Nhân Vật Chính Làm Người Ta Tránh Lui Chín Mươi Dặm

Chương 7

Diệp Phá thân là Hoàng Tử Ma Châu gặp qua thiên nhân không phải số ít, nhưng im hơi lặng tiếng như vậy giải quyết hai mươi con Câu Xà, ở trong ấn tượng của hắn cũng chỉ có phụ hoàng mình có thể làm được. Thần tinh tế ti làm việc xưa nay cẩn thận hơn nữa đối với người ngoài rất cảnh giác, trước đây, các phe thiên nhân nghĩ hết biện pháp đều không thể bắt được hắn, có thể làm cho Kỷ Mạch an tâm xông vào trong vòng vây của bọn họ như vậy, vị thiên nhân này thực lực tuyệt đối không bình thường, nói không chừng là cường giả cùng cấp với phụ hoàng. Không sai, người này trấn định cũng không phải là ngụy trang, mà là thật không xem bọn họ thành uy hϊếp, trong mắt hắn đây là tự tin tuyệt đối thuộc về cường giả đỉnh cao.

Vừa nghĩ như thế, Diệp Phá trong mắt có mấy phần thối ý, hắn là con trai duy nhất của Diệp Quân Hầu, biết nhiệm vụ thất bại phụ hoàng cũng sẽ không trừng phạt, thế nhưng hắn càng muốn được phụ hoàng khen ngợi, nhất thời cũng rất do dự có nên thả ra thượng cổ yêu thú tới vồ một lần nữa hay không.

Nhưng mà, giữa lúc do dự, Dạ Minh Quân cũng đã vòng qua trùng trùng hộ vệ, phiêu nhiên đi vào bên cạnh Diệp Phá. Không có bất kỳ hộ vệ nào biết hắn rốt cuộc dùng thân pháp gì, chỉ cảm thấy trước mắt một đạo bóng trắng thoảng qua, người này liền đứng ở sau lưng hoàng tử, sau đó giơ tay lên, trong ánh mắt mọi người đang kinh hồn bạt vía, đem bàn tay bạch ngọc đặt ở trên đầu Diệp Phá, sờ đầu hắn một phát, rất là thân thiết khuyên nhủ: “Ngoan, đừng làm rộn.”

Hắn… Hắn sờ đầu Hoàng Tử Ma Châu? Đây chính là tiểu hung thần bảy tuổi liền hạ sân đấu gϊếŧ người a, hắn lại giống như gặp được tiểu miêu tiểu cẩu như vậy mà trêu đùa, đây rốt cuộc là thần nhân từ đâu tới?

Hành động này vừa ra, toàn trường đều là tiếng hít hơi, ngay cả Kỷ Mạch vốn là lo âu Dạ Minh Quân xuất thủ quá nặng sẽ dẫn ra Diệp Quân Hầu cũng ngây ngẩn.

Dạ Minh Quân không sợ Diệp Phá cậu cũng không kỳ quái, dẫu sao 《 Quân Lâm Đại Hoang 》 giai đoạn trước là tiểu thuyết giả bộ đánh mặt, lúc cốt truyện chưa bị sụp đổ, nhân khí vị này có thể so với Diệp Quân Hầu cao hơn. Nhưng mà, cậu bây giờ vô cùng lo lắng người này đối với Diệp Phá thấy hứng thú, dẫu sao phẩm vị kỳ quái của Dạ Minh Quân ngay cả cậu cũng có thể coi trọng, nói không chừng Diệp Phá ở trong mắt hắn cũng là sư tử nhỏ đáng yêu thì sao?

Quần chúng vây xem nội tâm phong phú, Dạ Minh Quân là không thể nào biết được, trên thực tế hắn chẳng qua là đang thí nghiệm cho suy đoán mới vừa rồi, suy nghĩ có thể hay không dùng loại phương thức vuốt ve này làm người ta buông xuống phòng bị, nếu hệ thống không cho phép hắn sờ đối tượng công lược, như vậy thì cầm thứ có thể sờ trước để luyện tay cũng tốt lắm.

