Nhân Vật Chính Làm Người Ta Tránh Lui Chín Mươi Dặm

Chương 89

Cửu U Thiên Địa Qua cùng tiên đế tranh chấp sau đó liền bị đưa tới U Minh, tiên đế đối với lệ khí của nó rất lo lắng, phái mấy tiên nhân cường đại cùng đồng hành, giao trách nhiệm không thể rời xa nó nửa bước.

Thiên Địa Qua cùng Khải Minh Châu bất đồng, Hi Hoàng sau khi rời đi, bất luận Thiên Đình an bài cho nó loại chủ nhân nào cũng phải chuẩn bị tác chiến một cách cẩn trọng, vừa không để cho nó quấy rối phía trên, cũng không cần nhân thủ chiếu cố, tiên đế trước kia cũng đã từng giám hộ nó, nhìn Dạ Minh Quân mỗi ngày đều không để cho mình đỡ lo, khi so sánh với các tiên minh khác chỉ có thể thở dài nặng nề.

Tuy là như vậy, lần này nghe thấy lời thỉnh cầu cắt giảm số lượng tiên nhân tại Thiên Đình muốn khơi lên chiến tranh lần nữa, tiên đế cũng không dám để Thiên Địa Qua có chủ nhân. Nhưng mà ngay tại thời điểm Thiên Đình cân nhắc có nên xử trí chuyện nay hay không, U Minh liền truyền đến tin tức Cửu U Thiên Địa Qua tự hủy.

Khí thân gảy, khí linh cũng không một tiếng động, xác định Thiên Địa Qua thật sự đã bị hủy, tiên đế trầm mặc hồi lâu, thở dài một tiếng, chỉ mệnh tiên nhân đem nó đưa về động phủ Khải Minh Châu.

Khi đó, tất cả mọi người đều cho rằng cuộc phong ba này đã kết thúc, bởi vì chuyện thượng cổ thần khí ôm hận tự hủy như vậy không dễ nghe, tiên nhân phụ trách xử lý chuyện này cũng chưa từng lộ ra.

Chỉ tiếc, chẳng ai nghĩ tới, ngay tại trên đường vận chuyển, Thiên Địa Qua vốn dĩ đã gảy lìa không ngờ lại có thể tự tu bổ, nó xử lý tiên nhân bên cạnh, đi một đường đến thẳng chỗ ở Sơn Hà Xã Tắc Đồ.

Chúng nó, những thần khí này cũng đã từng thấy máu trên chiến trường, bên cạnh không thể thiếu tầng tầng lớp lớp tiên nhân bảo vệ, nếu chúng nó không sanh sự chính là hộ vệ an tâm nhất, một khi cố ý đưa tới tai họa thì những tiên nhân này chính là người đầu tiền bắt lại chúng nó.

Trước kia, Thiên Địa Qua đối với chuyện này không có dị nghị, cho nên các tiên nhân đều quên, luận về khả năng tiềm hành ẩn nấp, từ khi sinh ra đã bắt đầu tác chiến thì nó còn am hiểu hơn so với Khải Minh Châu, chỉ cần nó muốn, tùy thời cũng có thể thoát khỏi canh phòng.

Hôm đó cũng là như vậy, nó tránh khỏi tầng canh phòng trùng trùng, lặng yên không một tiếng động xuất hiện trong thư phòng của Sơn Hà Xã Tắc Đồ.

Thật ra thì Sơn Hà Xã Tắc Đồ tự thân cũng không có bao nhiêu chiến lực, nhưng nó có công năng thần kỳ chính là đem cường giả trong thiên hạ sao chép lại ttrong bản vẽ, cho nên cho dù không tự mình ra tay, một khi bức họa mở ra chính là Thần Ma khắp trời, luận về năng lực tác chiến trong thần khí thì chỉ hơi kém một chút với Thiên Địa Qua.

Hi Hoàng sau khi rời đi, Sơn Hà Xã Tắc Đồ chỉ có thể tự mình vẽ nhân vật và phong cảnh, vì vậy khí linh thường xuyên hóa thành hình người rời đi khí thân, lúc này là một nam tử thanh niên một thân y sam thủy mặc, hướng về phía bức họa bên trên thư án mà cau mày khổ tư, cảm ứng được khí tức của Thiên Địa Qua mới nghi ngờ quay đầu, “Sao ngươi lại tới đây? Có phải Khải Minh Châu đi trêu chọc ngươi hay không?”

