻ cười không ngậm mồm vào được, cuối cùng cũng xem như ra trả về những ác khí khi trước.

Y đem một phần hợp đồng đẩy lên trước mặt Diệp Phi, dương dương đắc ý nói: ” Bản quyền IP 《 Không về 》 bán cho Truyền Thông Bảo Phong, tám con số.”

Y chống nạnh cười to: “Cậu biết không trước đây các công ty điện ảnh kiêu ngạo như thế nào.

Thì giờ muốn mua IP, bọn họ chỉ có thể thành thật trước mặt tớ.

Này thì cho bọn họ cười nhạo tớ nè! Tớ bắt chẹt một hồi thiêu ví của họ ha ha ha.”

Cốc Thụy Gia càng nói càng hưng phấn, lấy điện thoại ra: “Không được, tớ nhất định phải đăng weibo chúc mừng thôi.”

Diệp Phi nhắc nhở y: “Đừng nói đến số tiền cụ thể.”

Cốc Thụy Gia không ngẩng đầu lên tiếp tục đánh chữ: “Yên tâm đi, tớ có chừng mực.”

Số tiền cụ thể là bí mật kinh doanh, nhưng những con số mơ hồ như một vài chữ số vẫn có thể được tiết lộ được.

Đôi khi, các công ty điện ảnh & truyền hình còn sử dụng chiêu này để tạo đà cho phim truyền hình hoặc phim điện ảnh chuyển thể của họ.

Đăng xong weibo, tinh thần Cốc Thụy Gia sảng khoái.

Đang muốn chờ xem bình luận, điện thoại bỗng nhiên vang lên, là trợ lý của y gọi đến.

Nói có một công ty điện ảnh & truyền hình cảm thấy hứng thú với một bộ trạch đấu trong tay Thiên Tỉ, hỏi Cốc Thụy Gia khi nào có thời gian, muốn hẹn y bàn bạc.

Cốc Thụy Gia không còn cách nào khác, chỉ có thể bận rộn đi ra ngoài, cũng không biết bài đăng trên weibo của mình đã nhấc lên sóng to gió lớn.

“Âu đệt! Thật hay giả thế! Vừa rồi không phải có người trong nghề bảo IP không đáng giá sao?”

“Đó là trước! Sau khi 《 Thái hậu truyền 》 hot, giá cả IP cũng cùng nước lên thuyền lên, tôi chỉ muốn phổ cập thông tin cho các cô! Vậy mà các cô còn nói rằng tôi là fan cuồng của Diệp Phi!”

“Giả hả, sao có thể cao như vậy! Đây không phải là Cốc Thụy Gia cố ý tẩy trắng cho Diệp Phi đấy chứ.”

“Mịa! Là thật đó, weibo Truyền Thông Bảo Phong mới đăng bài khen kìa.”

“Cho nên mới nói người đàn ông Diệp Phi này cũng rất đáng sợ! Ánh mắt đầu tư quá chuẩn, làm sao mà anh ta dự liệu trước được giá IP sẽ tăng vọt ha.”

“Mua một bộ IP khoản một triệu, lại bán ra với giá mười triệu, quả thực kiếm lời mà! Lúc trước ai nói người ta đầu tư loạn đâu rồi? A a a a anh giai nhỏ quá là lợi hại tui yêu!”

“Quả nhiên, đại gia tìm đại gia gả cho…”

“Cp mỹ cường này tui gặm rồi!!”

… … … … …

Việc đảo ngược chiều gió liên tục đã làm hài lòng người ăn dưa, thống kê tìm kiếm theo chủ đề này ngày càng hot.

Lúc cha Diệp nghe nói chuyện này, chính thời điểm đang mang theo Diệp Diệu tham gia một buổi tiệc rượu.

Ông ta tận tâm bồi dưỡng đứa con trai nhỏ của mình, đương nhiên phải đem cậu ta đi kết bạn với những người khác.

Một người trong đó cười nói: “A Diệu vừa nghe lời lại hiểu chuyện, lão Diệp đúng là có phúc khí đó.”