Nhưng mà hiệu quả luyện tay này tựa hồ cũng không tốt, rốt cuộc kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, Diệp Phá nhất thời nổi giận đứng lên, cũng không lo đối thủ sâu không lường được liền đưa tay muốn chiêu ra thượng cổ yêu thú, “Lại dám sờ đầu ta! Thông thiên tí viên, bóp nát hắn cho ta!”

Thông thiên tí viên chính là một trong những yêu thú mạnh nhất ở thế giới này, đáng tiếc lúc Yêu Vương hạ xuống, thập đại yêu thú tất cả chiến bại, cuối cùng càng bị Yêu Vương bắt được trở thành sủng vật. Thông thiên tí viên này chính là lễ thọ vào ba năm trước Yêu Vương đưa cho Ma Chủ, sau đó Ma Chủ lại chuyển tay đưa cho con trai Diệp Phá để cho hắn nuôi chơi.

Yêu thú này ở trong tay mấy vị thiên nhân tuy có thể so với sủng vật, nhưng thực lực thật sự rất cường hãn, trên đời cũng chỉ có ở trên tay chúa tể năm châu, Diệp Phá lần này chính là lấy ra thủ đoạn bảo vệ tánh mạng.

Nhưng mà, Dạ Minh Quân sở tác sở vi cho tới bây giờ đều ngoài dự liệu của thế nhân ở đây, ngay cả Kỷ Mạch cái tác giả này cũng không đoán ra bước kế tiếp hắn sẽ làm gì, tỷ như, bây giờ Diệp Phá đã cắn ngón tay phát động huyết khế, chỉ cần đè lên huyết linh thạch là gọi ra Thông thiên tí viên cùng đánh một trận, nhưng mà, huyết linh thạch trong túi không gian cuối cùng không cánh mà bay, không khỏi để cho hắn ngốc lăng tại chỗ, chỉ mờ mịt hỏi: ” Thông thiên tí viên của ta ở đâu?”

Trả lời hắn chính là vị tiên nhân đang cầm huyết linh thạch hướng về phía mặt trời quan sát một “Loài người các ngươi thích đem những động vật khác giam lại nhưng chính mình lại ghét bị trói buộc, như vậy cũng không tốt, tịch thu.”

Thông thiên tí viên một trong thập đại yêu thú trên đời, cái này liền bị tịch thu?

Trợn tròn cặp mắt nhìn hắn, Diệp Phá chưa thấy qua có người nào có thể vô căn cứ từ trong túi không gian lấy đi vật phẩm, thậm chí căn bản không phát hiện hắn lúc nào ra tay, mà cường giả như vậy lúc này đứng ở sau lưng hắn, khoát tay là có thể vặn gãy cổ hắn.

Rốt cuộc nhận thức được đây là tình cảnh nguy hiểm bực nào, trên lưng Hoàng Tử Ma Châu nhất thời sinh ra một lớp mồ hôi lạnh, chỉ có thể bên ngoài mạnh miệng nhưng bên trong yếu ớt kêu lên: “Ngươi nếu làm ta bị thương, Ma Châu nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Lời này vừa nói ra Kỷ Mạch liền biết vị Hoàng Tử Ma Châu này đang sợ hãi, cậu không biết Dạ Minh Quân rốt cuộc dùng thủ đoạn gì mới có thể từ trong túi không gian lấy đi huyết linh thạch, bất quá cậu rất rõ ràng bàn tay vàng của Diệp Quân Hầu chính là có thể ép buộc linh hồn huyết khế, một khi không có huyết linh thạch, Diệp Phá định là không dám cùng một vị thiên nhân mạnh mẽ tử chiến, mà đây cũng là kết quả cậu muốn thấy nhất.

Biết Dạ Minh Quân không thể nào chủ động khuyên lui, cậu lúc này đứng dậy dùng giọng nói bình tĩnh mở miệng, “Hoàng tử điện hạ, ngươi ở Thần Châu cũng huyên náo quá lâu, xin trở về đi.”