Đem Khải Minh Châu biến thành sinh linh, chuyện như vậy Hi Hoàng cũng không biết sẽ có kết quả gì, nên trước khi rời đi liền mệnh cho Sơn Hà Xã Tắc Đồ ổn thỏa nhất phải trông coi hắn cẩn thận, chớ để cho Dạ Minh Quân đi sai đường.

Những năm này, Sơn Hà Xã Tắc Đồ cũng đã quen với cuộc sống Khải Minh Châu một khi hồ nháo thì lại có tiên nhân tới tìm mình tố cáo, vì vậy thấy Thiên Địa Qua thì phản ứng đầu tiên chính là hạt châu kia lại đổi chỗ nghịch.

Thiên Địa Qua trước kia vẫn luôn cùng Sơn Hà Xã Tắc Đồ sóng vai tác chiến, các tiên nhân có lẽ cũng sợ Xã Tắc Đồ nghe tin nó tự hủy thì sinh ra khoảng cách với Thiên Đình cho nên chuyện lần này cũng không để lộ ra nửa phần tin tức.

Chuyện như vậy Thiên Địa Qua đều biết, nhưng nó mới vừa rồi suýt nữa đã tiêu thất, nhưng cái đồng bạn quen thuộc duy nhất này chỉ nhớ đến Khải Minh Châu, nghĩ tới chỗ này rốt cuộc là không cao hứng, chỉ lạnh lùng nói: “Ta đến tìm ngươi cùng hắn có quan hệ gì?”

Thiên Địa Qua mặc dù xưa nay không nói thế nào cũng không lộ tình cảm gì, thế nhưng là cơ hồ chưa từng tức giận, Xã Tắc Đồ nhớ ban đầu Khải Minh Châu tìm tới một đống vàng lá định cho cái vị đại ca này thay màu nhan sắc, đố với hành vị đáng bị đánh như vậy, Thiên Địa Qua cũng chỉ quay đầu bước đi không quan tâm.

Chỉ là, hôm nay cái tên Thiên Địa Qua này ngay cả Khải Minh Châu cũng chống đỡ được vậy thì tại sao phải bất mãn đối với mình?

Đối với tình huống như vậy, Sơn Hà Xã Tắc Đồ tuy nghi ngờ, nhưng cũng mỉm cười đáp lại, “Cũng đúng, Khải Minh Châu nếu trêu chọc ngươi, ngươi nhất định sẽ tự mình động thủ giáo huấn hắn.”

Tính khí Sơn Hà Xã Tắc Đồ không được tốt lắm, xưa nay đối với Khải Minh Châu cũng là cảnh cáo khiển trách chiếm đa số, chỉ có ở trước mặt Thiên Địa Qua vĩnh viễn là hình dáng khẽ mìm cười, đáng tiếc chiến qua lạnh lẽo cứng rắn không thể hiểu được điều này đại biểu cái gì, hôm nay cũng chỉ là trả lời đúng sự thật: “Ta vừa ra tay tất có tử thương, không để ý tới hắn.”

Xã Tắc Đồ biết Thiên Địa Qua tuy xem không hiểu tính tình khiêu thoát của Khải Minh Châu, nhưng xưa nay chưa bao giờ cùng nó tranh đấu, nếu là có người đánh chủ ỷ đến hạt châu kia, nói không chừng còn phải bị nó cho đánh cho thành nửa thân tàn phế. Nghĩ tới đây, tâm tình hắn cũng tốt hơn nhiều, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Khải Minh Châu trẻ tuổi thích chơi đùa, nếu nơi nào đắc tội ngươi, coi như cho ta mặt mũi, đừng tìm hắn so đo.”

Từ bắt đầu khi Xã Tắc Đồ ra đời, Thiên Địa Qua đối với yêu cầu của hắn rất ít cự tuyệt, hôm nay cũng là quả quyết đáp một tiếng, ” Được.”

Chẳng qua là nói chuyện đôi câu, giữa bọn họ liền lại rơi vào trầm mặc, Thiên Địa Qua nguyên bản rất quen thuộc với an tĩnh như vậy, nhưng là chẳng biết tại sao, thấy Xã Tắc Đồ lại tiếp tục ngồi vẽ cũng không nói chuyện nữa, nó lại cảm giác yên tĩnh như vậy không tốt, hiếm thấy chủ động mở miệng: “Ngươi gần đây đang vẽ gì?”