“Ai ya, thôi đi.” Cha Diệp miệng cười ngoác đến mang tai, còn muốn giả vờ khiêm tốn, “Cái gì mà phúc khí chứ, không bị tức chết đã là tốt lắm rồi.”

“Không phải chứ, ” một người khác nói, “A Diệu làm gì khiến ông tức giận sao?”

“Không phải nó, ” Cha Diệp hừ một tiếng, “Là thằng anh của nó! Có lẽ các ông cũng đã từng nghe nói.

Cái gì mà tích trữ IP chứ tôi nói thế nào cũng không nghe! Bán IP có thể kiếm bao nhiêu tiền, không bị đập vào chân là tốt lắm rồi.”

Cha Diệp thở dài, một bộ dáng của người cha tốt: “Không sợ các ông cười chê, chứ đứa bé kia thật sự là bùn nhão không dính được lên tường được.

May thay còn có A Diệu, chứ không tôi cũng không biết nên phải làm gì nữa.

Nếu như Diệp Phi có một nửa năng lực như em trai nó, tôi cũng sẽ không bắt nó rời khỏi công ty.”

Quanh năm lấn sân sang lĩnh vực điện ảnh &truyền hình, cha Diệp rất thành thạo trong việc chèo chống một tay.

Hôm nay ông ta cố ý nhắc đến Diệp Phi là để làm nền cho Diệp Diệu, đứa con trai lớn này đối với ông ta mà nói có vẻ còn có chút hữu dụng.

Sau khi nói xong, cha Diệp liền tăm tăm chờ các ông bạn phụ họa.

Nhưng không hiểu thế nào, ông ta luôn cảm thấy sắc mặt các ông bạn của mình bỗng nhiên trở nên quái quái.

Sau một hồi im lặng, một người có quan hệ tốt với cha Diệp mới uyển chuyển nói: “Lão Diệp à, ông gần đây không quan tâm đến phương diện này đúng không? IP đã tăng giá rồi.”

Cha Diệp ngẩn ra, từ sau khi 《 Không về 》 bị Diệp Phi đoạt mất, ông ta không còn chú ý tới tiểu thuyết trên mạng nữa.

Không có biên kịch riêng để chỉnh sửa tác phẩm! Tại sao lại phải chi quá nhiều tiền cho một bán thành phẩm!

Cha Diệp không phản đối vung vung tay: “Thứ đồ chơi kia có thể tăng tới mức nào cơ chứ!” Một IP kiếm lời mấy mấy hơn mấy chục à, không đủ để kinh doanh nữa.

“Ông không cần giúp nó nói tốt, ” Cha Diệp uống một hớp rượu, như đinh chém sắt nói, “Lần này tôi đã quyết rồi, dù tôi không có người nối nghiệp! Hay có đóng Đỉnh Nguyên! Cũng chắc chắn sẽ không cho thằng Diệp Phi hồ đồ đó trở về!”

“Cái đó…” Cuối cùng, có người nghe không nổi nữa, “Lão Diệp à, IP đúng thực đã tăng lên rất nhiều.”

Cha Diệp khinh thường nói: “Bao nhiêu?” Chẳng lẽ là hơn trăm ngàn?

Người kia nói: “Diệp Phi nhà ông ngày hôm nay bán đi một bộ, giá tiền là tám con số đấy.”

Loảng xoảng một tiếng, ly rượu trong tay cha Diệp rơi xuống đất.

Ông ta không để ý tới giày da cùng quần của mình bị rượu bắn trúng, cầm lấy tay người kia hỏi: “Bao nhiêu cơ? Ông đang nói đùa với tôi đấy hả?”

“Chuyện này có cái gì mà phải đùa chứ, không tin thì ông lên mạng xem đi.” Người kia cười nhạo một tiếng, trong lòng âm thầm quyết định, sau này nhất định phải tránh xa cha Diệp ra.

Với người không có ánh mắt nhìn xa trông rộng như thế, căn bản không cần phải hợp tác.

Cha Diệp và Diệp Diệu đồng thời lên điện thoại, nhìn thoáng qua thì sắc mặt xanh mét.

