Mỹ Nhân Nan Giá (Mỹ Nhân Khó Gả)

Chương 1: Thay mận đổi đào

Cung Cẩm Lan ngồi dưới mái hiên không nhanh không chậm loay hoay một chậu mẫu đơn. Trường bào gấm tím, đai lưng bằng ngọc, dưới mão quan là một gương mặt tuấn tú được bảo dưỡng thỏa đáng, dù đã ngoài bốn mươi, nhưng vẫn cao lớn hiên ngang, phong lưu phóng khoáng, mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ nho nhã phóng khoáng nam tính chín chắn.

Cung phu nhân Hướng Thanh Thư nhàn rỗi tựa ghế dài, hai mắt to tròn ướŧ áŧ nhìn phu quân, lòng thầm đắc ý về mắt nhìn người của mình năm đó.

Năm Khánh Phong thứ 3, Trạng nguyên lang bẻ cành hoa quế ở kim điện (bẻ cành hoa quế ý chỉ người đỗ tiến sĩ), tài hoa hơn người không nói, còn có số mệnh tốt, đường quan lộ thênh thang, còn trẻ đã thăng đến Lễ Bộ Thượng thư.

Nhưng đây cũng chưa phải chuyện khiến Cung phu nhân đắc ý nhất, đắc ý hơn chính là bà không những gả được cho một lang quân như ý, mà còn sinh được một cô con gái được mệnh danh kinh thành đệ nhất mỹ nhân. Bà cũng cảm thấy trời cao có phần hậu đãi. Nhưng dù vậy, bà thấy bản thân vẫn chưa tính là người phụ nữ được hâm mộ nhất thế gian, bởi vì còn một nữ nhân khác, phúc khí khiến người khác phải ghen tỵ.

Nữ nhân đó chính là Hoàng hậu Độc Cô Linh. Hậu cung ba nghìn giai lệ, bà ấy lại là nữ nhân duy nhất của Tuyên Văn Đế!

Một người đàn ông nếu không có cơ hội thì thôi, không có năng lực thì thôi, nhưng Tuyên Văn Đế là người đàn ông quyền lực nhất thiên hạ, sở hữu những điều kiện thu hút phái nữ nhất thiên hạ, vậy mà lại chung thủy với một nữ nhân. Thật không thể giải thích nổi.

Vốn tự cho rằng bản thân là người hiểu tâm tư đàn ông, vậy mà Cung phu nhân cũng không tìm ra lời giải. Nếu Độc Cô hoàng hậu khuynh quốc khuynh thành thì còn hiểu, nhưng Cung phu nhân cảm thấy Hoàng hậu còn không đẹp bằng bà. Nếu Độc Cô hoàng hậu tài trí hơn người đã đành, nhưng chưa từng nghe nói Hoàng hậu có tác phẩm hay thành tựu nào ở cầm kỳ thi họa thơ từ ca phú.

Không lẽ là chuyện phòng the…

Là một cáo mệnh phu nhân cao quý, bà cảm thấy không nên suy đoán theo hướng thấp kém đấy, nhưng ngoài lý do đấy thì bà chẳng thấy một manh mối nào khác.

Mà kể ra, không biết kỹ thuật của Hoàng hậu cao siêu đến mức nào?

Cung phu nhân chống cằm…

Phu nhân nhà mình vốn nói chuyện luôn mồm giờ đột nhiên không có động tĩnh, Cung Cẩm Lan có chút kỳ quái, quay đầu liền thấy phu nhân nhà mình ánh mắt đờ đẫn, mặt hơi ngây ra, không biết đang suy nghĩ điều gì, vì thế liền đi đến trước mặt phu nhân hỏi: “Hôm nay phu nhân An Quốc công tới có chuyện gì vậy?”