Thiên Địa Qua rất ít khi chủ động cùng người khác nói chuyện, tuy biết nó lai giả bất thiện, thần sắc Sơn Hà Xã Tắc Đồ như trước có chút cao hứng, liền hướng về nó mở ra bức họa mình lấy hơn nửa tu vi để chế thành,

“Khải Minh Châu hiếm thấy ở động phủ đợi một trăm năm, ta phỏng đoán hắn cũng mau nghẹn đến hư, cho nên lấy chút đồ lặt vặt phàm trần để cho hắn cầm đi giải sầu.”

Dạ Minh Quân xưa nay yêu thích sự vật mới lạ, Xã Tắc Đồ thấy hắn có động phủ đột nhiên an phận xuống, vừa vui vẻ yên tâm hơn lại có chút đau lòng. Hắn ỷ vào mình nắm trong tay dị năng thời gian không gian, xuyên toa thời không bước vào thế giới hiện đại, đem những cố sự yêu thích của tuổi trẻ tụ chung một chỗ, muốn chế thành một thế giới thú vị mới đưa cho Khải Minh Châu quản lý, vừa nhìn hắn tìm chút chuyện làm gϊếŧ thời gian, cũng nguyện hắn có thể vì vậy mà hiểu thêm một í về nhân tình thói đời, trở nên thành thục.

Mỗi một cái thế giới đều có tốc độ thời gian trôi qua bất đồng, bên ngoài mỗi một thế giới lại là không gian loạn lưu, thường xuyên đạp phá hư không đối với bất kỳ tiên nhân nào đều không phải là chuyện dễ, hơn nữa đem cố sự nhân vật biến thành sự thật cũng cần tiêu hao tu vi, Sơn Hà Xã Tắc Đồ hôm nay cũng là trạng thái suy yếu, một chớp mắt kia nhìn thấy Thiên Địa Qua liền biết mình hôm nay sợ là khó thoát tai kiếp.

Tâm tình trong ánh mắt của hắn, Thiên Địa Qua xưa nay đều xem không hiểu, lúc này cũng chỉ là hướng về phía bức họa cau mày nói: “Đã từng phục chế hàng vạn hàng nghìn hình ảnh tiên thần, hôm nay chỉ có thể lăn qua lăn lại với món đồ chơi này?”

“Gửi tình sơn thủy cũng không phải rất tốt sao?”

Lúc Xã Tắc Đồ trả lời vẫn đang mỉm cười, nếu như có thể, hắn tình nguyện Thiên Địa Qua chỉ là nhớ hắn, cho nên tới cùng hắn nói chuyện phiếm, nếu có thể bởi vì hắn quan tâm đối với Khải Minh Châu mà tức giận lên vài phần, ngược lại cực tốt.

Chỉ tiếc, Thiên Địa Qua sẽ không nhớ hắn, người nam nhân này vĩnh viễn chỉ biết đến thời điểm cần hắn mới tới, lúc này cũng vậy, tựa hồ không muốn nói chuyện phiếm lãng phí thời gian, rất nhanh liền ra lệnh: “Ta cần một cá người sử dụng được ta, sáng tạo một thượng cổ thần linh cho ta.”

Cái vũ khí vô tình này, ngay cả cùng nhau nói lời nhàn thoại bình thường về hồi ức cũng không để lại cho hắn, nếu hắn không đáp lại, đại khái cũng là không chút do dự là có thể ra tay đối với hắn.

Nội tâm tuy là than thở như vậy, lúc Xã Tắc Đồ ngẩng đầu lên lại kiên định trả lời: “Ta cự tuyệt.”

“Tại sao ngươi có thể vì Khải Minh Châu làm những thứ đồ nhàm chán này, nhưng không đáp ứng chính sự của ta?”

Thiên Địa Qua lúc hỏi câu này có chút giận tái đi, Xã Tắc Đồ cũng không cách nào phân rõ nó tức giận rốt cuộc là bởi vì bị cự tuyệt, hay là bởi vì mình rất chiếu cố đối với Khải Minh Châu.

Nhưng mà, bây giờ những chuyện này cũng không trọng yếu, hắn đã từ trong thư của tiên đế biết được ý tưởng của Thiên Địa Qua, xem như Hi Hoàng nhất mạch thần khí, tuyệt đối không thể cho phép hành động chém gϊếŧ như vậy. Hi Hoàng kêu hắn nhìn mảnh thiên địa này, bảo vệ Thiên Đình là chức trách của hắn, hắn phải toàn lực ngăn cản Thiên Địa Qua.