Cuối cùng thấy Diệp Phá vẻ mặt có chút tức giận, lại nhàn nhạt bổ túc một câu, “Đây là chiến tranh giữa Ma Chủ cùng Đại Tế Ti, ngươi phải biết, chúng ta kiêng kỵ chẳng qua là cha ngươi, mà không phải là ngươi.”

Lời này của cậu thật ra thì không giả, đối phó Diệp Phá, Đại Tế Ti tặng cho lá bài tẩy đã đủ, Kỷ Mạch sở dĩ lựa chọn nhượng bộ chẳng qua là không muốn trêu chọc Diệp Quân Hầu. Cậu biết rõ mình ở trước mặt thiên nhân có biết bao vô lực, nếu như có thể, không muốn đi quản bất kỳ việc vớ vẩn gì, hôm nay lựa chọn ra tay, cũng chỉ là có Dạ Minh Quân để lựa chọn mà thôi. Trên đời này không có bất kỳ người nào và hắn ở cùng trận doanh, hy sinh mình đi cứu người bản xứ ở dị thế, chuyện ngu xuẩn như vậy Kỷ Mạch đã sớm không đi làm.

Lời nói của Kỷ Mạch làm Diệp Phá rất tức giận, nhưng hắn cũng kiêng kỵ Dạ Minh Quân, trong lòng biết đây không phải là thời điểm cậy mạnh, chỉ có lựa chọn lui bước. Đáng ghét, cái tên Thần Tinh Tế Ti này cũng không biết dùng thủ đoạn gì, chẳng qua là ngắn ngủi mấy ngày liền mời gọi một tên thiên nhân cường đại như vậy đối với mình nói gì nghe nấy, phụ hoàng nói không sai, người này quả nhiên không phải tiểu nhân vật.

Không cam lòng nhìn Kỷ Mạch một cái, hắn quả quyết hạ mệnh lệnh rút lui, “Thần tinh tế ti quả nhiên lợi hại, ngươi chờ, chúng ta đi!”

Rõ ràng trang bức là Dạ Minh Quân, vì sao giá trị cừu hận cũng chạy lên trên người cậu, ngay cả mục tiêu công kích cũng không tìm chuẩn, con trai Diệp Quân Hầu đây là kẻ ngốc sao?

Xong rồi, chờ tiểu tử này chạy về tố cáo, Diệp Quân Hầu cái đó bao che, lại là nhân vật chính có thù tất báo, nhất định là muốn tìm cậu phiền toái, năm nay hay là trốn trong phòng của Đại Tế Ti a!

Trong lòng bất đắc dĩ đảo mắt bất lực, trên mặt Kỷ Mạch vẫn là bình đạm như thủy, thậm chí còn cười khẽ đối với hắn phất phất tay, “Hoàng tử điện hạ thịnh tình như vậy, ta sẽ tự báo cho Đại Tế Ti biết để chuẩn bị trà ngon ngồi chờ Ma Chủ tới.”

Phe Ma Châu quân đội rốt cuộc thối lui ra Lâm Quang Thành, những thành trấn khác đã bị chiếm lĩnh tất nhiên sẽ không phun ra, sau đó thần điện tự sẽ phái người đi cùng bọn hắn giao thiệp, Kỷ Mạch không biết Đại Tế Ti có thể hay không vì vậy cùng Ma Châu khai chiến, bất quá, những chuyện này cũng không cùng cậu có liên quan, nhân vật chính nào mà không phải thiên chi kiêu tử, ai sẽ nguyện ý đối với người khác cúi đầu xưng thần? Chỉ cần còn có thiên nhân xuất hiện, thế giới cũng sẽ không thay đổi, mà cậu điều có thể làm chẳng qua là cố gắng còn sống mà thôi.

Bởi vì sợ tử vong thống khổ cho nên cố gắng còn sống, cuộc sống như thế, coi là thật không có ý nghĩa gì.

Nhìn vẻ mặt bách tính sống sót sau tai nạn hoặc hoan hô hoặc khóc thảm thiết tản đi, Kỷ Mạch thả thần thị bị bắt ra, phân phó bọn họ vì người chết trong thành nhặt xác, nhất định phải lấy tốc độ nhanh nhất điều thuyền bè tới, đang muốn cùng Dạ Minh Quân thương nghị hành trình sau này, Thanh Diệp nhưng lại nhào vào trong ngực của cậu, vẫn cố nén nước mắt rốt cuộc tuôn ra ngoài, “Kỷ tiên sinh, ta cũng biết ngài nhất định có biện pháp cứu chúng ta!”