An Quốc công phủ là nhà mẹ đẻ của Cung phu nhân, sau khi lão Quốc công qua đời, con trai lớn là Hướng Thiên Trọng thừa kế tước vị, thê tử Hàn thị trở thành phu nhân An Quốc công. Vị phu nhân Hàn thị này xuất thân thế gia, rất nghiêm khắc tuân thủ lễ nghi, làm việc có nề nếp, theo khuôn phép cũ, không hợp với Cung phu nhân vốn phóng khoáng tự do, vì thế hai bên vốn không thăm hỏi nhiều. Hôm nay nghe nói bà ấy đột nhiên tới chơi, Cung Cẩm Lan thầm kinh ngạc.

Cung phu nhân hồi phục tinh thần, dẩu môi, “Tất nhiên là có chuyện nhờ vả thϊếp.”

Cung Cẩm Lan càng ngạc nhiên, “Bà ấy nhờ vả nàng chuyện gì?”

“Muốn nhờ Khanh nhi thay Uyển Ngọc định ra một hôn sự.” Hướng Uyển Ngọc là con gái duy nhất của Hàn thị, chỉ lớn hơn Cung Khanh một tháng.

Cung Cẩm Lan vừa nghe liền cau mày, “Sao làm được?”

“Phu quân đừng vội, để thϊếp giải thích.” Cung phu nhân cười thản nhiên, không nhanh không chậm nói: “Chị dâu muốn kết thông gia cùng Triệu quốc phu nhân, hai bọn họ vốn thân thiết, Triệu quốc phu nhân cũng có ý đó, có điều tiểu Hầu gia không chịu. Chị dâu sai người dò la nghe ngóng, thì ra là tiểu Hầu gia không biết nghe ai nói, nói là Uyển Ngọc học thức nông cạn, tính tình ẻo lả. Chị dâu muốn nhờ Khanh nhi giúp một việc.”

Triệu quốc phu nhân là chị gái của Độc Cô Hoàng hậu, vì phụ thân Độc Cô Hoàng hậu là Định Viễn Hầu không có con trai, Độc Cô Hoàng hậu liền đem con trai thứ hai của Triệu quốc phu nhân tên Tiết Đạc đổi tên là Độc Cô Đạc, kế thừa tước vị của phụ thân.

“Chuyện như vậy làm sao giúp?” Cung Cẩm Lan thầm nghĩ, Độc Cô Đạc thật là một người cẩn thận, có thể thăm dò tỉ mỉ như thế. Tính tình con người của tiểu thư Quốc công phủ thế nào, có lẽ chỉ mấy nha hoàn thϊếp thân may ra là rõ.

“Ngày tết Nguyên Tiêu tới, nghe nói Hầu gia sẽ cùng mấy người bạn tốt hẹn nhau ở Vãn Hà Lâu. Chị dâu muốn nhờ Khanh nhi đứng dưới giải câu đố đèn, để tiểu Hầu gia có thể chứng kiến, Uyển Ngọc không phải kẻ tài sơ học thiển, kiến thức nông cạn.”

Trên đường Trường An phồn hoa bậc nhất có rất nhiều tửu lâu, đến tết Nguyên Tiêu, mỗi tửu lâu sẽ dùng hết chiêu trò để thu hút khách khứa. Tết Nguyên Tiêu hàng năm, Vãn Hà Lâu sẽ treo lên trước cửa hơn trăm đèn l*иg viết câu đố, nếu người nào giải được năm mươi câu, sẽ được mời lên phòng riêng tầng hai, được tặng miễn phí một bàn tiệc rượu. Mấy năm qua đã thành một nơi nhất định phải dạo qua đêm Nguyên Tiêu ở phố Trường An.

Cung Cẩm Lan nói: “Khanh nhi thông tuệ cơ mẫn, tất nhiên không bị câu đố đèn làm khó. Nhưng cho dù có đeo mặt nạ, tiểu Hầu gia làm sao biết Khanh nhi đang giả làm Uyển Ngọc?”

Cung phu nhân cười đắc ý, “Để Hướng Đại Trụ hộ tống Khanh nhi.”

Cung Cẩm Lan ồ một tiếng, thầm nghĩ Hàn thị bề ngoài nghiêm trang, thì ra cũng không thiếu thủ đoạn, có thể nghĩ ra cái kế thay mận đổi đào, giấu trời qua biển này.

