Keng!
Thời điểm Võ Chiếu mở mắt ra, trường kiếm của Đông Phương Bất Bại đã được cắm trở vào bao.
Đại đức chi ấn lơ lửng ở đó, hoàn toàn không hạ xuống nữa.
Thân thể của Hoàng Kim Đại Đế từ đầu tới chân bị chém dọc thành hai nửa. Ở khe giữa bắn ra tinh khí vô tận.
Tinh khí cuồn cuộn bắn ra bốn phía. Hoàng Kim Đại Đế lại không hề nhúc nhích.
- Hắn đã bị gϊếŧ rồi sao?
Sắc mặt Võ Chiếu biến đổi.
Đó.. đó là Hoàng Kim Đại Đế. Một kiếm, chỉ một kiếm thôi sao?
Hoàng Kim Đại Đế bại trận, chém làm hai nửa ngay tại chỗ.
Ầm ầm ầm!
Tế đàn Đại Đế tuôn ra vô số lực lượng, xông thẳng đến chỗ Hoàng Kim Đại Đế, muốn tu bổ lại thân thể của Hoàng Kim Đại Đế.
Bành!
Đột nhiên, thân thể Hoàng Kim Đại Đế nổ tung ra. Từ trong cơ thể Hoàng Kim Đại Đế bắn ra hàng ngàn hàng tỉ kiếm khí. Kiếm khí đột nhiên bạo phát, trong nháy mắt Hoàng Kim Đại Đế nổ làm vô số mảnh nhỏ.
Đó là kiếm khí của Đông Phương Bất Bại, bao bọc ở trong cơ thể Hoàng Kim Đại Đế, đột nhiên bạo phát, khiến Hoàng Kim Đại Đế vạn kiếp bất phục?
Vô số mảnh nhỏ bồng bềnh trong vô cực, nhanh chóng bị vô cực tiêu vong, dần dần tan biến sạch sẽ.
Hoàng Kim Đại Đế bị một kiếm của Đông Phương Bất Bại gϊếŧ chết?
Võ Chiếu cảm thấy da đầu tê dại một hồi.
Cách đó không xa, Đằng Thần cũng nhất thời biến sắc.
- Sao có thể, sao có thể như vậy được!
Đằng Thần cả kinh kêu lên.
Liên Thần lại vui mừng. Sư tôn cường thế, khiến đấu chí của Liên Thần càng lúc càng trùng thiên.
Tướng Thần, Minh Hà lão tổ đều thoáng nheo hai mắt lại.
- Ha ha ha, quả nhiên không hổ là thiên hạ đệ nhất nhân kỷ thứ hai!
Minh Hà lão tổ thở dài nói.
Tướng Thần hít sâu một cái, gật đầu một cái:
- Thập bát trọng thiên? Đông Phương Bất Bại đã đạt tới thập bát trọng thiên?
Lúc này Đằng Thần không ngừng nôn nóng. Cũng may Đông Phương Bất Bại không tiếp tục nhúng tay vào.
Đông Phương Bất Bại vung tay lên. Đại đức chi ấn và tế đàn Đại Đế do Hoàng Kim Đại Đế lưu lại rơi xuống trước mặt Đông Phương Bất Bại.
Đông Phương Bất Bại nhìn hai vật này một chút.
Đông Phương Bất Bại cầm lấy đại đức chi ấn nhẹ nhàng vuốt một cái.
Vù!
Một vài ấn ký phía trên Đại đức nhất thời tan đi. Đông Phương Bất Bại đưa tay nắm lấy một đóa hoa sen ấn vào bên trên.
Ầm!
Đại đức chi ấn nhất thời phóng ra hàng ngàn hàng vạn hào quang màu vàng.
- Sư tôn?
Phía xa Liên Thần lộ vẻ kinh ngạc.
- Sư phụ đã giúp ngươi luyện hóa, cầm dùng đi!
Đông Phương Bất Bại ném đại đức chi ấn cho Liên Thần.
Đằng Thần:... !
- Tạ ơn sư tôn!