Chỉ là, mặc dù biết, bởi vì những cảm tình nho nhỏ này của mình, hắn vẫn định khuyên nhủ: “Chính là bởi vì ngươi chưa bao giờ hồ đồ, ta mới không đáp ứng. Ngươi cũng biết, chỉ cần gϊếŧ một tiên nhân vô tội, ngươi chính là ma. Không đợi kế hoạch hoàn thành, Thiên Đình sẽ đem ngươi tiêu diệt.”

Nhưng mà, Thiên Địa Qua thà mạo hiểm triệt để hư hại cũng phải thoát khỏi Thiên Đình khống chế, lúc này như thế nào lại buông tha, chỉ dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn,

“Ta đã tính qua, nếu muốn thiên địa linh khí khôi phục cân bằng, gϊếŧ người sẽ không nhiều so với thượng cổ chi chiến. Nhiệm vụ tịnh thế mỗi một lần thi hành cũng cần mấy vạn người phàm chôn theo, mà ta chỉ cần gϊếŧ chết ba ngàn tiên thần cường đại là được nhất lao vĩnh dật (một lần vất vả suốt đời nhàn nhã), rất có lợi.”

Sơn Hà Xã Tắc Đồ cùng nó hợp tác hơn ngàn năm, người đồng bạn này chưa bao giờ từng tự chủ trương, hôm nay đột nhiên phát tác thật là kỳ quái, lập tức liền hỏi: “Có người đối với ngươi nói cái gì, hay là thỉnh cầu ngươi xuất thủ?”

Trên đời này cuối cùng chỉ có Xã Tắc Đồ có thể hiểu nó, Thiên Địa Qua trầm mặc chốc lát, chỉ nhàn nhạt nói: “Năm trăm năm ta ở U Minh nghe rất nhiều thanh âm của vong hồn, bọn họ quá yếu không dùng được ta, ta cần một chủ nhân đủ cường đại vừa biết nghe lời.”

Vì thăng bằng thiên địa linh khí, Thiên Đình cùng địa phủ hợp tác đã thi hành không dưới trăm lần nhiệm vụ tịnh thế, vong hồn chết đi cuối cùng phát động sự trả thù của bọn họ, chỉ là, chẳng ai nghĩ tới, dẫn dắt trận kiếp số này tới cùng lại là Cửu U Thiên Địa Qua biết nghe lời nhất.

Đây là ý chí Thiên Địa Qua lần đầu tiên tự mình sinh ra, từ lúc hắn mở miệng Xã Tắc Đồ liền biết sẽ không sửa đổi, chỉ hỏi: “Nếu ta cản ngươi, ngươi sẽ dừng lại?”

Mà câu trả lời, cũng giống như hắn dự liệu vậy, ” Sáng tạo cho ta một chủ nhân thích hợp, nếu không, chết.”

“Ta nếu ngăn trở ngươi, ngay cả ta cũng gϊếŧ?”

” Đúng.”

Lấy được câu trả lời khẳng định không chút do dự, nam tử cười khổ một tiếng, cho dù biết mình không thể nào ngăn trở người trước mắt, vẫn mở ra bức họa vô tận sơn hà, thực hiện chức trách cuối cùng thuộc về thượng cổ thần khí.

Thiên Địa Qua chưa bao giờ từng bỏ qua việc rèn luyện mũi nhọn, mà Sơn Hà Xã Tắc Đồ từ sau khi Thiên Đình bình định đã lâu chưa từng bổ sung chiến lực tiên thần trong bức họa, song phương giao chiến suốt bảy ngày tại thế giới trong tranh, cuối cùng vẫn là kết cục bức họa bị chiến qua xé nát.

Người thắng là Thiên Địa Qua, thế nhưng nó lại không cảm thấy có bao nhiêu khoái trá, nhìn bạch bào nhuốm máu của nam tử vẫn như trước kia mà suy yếu hướng về phía mình ngã xuống, cuối cùng không nghênh kích, chẳng qua là mặc cho hắn tựa vào chiến giáp trước ngực, không hiểu hỏi: “Biết rõ không địch lại, vì sao còn phải cùng ta đánh một trận?”

Xúc cảm băng lãnh của Cửu U huyền thiết đối với Xã Tắc Đồ mà nói rất quen thuộc, hắn thử đến gần qua người nam nhân này rất nhiều lần, từ đầu đến cuối chưa từng thử tìm cách để cho người này cởi bỏ lớp chiến giáp trên người, kết quả đến chết đều chưa từng chân chính chạm qua ngực người này, cũng không biết dưới lớp chiến giáp này có nhịp tim hay không.