Thiếu niên ánh mắt rất sạch sẻ, tuy từng đối với nhân tính có hoài nghi, rốt cuộc bởi vì Kỷ Mạch xuất hiện mà lần nữa kiên định tín ngưỡng của mình. Hình dáng ngây thơ không tự lượng sức muốn đi cứu thế giới như vậy, để cho Kỷ Mạch nhớ lại lúc mới đến dị giới của mình, bất quá vận khí của cậu không tốt như vậy, không người tới cứu cậu.

Có lẽ chính là cái tương tự vi diệu này gợi lên lòng hảo tâm của cậu, bất quá, cũng chỉ nơi này, hắn sẽ không cùng bất kỳ người thâm giao.

Nhẹ nhàng đẩy thiếu niên ra, cậu không có làm ra bất kỳ an ủi nào, chẳng qua là lãnh đạm đáp lại, “Các ngươi cãi lệnh tự tiện hành động, sau khi tỉnh hồn tất cả đều tự đi lãnh phạt.”

Kỷ Mạch đối với người trước sau như một như vậy, Thanh Diệp cũng sớm thành thói quen, cũng cười nói: “Tuân lệnh! Kỷ tiên sinh, lần sau ta nhất định sẽ không bị bắt nữa!”

Nói cách khác, cho dù chuyện xảy ra một lần nữa, sẽ chọn lưu lại thủ thành như cũ sao? Đầu năm nay đứa trẻ nào cũng không hấp thụ giáo huấn a…

Bị nụ cười lúc rời đi của hắn lung lay tầm mắt, Kỷ Mạch tâm tình có chút phức tạp, nhưng mà chẳng qua chỉ trong chốc lát, tóc bị người kéo xúc cảm liền xua tan hết thảy tâm tư, cậu quay đầu nhìn về phía một vị tiên quân bị khinh thường hồi lâu vì vậy không nhịn được lại nghịch ngợm, “Xin hỏi tay ngài là đang làm gì vậy?”

“Ta thích cảm giác của ngươi, rõ ràng muốn tránh xa nhưng dáng vẻ bất đắc dĩ phải cười với ta rất đáng yêu.”

Tuy là hành động len lén kéo tóc người khác như học sinh tiểu học bị phát hiện, giọng nói của Dạ Minh Quân rất hùng hồn, chỉ thầm nói ở trong lòng, đáng tiếc hệ thống không để cho hắn cùng đối tượng công lược làm hành động da thịt gần gũi, ngay cả da đầu cũng không cho phép đυ.ng, nếu không thật muốn cẩn thận nghiên cứu một phen rốt cuộc sờ bộ vị nào trên tiểu tử này mới có thể buông lỏng cảnh giác.

“Nga, vậy ta thật là vinh hạnh.”

Mặt không thay đổi không thấy người này đối với định nghĩa đáng yêu có sai lầm, Kỷ Mạch không sai biệt lắm hình thành thói quen đối với hành động quỷ dị của Dạ Minh Quân, vậy mà lúc này nhìn ánh mắt đối phương, trong lòng vẫn là có chút lo lắng mơ hồ.

Làm sao cảm giác tầm mắt người này so với trước kia càng GAY a? Hẳn là ảo giác của cậu đi, ở trong mắt tiên nhân này ngươi chỉ là tồn tại không sai biệt lắm so với a miêu, a cẩu, sẽ không xem cậu là chó cảnh Nhật Bản đúng không a?

Tuy đối với người này lại cảnh giác mấy phần, Kỷ Mạch cũng biết lúc này hiểu rõ thực lực chân chính đối phương mới là trọng yếu nhất, bây giờ cậu không sai biệt lắm cũng thăm dò tính tình Dạ Minh Quân một ít, cũng không vòng vo, chỉ như nói chuyện giữa hai người bình thường vậy: “Tiên quân, không biết ngài hàng phục Câu Xà là dùng pháp thuật gì?”