Hướng Đại Trụ là quản gia của An Quốc công phủ, là một người tương đối nổi tiếng ở kinh thành. Hắn là một người Hồ phụ thân Cung phu nhân mang về khi đánh dẹp Tây Vực, mắt nâu tóc xoăn không nói, còn to cao hơn người, người bình thường chỉ đứng tới vai hắn là cùng. Trong kinh thành có rất nhiều người biết, nếu có hắn đi theo, mọi người tất nhiên nhận định Cung Khanh mang mặt nạ thành tiểu thư An Quốc công phủ.

Cung Cẩm Lan vốn cẩn thận nói: “Sau này nếu tiểu Hầu gia biết được chân tướng, nhất định nói nàng cùng phu nhân An Quốc công hợp mưu lừa gạt hắn. Chuyện này không tham gia vẫn hơn.”

Cung phu nhân phản đối: “Chị dâu hiếm khi nhờ vả thϊếp, giờ lên tiếng thϊếp không tiện cự tuyệt? Còn nữa, chúng ta không nói người giải câu đố đèn là Uyển Ngọc, chỉ để tiểu Hầu gia cho rằng người đó là Uyển Ngọc, thế sao gọi là lừa gạt?”

Còn không gọi là lừa gạt? Cung Cẩm Lan lắc đầu, không thể nào hiểu nổi logic của phụ nữ.

Bóng đêm còn chưa phủ xuống, đường Trường An đã ồn ào huyên náo, muôn phương tụ họp.

Sau tết Nguyên Đán là tết Nguyên Tiêu, lễ hội đèn l*иg, lễ hội hoa, không khí rất náo nhiệt, tết Nguyên Tiêu vẫn là náo nhiệt nhất, có thể nói là ba ngày không có đêm, cả thành chúc tụng, người người thăm thú, dạo phố nhìn đèn, trắng đêm vui đùa.

Đường phố sầm uất, gần như ai cũng đeo mặt nạ, một trong những điểm đặc sắc của tết Nguyên Tiêu chính là vô vàn mặt nạ.

Người nghèo thì ghé hàng rong bên đường mua một mặt nạ hợp túi tiền, người giàu không tiếc nghìn vàng để nổi bật, bỏ rất nhiều tiền bạc thỉnh người vẽ giỏi vẽ mặt nạ, sau đó lại thuê thợ thủ công nạm vàng khảm ngọc lên mặt nạ, nào những trân bảo lưu ly, càng tinh xảo hoa lệ càng tốt, càng độc đáo càng tốt, cũng chỉ để nổi bật trong đêm hội.

Cung phu nhân tỉ mỉ chuẩn bị hai mặt nạ, một là phù dung xuất thủy, một là quốc sắc thiên hương, cả hai đều do họa sĩ danh tiếng trong kinh phác họa, lại thuê tú phường thêu nổi từng cánh hoa, dùng kim sa đính thành nhụy hoa, dưới ánh đèn sẽ tạo cảm giác chân thật như đóa hoa đang nở rộ dưới ánh mặt trời, long lanh khoe sắc, đẹp không lời nào tả được.

Hoàng hôn khẽ rọi, Cung phu nhân dẫn nữ nhi lên kiệu, đi thẳng đến đường Trường An phồn hoa.

Nơi này đã tấp nập người đi, chen chúc tấp nập, dường như dân toàn thành đều tụ về nơi đây. Đèn sáng lung linh, phồn hoa thịnh thế, ánh sao chỉ còn lờ mờ nơi chân trời, bóng trăng cũng lẻ loi.

Cung phu nhân xuống kiệu ở cầu Bình An đầu đường Trường An, dẫn Cung Khanh thị nữ gia nhân đi bộ tới Đăng Nguyệt Lâu. Trong phòng riêng ở tầng hai, Hàn thị đang chờ cùng Hướng Uyển Ngọc.

Hướng Đại Trụ đứng chờ trước cửa phòng, người cũng như tên, như một cây cột lừng lững. Cung Khanh vẫn thường về nhà ngoại, nhìn đã quen, không còn giật mình.