Mặc dù trong lòng tiếc nuối, hắn vẫn nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Thiên Địa Qua, sau đó, dùng lực lượng trói buộc cuối cùng khởi động trình tự tự hủy của Sơn Hà Xã Tắc Đồ.

“Có lẽ là… Vì cùng ngươi cùng chết.”

Bên trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ là tự thành thế giới độc lập, một khi tự hủy chính là thiên băng địa hãm, chỉ cần thân ở trong thế giới, bất luận tiên thần nào cũng khó thoát tai kiếp. Đây là hắn vì ngăn cản kiếp nạn mà đưa ra nỗ lực cuối cùng, nhưng mà, cuối cùng vẫn không thể đem Thiên Địa Qua hủy diệt.

Chiến Qua bị tàn phá một lần nữa thành hình, nó nhặt lên bức họa trống không tán lạc trên đất. Theo khí linh biến mất, những thứ kia đã từng là nhân vật anh hùng cùng phong cảnh uyển chuyển cũng hóa thành trống rỗng, hết thảy đều nói rõ, cái đồng bạn rất thích cười khi nhìn hắn đã không có ở đây.

Thiên Địa Qua không hiểu, Sơn Hà Xã Tắc Đồ vừa cùng nó là địch, thậm chí muốn cùng nó đồng quy vu tận, vì sao ánh mắt cuối cùng nhìn về phía nó vẫn không có nửa phần sát ý?

Tựa như nó thủy chung chưa từng minh bạch, đồng bạn này vì sao mỗi khi chiến sự kết thúc liền muốn hóa thành hình người cùng mình dựa chung một chỗ, mặc dù có lúc Thiên Địa Qua lười biến hóa, nam nhân cũng là ôn hòa vì nó chà lau khí thân, cẩn thận tỉ mỉ tựa như đây là trân bảo vừa đυ.ng liền bể.

Nhưng Chiến Qua luôn nhuốm máu, rõ ràng tuyệt không xinh đẹp.

Thỉnh thoảng Thiên Địa Qua cũng hóa hình, Xã Tắc Đồ bỗng nhiên sẽ mỉm cười cầm tay nó, quay đầu lại dùng ánh mắt ôn nhu nhìn nó. Thiên Địa Qua không cách nào hiểu hành động như vậy, cho dù có thể cảm nhận được tay đối phương cùng tầm mắt đều rất mềm, nhưng vẫn như thường lệ mà lạnh lùng nói: “Tại sao muốn nắm ta? Ta ở trạng thái hình người thì ngươi không thể đưa ra gϊếŧ địch.”

Nghe lời này, mặc y nam tử lập tức oán trách liếc hắn một cái, tuy là như vậy, vẫn nỗ lực dẫn đạo người nam nhân không hiểu phong tình này nói ra mấy câu dễ nghe, “Ta đang suy nghĩ, chúng ta có thể luôn luôn chung một chỗ hay không?”

Thiên Địa Qua không hiểu ánh mắt của hắn này là ý gì, chỉ đáp lại đúng sự thật: “Chúng ta đều là thần khí của Hi Hoàng, tự nhiên chung nhau tác chiến.”

Xã Tắc Đồ cũng hoàn toàn không biết Thiên Địa Qua đang suy nghĩ gì, rõ ràng bất luận hắn nói lên yêu cầu gì cũng sẽ đáp ứng, nhưng trong ngày thường lại hoàn toàn là thái độ như cục đá vô hại vậy, liền tức giận hơn, hỏi: “Nếu như có một ngày ta bị đưa cho thần linh khác, ngươi sẽ đến nhìn ta sao?”

Thần khí đối với thần linh cực kỳ trọng yếu, nếu không phải sinh tử chi nan tuyệt không tặng người, Thiên Địa Qua không biết hắn thế nào sẽ có ý tưởng như vậy, nghiêm túc suy nghĩ một phen, vô cùng thành thực trả lời: ” Thời điểm cần ngươi, sẽ.”

Nói cách khác, nếu không cần, liền cũng không thấy nữa?

Bị đáp án này làm cho ngứa răng, Xã Tắc Đồ rốt cuộc không áp chế được tính bạo khí của mình, hơi có vẻ tức giận mà uy hϊếp, “Thiên Địa Qua, đi tìm con heo rừng tới, ta phải dùng ngươi làm thịt nó.”