Lần này, người bị chế giễu biến thành cha Diệp.

Nếu như ánh mắt của ông ta không quá thiển cận, còn để Diệp Phi lưu lại trong công ty, thì lần này không phải là Thiên Tỉ kiếm bộn tiền, mà là Đỉnh Nguyên rồi.

Hơn nữa thông qua chuyện này cũng có thể nhìn ra, cha Diệp đối xử với Diệp Phi căn bản cũng không tốt đẹp như lời ông ta nói ra, chứ không sao lại làm quyết tuyệt như vậy.

Con trai của mình, cứ coi như phạm vào sai lầm lớn nào đi nữa, cũng sẽ không đi bêu xấu con mình như vậy.

May mà Diệp Phi không chịu thua kém, chứ không thì còn bị người cha ruột bất công này chà đạp đến mức nào nữa.

Nghe nói Diệp Phi là con trai cả do vợ đầu cùng cha Diệp sinh ra, quả nhiên có mẹ kế thì cũng có bố dượng.

Còn có Diệp Diệu, thoạt nhìn đơn thuần, lại luôn muốn giẫm lên anh nó để thượng vị thấy không làm được liền chuồn mất.

Loại người thậm chí có thể bỏ qua mối quan hệ huyết thống là đáng sợ nhất, sau này có thể tránh thì phải xa một chút.

Cha Diệp không biết mình đã sắp trở thành chuyện cười trong vòng, ông ta giờ đang rất nhức nhối.

Bỏ lỡ lãi ròng hàng chục triệu, thậm chí hàng trăm triệu là cảm giác như thế nào?

Cha Diệp ôm ngực, nghe theo Diệp Diệu phân rõ quan hệ với Diệp Phi và Đỉnh Nguyên như cái tát tai vào má trái, không nghe theo kiến nghị của cậu như cái tát tai vào má phải.

Yến Kiêu lên máy bay không lâu, đã nhận được wechat từ Mã Kiến Phương người phụ trách bộ phận quan hệ công chúng của Phi Tiêu, biết mình cùng Diệp Phi lên hot search trong weibo.

Sau năm năm ở Phi Tiêu, Mã Kiến Phương tự nhiên hiểu được tính khí nóng nảy của ông chủ mình.

Nếu hắn là người duy nhất trên hot search, Mã Kiến Phương sẽ lập tức liên hệ Weibo để xóa nó.

Nhưng đây không phải mà còn có Diệp Phi, ai biết ông chủ có ý gì, nên hỏi trước cho an toàn.

Yến Kiêu thoáng cau mày và nhấp vào chủ đề.

Lúc này, trong Weibo của Cốc Thụy Gia bình luận anti đã bị quét xuống.

Những lời khen ngợi có cánh đầy trang, khen ngợi Yến Kiêu, khen ngợi Diệp Phi, đồng thời khen ngợi hai người, đặc biệt hòa hợp.

Yến Kiêu nhìn các dòng chữ “Rất xứng”, “Cặp đôi thần tiên”, “Cặp đôi bá đạo của tôi”, khóe môi chợt lóe ý cười.

Hắn lần lượt cuộn xuống các bình luận, lưu ảnh chụp màn hình mà hắn cho là tốt và chuyển chúng vào một album có tên “Diệp Phi”, cho phép Mã Kiến Phương công khai các chủ đề liên quan.

Trình Minh Hạo nhìn từ đầu đến cuối bóp tay răng rắc, hot lên thật tốt, nhân cơ hội tung ra trò chơi mới đảm bảo lợi nhuận ổn định kiếm bộn tiền mà không lo lỗ.

May mắn thay, trong video phỏng vấn đó Yến Kiêu không phải là người duy nhất được phòng vấn, nên hầu như không thể bắt bẻ được.

Vì vậy, khi Diệp Phi phản ứng lại, cậu chỉ được xem một cuộc phỏng vấn.

Hôm nay là thứ Tư, Yến Kiêu luôn mặc một bộ đồ màu xanh đậm dành riêng cho thứ Tư.