“Bản thể ta có thể trấn tà vật trong thiên hạ.”

Như cậu đoán, Dạ Minh Quân rất tùy ý đáp ra lời thật tình, nói xong tựa như nhớ ra cái gì đó, rồi hướng hắn cười nói, “Trước kia, tất cả tiên nhân cũng muốn ta, nếu như ngươi càng thích ta một ít, ta sẽ để cho ngươi sờ một lần.”

Cậu liền phát giác lời nói Dạ Minh Quân rất kỳ quái, nguyên lai cũng không phải từ người tu luyện thành tiên, cũng khó trách tác phong làm việc cũng bất đồng. Nghe hắn nói bản thể phải là cái gì bảo vật giá trị liên thành, bất quá, đối với loại tưởng thưởng kỳ quái cho sờ một lần này, Kỷ Mạch bày tỏ cậu một chút cũng không muốn, thậm chí muốn đưa cái đại bảo bối này trực tiếp ném vào trong sông.

Hoàn toàn không thấy đề nghị này rất quỷ dị, Kỷ Mạch chẳng qua là hỏi ra một vấn đề khác, “Vậy ngài lại như thế nào bắt được huyết linh thạch?”

Không gian trữ vật đối với bất kỳ thiên nhân nào cũng rất trọng yếu, thuật pháp lặng yên không một tiếng động từ trong túi không gian lấy đồ như vậy đối với bọn họ uy hϊếp cực lớn, cho dù là Kỷ Mạch cũng rất kiêng kỵ, hoàn toàn không nghĩ ra rốt cuộc là có nguyên lý gì. Nhưng mà, Dạ Minh Quân trả lời lập tức để cho cậu ý thức được cái gì gọi là loài vật hạn chế trí tưởng tượng của mình.

“Lúc ta còn chưa tu thành hình người, không thích đợi ở bảo khố tiên giới, lúc nhàm chán liền phá vỡ không gian chạy ra ngoài, gặp được tiên nhân ưa thích cũng sẽ ở trong túi không gian bọn họ nghỉ ngơi mấy ngày, ngay cả Sơn Hà Xã Tắc của tiên đế cũng không giam được ta, đã làm rất nhuần nhuyễn a.”

Nga, nguyên lai trên đời thật có loại chuyện bảo vật tự mình chân dài chạy ra ngoài lưu vòng, người này nghịch ngợm quả nhiên tự nhiên mà thành.

Yên lặng nhìn vẻ mặt cười yếu ớt tiên quân, Kỷ Mạch đối với thực lực của hắn vẫn không dò xét ra mấy phần, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng, cậu lần nữa sâu sắc ý thức được người này có bao nhiêu nan giải, vừa nghĩ tới mình lại còn phải đem hắn một đường mang về thần điện không khỏi cũng có chút đau dạ dày.

Nhưng là nhiệm vụ chuyến này chính là đem thiên nhân mang về, vì chén cơm cũng chỉ có thể ngoài cười trong lòng không cười duy trì tình cơ hữu giả tạo giữa bọn họ, lành lạnh tán dương một câu, “Tiên quân thủy chung như một, tại hạ bội phục.”

_____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Dạ Minh Quân: Ta rất quý a, ngươi muốn sờ ta không?

Kỷ Mạch: Ta tương đối nghèo, đối với vật phẩm quý trọng xưa nay nên lánh xa.

Dạ Minh Quân: Vậy ta khắc kim sờ ngươi.

Diệp Phá: Rác rưới, lại dùng mỹ nhân kế dụ bắt vương giả!

Dạ Minh Quân: Cười sờ đầu chó đối diện

Diệp Phá: Đáng ghét, ta phải gọi cha ta, cha ta chém chết các ngươi!

Kỷ Mạch (lạnh lùng): Cho phép ta hữu hảo thăm hỏi sức khỏe trực hệ thân thuộc các ngươi.

_________________

Anh Quân quá dễ thương. Chịu không nổi mà.