Trong ý thức của Thiên Địa Qua, vũ khí nên bảo vệ vật xinh đẹp, cho nên nó vẫn luôn không ngại thỏa mãn tất cả yêu cầu của Xã Tắc Đồ, lúc này cũng là không để ý chút nào đáp lại: “Theo ngươi.”

Sau đó, nó thật đem heo rừng bắt được, thế nhưng tâm tình Xã Tắc Đồ trong nháy mắt hạ thấp, chỉ là là sắc mặt tuyệt vọng trở về doanh trại, không nói chuyện cùng hắn nữa.

Khi đó, thần tình của nam tử khi ôm nó tự hủy lại giống nhau như đúc, Thiên Địa Qua xem không hiểu, chỉ biết, đây không phải là biểu tình mà thần khí nên có.

Cuối cùng, Thiên Địa Qua trọng tố khí thân rồi mang đi thế giới mới của Sơn Hà Xã Tắc Đồ còn chưa kịp hủy diệt, như người nọ mong muốn đem bức họa trống không còn sót lại để lại cho Khải Minh Châu người mà hắn quyến niệm (nhớ nhung) nhất lúc hắn còn sống, và chỉ để lại một câu nói nhàn nhạt trước khi rời đi,

“Ngươi nhìn, ta am hiểu nhất chính là sát sinh, đồ chơi đến trong tay ta, cũng sẽ biến thành vũ khí.”

Sơn Hà Xã Tắc Đồ sở hữu lực lượng sáng tạo tiên thần, mà Cửu U Thiên Địa Qua chỉ cần lấy được chủ nhân liền không người nào có thể địch, bọn họ là trời sanh tác hợp. Hi Hoàng sau khi rời đi, Thiên Đình không dám để cho hai món thần khí tiếp tục hợp tác, vì vậy Sơn Hà Xã Tắc Đồ ở lại Côn Luân Sơn, mà Thiên Địa Qua chính là theo tân chủ nhân Cửu U Tố Nữ đi U Minh, thiên địa cách nhau, rất ít gặp lại.

Thiên Địa Qua không lừa gạt nó, sau đó phần lớn thời gian bọn họ gặp mặt là trường hợp long trọng tại Thiên Đình, đôi bên nói chuyện ngắn ngủi mấy câu, rất nhanh mỗi người đều phải quay về chỗ ở của mình.

Sau đó, Thiên Địa Qua lần đầu tiên chủ động tìm Xã Tắc Đồ, chính là vì kế hoạch tiêu diệt tiên nhân.

Thiên Địa Qua biết chuyện này là bình thường, nguyên bản thần khí nên theo chủ nhân hành động, nhưng từ lúc làm phản Thiên Đình đi tới cái thế giới này, mỗi khi nhìn thiên nhân hành tẩu trên thế gian này, nó sẽ nhớ tới nhãn thần mừng rỡ của nam nhân ngày hôm đó khi mình hiện thân, dường như hắn đã đợi nó rất lâu rất lâu rồi.

Nó cảm giác nơi này tựa hồ có gì không đúng, nhưng cho tới bây giờ, cũng chưa từng suy nghĩ cẩn thận, rốt cuộc là nơi nào tồn tại dị thường.

“Là ngươi phá hủy Sơn Hà Xã Tắc Đồ?”

Đây cũng là lai lịch chân chính của thiên nhân, hôm nay Thiên Địa Qua hồi tưởng lại cũng cảm thấy hoảng hốt, hắn xưa nay không nhiều lời, đối mặt chất vấn của Khải Minh Châu, căn bản cũng không muốn kể lại tất cả sự tình, chỉ lạnh như băng đáp một chữ, ” Đúng.”

__________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Xã Tắc Đồ: Ta dỗ hùng hài tử chơi RPG game, ngươi lại đổi trở thành tuyệt địa cầu sinh?

Thiên Địa Qua: Bất luận trò chơi nào đến trong tay ta đều phải biến thành PVP!

Dạ Minh Quân: Không quan hệ, cuối cùng ta vẫn là đem nó chơi thành trò chơi luyến ái! Nhìn a, ta có vợ!

Thiên Địa Qua: Câm miệng, lão bà làm trở ngại cuộc sống của ngươi!

Kỷ Mạch: Đại BOSS vừa ý cái tên nhi tử hố cha nhà ta thật ra là bởi vì cộng minh trung nhị đúng không?

Nhậm Thanh Nhai: Nhiệm vụ thường ngày bị cha ruột ghét bỏ hoàn thành.