Vòng eo của thẳng tắp, hắn nghiêm túc khi mua đặc sản cho Diệp Phi.

Dường như dù có là phỏng vấn hay hội nghị trên trực tuyến, đối với hắn đều không quan trọng bằng.

Diệp Phi xem đoạn video kia rất nhiều lần, thấy bóng lưng Yến Kiêu vội vội vàng vàng, trong lòng không rõ là tư vị gì.

Hai đời, so với tất cả người cậu quen biết, Yến Kiêu là người đối xử với cậu tốt nhất.

Vì vậy, cho dù Yến Kiêu có nói dối cậu chuyện kết hôn như thế nào, cậu cũng không thể giận hắn được.

Diệp Phi thở dài, đóng lại cửa sổ video lại, đứng dậy đi ra phòng khách.

Diệp Phi cũng không đợi lâu, vừa xem được một phần ba chương trình tạp kỹ, đã nghe có tiếng động ở cửa.

Ngay sau đó, cửa chống trộm được mở ra, Yến Kiêu xách túi bước vào.

Dường như chưa hề phải trải qua chặng đường gần ba tiếng đồng hồ, bộ đồ vẫn chỉn chu, sạch sẽ và gọn gàng.

“Tôi đã trở về, ” Yến Kiêu chào hỏi cùng Diệp Phi, liếc mắt nhìn trong nhà, “Em đang xem TV à?”

Diệp Phi “Ừ” một tiếng, ánh mắt rơi xuống trên mặt Yến Kiêu, giống như muốn từ đó nhìn ra bí mật mà hắn che giấu.

Đối diện với tầm mắt của cậu, hầu kết Yến Kiêu giật giật, trong chốc lát đảo mắt đi, nhưng lại nhanh chóng đảo về lại.

Hắn nói cho Diệp Phi: “Tôi mang đặc sản Giang Thành về cho em này.”

“Tôi biết, tôi đã xem qua video, ” khóe môi Diệp Phi cong lên, hứng thú dạt dào hỏi, “Là món gì thế, giờ tôi có thể xem không?”

Yến Kiêu nói “Có thể”, sau đó làm bộ rất tự nhiên ngồi vào bên cạnh Diệp Phi, kéo ra cái túi xách kia.

Trước đó, Diệp Phi đã suy đoán qua rất nhiều.

Có thể là đồ ăn vặt, cũng có thể là bóp tiền, chìa khóa, dây xích hình các con vật nhỏ, nhưng anh không ngờ những thứ Yến Kiêu mua lại lại kỳ cục đến vậy.

Dù tố chất tâm lý của Diệp Phi rất tốt, nhưng vẫn phải tắt tiếng trong khoảng thời gian ngắn.

Khi thấy đó là một hộp bật lửa, không dám tin hỏi: “Là cái này sao?” Không phải cầm nhầm chứ hả.

Giang Thành ở Giang Nam, sản xuất nhiều tơ lụa, trời mới biết Yến Kiêu sao lại mang theo một đống bật lửa trở về!

“Ừm, ” Yến Kiêu trả lời thập phần bình tĩnh, “Tôi cảm thấy rất thích hợp với em.”

“Nhưng mà…” Diệp Phi trố mắt ngoác mồm, cậu không muốn đả kích Yến Kiêu, chỉ thực sự không rõ được mạch não của hắn, “Thứ này ở dưới lầu vẫn có thể mua mà?”

“Đương nhiên không thể, ” Yến Kiêu đem bật lửa in hoa văn chuyển cho Diệp Phi xem, “Tôi có xác nhận qua, đây là độc nhất ở Giang Thành.”

Diệp Phi ngửa đầu nhìn hắn, phát hiện hắn không phải đang đùa, mà là nghiêm túc.

Nhất thời vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, được rồi, đây đúng là chuyện mà Yến Kiêu có thể làm.

Có lẽ do cậu im lặng quá lâu, Yến Kiêu bén nhạy nhận ra được điểm không đúng.