Vào phòng, Hàn thị đứng dậy đón chào, hết sức nhiệt tình với mẹ con Cung phu nhân.

Hướng Uyển Ngọc vén áo thi lễ với Cung Khanh, vẻ mặt có chút không tự nhiên.

Cung Khanh cười hồi lễ, biết rõ tính biểu tỷ, lúc này nhất định chẳng vui vẻ gì.

Lần này mà không giúp đỡ, tất là biểu tỷ oán giận, nhưng giúp rồi cũng chẳng hay ho gì, sẽ không chỉ ghen tỵ nàng thông minh hơn, còn cho rằng nàng giúp đỡ chỉ nhằm thể hiện.

Căn cứ vào một nguồn tình báo đáng tin, tối nay Độc Cô Đạc đeo mặt nạ Thần Nông, đã ngồi trong phòng riêng số bốn trên tầng hai Vãn Hà Lâu. Vì thế, Hàn thị nhìn thấy Cung Khanh liền đi thẳng vào vấn đề: “Ta đã dặn Đại Trụ, bảo hắn đứng dưới cửa sổ phòng tiểu Hầu gia đang ngồi, cúi đầu liền thấy nhóm mọi người.” Vừa nói, bà vừa đưa ra một mặt nạ tinh xảo đẹp đẽ, cười nói: “Đây là mặt nạ của Uyển Ngọc, tất cả xin nhờ cậy cháu.”

“Mợ khách sáo, Khanh nhi tất nhiên hết lòng giúp đỡ.” Cung Khanh nhận mặt nạ, vừa nhìn đã biết giá trị không ít. Mặt nạ vẽ hỉ thượng mi sao, nét vẽ tinh xảo mềm mại, hoa mai khảm hồng bảo thạch, nhụy hoa làm bằng những sợi tơ vàng dài ngắn đan xen. Dùng lông đuôi công đã qua xử lý ghép thành hình chim hỉ thước. Xem ra, mợ đã tốn rất nhiều tâm tư.

Hướng Uyển Ngọc nói với thị nữ đứng sau: “Thanh Hoa, đeo mặt nạ cho tiểu thư.”

Thanh Hoa hai tay nâng mặt nạ, cẩn thận buộc sợi dây tơ sau gáy Cung Khanh.

Chuẩn bị xong xuôi, Cung Khanh mang theo Thanh Hoa Lam Nguyệt ra khỏi phòng. Hướng Đại Trụ dẫn theo hai gia đinh theo sát ra khỏi Đăng Nguyệt Lâu. Giữa một biển người, Hướng Đại Trụ mắt nâu tóc xoăn, cao vượt lên rất nổi bật, thu hút không ít ánh mắt.

Hai tiểu nhị đứng trước Vãn Hà Lâu, đang nhiệt tình mời mọc khách qua đường.

Dưới mái hiên treo rất nhiều đèn l*иg, đủ các màu sắc, rực rỡ nổi bật. Mọi người vây quanh quan sát nghĩ ngợi, bàn tán xôn xao.

“Đố đèn Vãn Hà Lâu năm sau khó hơn năm trước.”

“Nếu mà dễ đoán thì để người ta chen nhau sập cả Vãn Hà Lâu?”

Câu đố đèn là mánh lới câu khách của Vãn Hà Lâu, mục đích là thu hút sự chú ý, để khó đoán, trên đèn chỉ viết câu đố, không chú thích là đố đồ vật hay đố chữ, quả thật là khiến người ta khó lòng nắm bắt.

Khách xem đố đèn cũng chẳng vì một bàn tiệc rượu miễn phí mà vắt óc, đoán được thì tự hào, đoán không được thì phóng khoáng bước đi. Vì thế trước cửa Vãn Hà Lâu tuy nhộn nhịp mà không chen vai thích cánh, dòng người như nước chảy, kẻ tới người đi.

Một cô gái uyển chuyện dạo bước tới trước những câu đố đèn, nàng mặc một bộ xiêm y thướt tha màu hồng phấn, thắt eo bằng đai gấm màu cam, thêu mấy đóa mai trắng, tôn lên vòng eo nhỏ nhắn, vô cùng xinh đẹp tươi tắn.