“Em không thích sao?” Giọng hắn thấp xuống, mà âm điệu vẫn bằng phẳng không chập trùng như cũ, không khác với sếp Yến cao cao tại thượng ngày thường là mấy, âm lượng lại không tự chủ bắt đầu tăng lên, như thể chống đỡ cho sự chột dạ.

“Không sao, ” Yến Kiêu nhìn vào mắt Diệp Phi, hỏi, “Em thích gì? Tôi lập tức sẽ kêu người xin đường bay, đi Giang Thành mua một cái khác.”

Muốn Diệp Phi không lo lắng.

“Trước lúc này, tôi có thể tạm thời không đuổi việc phi công.”

Tư thế khoa trương của hắn khiến Diệp Phi có chút buồn cười.

Thấy hắn nói nghiêm túc như vậy, như thể việc điều chỉnh phi cơ riêng và xin đường bay không phiền phức, chỉ cần Diệp Phi vui vẻ là được.

Lòng Diệp Phi hơi ê ẩm, lại có chút ngọt.

Cậu không biết tại sao, bỗng nhiên thấy không cách nào nhìn thẳng vào Yến Kiêu được.

Yến Kiêu vẫn cứ nhìn cậu chăm chăm, như thể cậu không trả lời thì sẽ không chịu bỏ qua.

Vì vậy, Diệp Phi nói: “Thích lắm, vừa thực dụng lại đẹp.”

Cậu cố ý nói sang chuyện khác, nỗ lực để cho loại tâm tình kỳ quái này đi ra, hỏi Yến Kiêu: “Tại sao anh lại cảm thấy cái này thích hợp với tôi?”

Lần này, người trầm mặc biến thành Yến Kiêu.

Tiếng cười của chương trình tạp kỹ vang lên trong phòng khách, Diệp Phi cảm thấy có chút ồn ào, muốn vặn nhỏ xuống, nhưng tìm lâu không thấy điều khiển.

Đành phải đứng dậy, định tìm kiếm cẩn thận trên ghế sôpha.

Yến Kiêu lại lầm tưởng cậu muốn đi, theo bản năng cầm tay Diệp Phi lại.

Lúc Diệp Phi nhìn sang, lại lập tức buông ra.

“Diệp Phi.” Yến Kiêu kêu tên của cậu.

“Ừm.”

Yến Kiêu nói: “Khi ra ngoài cần phải mang theo bật lửa.” Không phải giọng điệu ra lệnh, mà là sự bình tĩnh khiến Diệp Phi cảm thấy dễ chịu.

Diệp Phi nở nụ cười, nghĩ rằng lòng tự trọng của Yến Kiêu đang quấy phá, liền cố ý trêu chọc hắn: “Sếp Yến bá đạo như vậy sao? Tặng quà còn muốn người ta mang theo mọi lúc mọi nơi.”

Yến Kiêu nói “Không phải”.

Diệp Phi liền hỏi hắn: “Vậy là gì?”

Lại yên lặng một hồi, lúc Diệp Phi không nhịn được muốn lên tiếng, Yến Kiêu bỗng nhiên nói: “Em tự mình châm thuốc.”

Hắn nhìn đôi mắt của Diệp Phi, giọng điệu rất nghiêm túc: “Đừng lại đi mượn lửa từ người khác được không, Diệp Phi.”

“Xin lửa thì làm sao, ” Diệp Phi nhíu mày, không phản đối, “Tôi —— ”

Giọng Diệp Phi im bặt đi.

Bởi vì cậu nhớ tới, trong mắt Yến Kiêu, xin lửa không phải là mượn bật lửa, mà là nhờ đối phương châm cho mình bằng điếu thuốc.

Tác giả có lời muốn nói: Kỳ thực hội nghị trực tuyến được tổ chức vào mùa đông ~ không tưởng không tưởng

Editor tiểu Bạch: Không biết phải tui tưởng tượng hay không mà chương này dài quá trời luôn, tui edit một chương mà cả buổi chưa hết, hôm nay chỉ đăng mỗi 1 chương này thui, thông cảm cho tui nhen các tềnh yêu.