“Đạp hoa quy lai điệp nhiễu tất, là Hương Phụ.”

“Độc tại dị hương vi dị khách, là Sinh Địa.”

“Linh lạc thành nê niễn tác trần, là phấn trầm hương.”

Cô gái liên tục giải đáp ba câu đố đèn, không cần thời gian suy nghĩ, trơn tru như cháo chảy, giọng nói êm ái dễ nghe, dịu dàng uyển chuyển, như chim oanh mới cất tiếng, mọi người rối rít ghé mắt nhìn lại.

Hai tiểu nhị cao giọng sợ hãi thán phục, “Ai nha, tài cao, lại đúng rồi.”

Phía sau lập tức có người lên tiếng: “Thì ra là tên vị thuốc, bảo sao chúng ta không giải được.”

“Chúng ta không phải đại phu, làm sao biết mấy thứ đó.”

“Tiểu thư nhà ta học thức uyên bác.” Hướng Đại Trụ đứng sau Cung Khanh lập tức đắc ý lên tiếng. Giọng hắn vang dội, hai chữ “tiểu thư” lại cố ý nhấn mạnh. Người ngồi trên tầng hai lần lượt ló đầu ra xem.

Trong gian phòng tốt nhất, không khí ấm áp, một bàn bát tiên đặt bên cửa sổ, có ba người đang ngồi.

Định Viễn Hầu Độc Cô Đạc, cấm vệ Tả Vệ Tướng quân Nhạc Lỗi, Duệ Vương Mộ Chiêu Luật.

Tiếng thán phục dưới lầu khiến Mộ Chiêu Luật đưa mắt nhìn ra, đập vào mắt là thân hình cao lớn của Hướng Đại Trụ, nổi bật bởi ngoại hình dị quốc.

Hắn không nhịn được nhếch môi cười một tiếng: “Tiết Nhị, kia không phải là quản gia nhà vợ cậu sao?”

Độc Cô Đạc nghe thế phun hết rượu trong mồm.

Nhạc Lỗi ngồi bên cửa sổ ra vẻ thấu tình đạt lý đứng lên, cười hì hì nói: “Ngồi cạnh cửa sổ đi cho dễ ngắm. Nói vậy, vị giai nhân giải đố đèn kia hẳn là hôn thê của cậu rồi.”

“Bớt nỏi nhảm đi, đừng vẽ chuyện.” Mồm thì nói thế, Độc Cô Đạc vẫn nhanh chóng đổi chỗ với Nhạc Lỗi, thò đầu ra nhìn.

Từ chỗ hắn chỉ thấy nàng từ một bên, thân hình thướt tha yểu điệu, đeo mặt nạ, một sợi lông công dài qua lông mày, mơ hồ lộ ra hàng lông mày vẽ nét, tóc vấn đám mây. Nàng duyên dáng yêu kiều giữa ánh đèn l*иg rực rỡ muôn màu, chỉ nhìn nghiêng đã thấy xao xuyến tâm hồn, quả là mỹ nhân bước từ trong tranh ra.

Đây là Hướng Uyển Ngọc sao? Độc Cô Đạc không thể xác định, dù hai nhà có qua lại thăm hỏi, nhưng vẫn là thiếu nữ khuê phòng, hắn chỉ gặp qua Hướng Uyển Ngọc, giờ chỉ dựa vào dáng người không thể phân biệt.

Cô gái kia khẽ ngước đầu nhìn đèn l*иg, nói trơn tru như nước chảy mây trôi: “Thâu lương hoán trụ, là Mộc Tặc, lão mưu thâm toán, là Thương Thuật, thiên nữ tán hoa, là Hàng Hương, Chiêu Quân xuất tắc, là vương bất lưu hành…”

Tiểu nhị vừa sợ vừa khen: “Ai nha ai nha, không được rồi, xem ra hôm nay nhất định có năm mươi câu đố đèn được giải rồi.”

Chén rượu trong tay Mộ Chiêu Luật bất tri bất giác buông xuống.