Liên Thần vui mừng nói.
Cách đó không xa, Võ Chiếu lộ ra vẻ đố kị sâu sắc.
Cùng là sư tôn, vì sao sư tôn Liên Thần đối với hắn tốt như vậy?
Đông Phương Bất Bại nhìn tế đàn Đại Đế một chút, lại đột nhiên đưa nó cho Kim Đại Vũ đang đứng cách đó không xa.
- Vật ấy cho ta vô dụng. Xem như trao đổi lời khuyên của ngươi đi!
Đông Phương Bất Bại thản nhiên nói.
Võ Chiếu:... !
Kim Đại Vũ:... !
Chẳng ai ngờ được Đông Phương Bất Bại lại dũng mãnh như thế. Chỉ như vậy đã thắng sao? Hơn nữa hắn chẳng thèm ngó ngàng gì tới tế đàn Đại Đế?
Cách đó không xa, Chung Sơn đối chiến với Sơn Thần.
- Thiên điều! Trăm vạn tầng sóng!
Chung Sơn hét lớn.
Một mảnh đao phong sáng như tuyết bắn ra hào quang bốn phía. Nhất thời một lực lượng cực lớn chém ở trên cánh tay phải của Sơn Thần.
Ầm!
Cánh tay phải của Sơn Thần bị chém xuống. Xung quanh Sơn Thần, vô số ngọn núi ầm ầm đổ nát.
- Vù!
Cánh tay phải bị chém xuống, nhất thời tràn ra khí vận cuồn cuộn.
Khí vận vừa ra, mũi Chung Sơn hít vào một cái. Khí vận cuồn cuộn nhất thời bị hút vào trong bụng hắn.
- Không, không thể nào, ngươi sao có thể bại ta được?
Sơn Thần không tin kêu.
- Ngươi đã thất bại!
Chung Sơn lạnh lùng nói.
Nói xong, Chung Sơn lại chém xuống một đao, lực phá thiên địa, lực lượng vô địch cực lớn.
Ầm!
Một đao chém xuống, hàng ngàn hàng vạn ngọn núi lớn đều đổ nát. Trong nháy mắt Sơn Thần bị chém thành hai nửa. Khí vận cuồn cuộn phát ra.
Ầm ầm ầm!
Khí vận cuồn cuộn chưa kịp tan biến ở trong vô cực, đã bị Chung Sơn cưỡng ép nạp lấy.
Sơn Thần chết!
Sơn Thần vừa chết, các cường giả khác đang chiến đấu càng lúc sắc mặt càng khó coi.
Liên Thần có đại đức chi ấn, chiến đấu càng lúc càng cường hãn. Đằng Thần lại liên tục bại lui. Rất nhiều khí vận từ trong cơ thể tràn ra.
Đông Phương Bất Bại đưa tay vẫy một cái.
Vèo!
Khí vận cuồn cuộn xông thẳng trong lòng bàn tay của Đông Phương Bất Bại.
Ầm! Ầm!...
Lúc này nhờ có Đông Phương Bất Bại trợ giúp, Liên Thần càng ngày càng mạnh. Rốt cuộc sau ba ngày, đại đức chi ấn cực lớn ầm ầm đè ép xuống.
Ầm!
Đằng Thần sụp đổ, khí vận cuồn cuộn trong nháy mắt bị Đông Phương Bất Bại thu lấy.
Có Đông Phương Bất Bại tọa trấn, Đằng Thần đại bại đã nằm trong dự đoán. Những người khác cũng không tiếp tục chú ý. Mọi người đều chỉ nhớ rõ một kiếm kinh diễm của Đông Phương Bất Bại lúc trước.
Hoàng đối chiến với Kim Cương, tuy rằng vừa bắt đầu đã hoàn toàn bị áp chế. Nhưng lúc này, Hoàng lại càng ngày càng mạnh, dần dần lực lượng ngang nhau.
Ầm!
Đột nhiên, trên người Hoàng phát ra tiếng nổ vang. Một sóng khí lao ra. Hoàng đột phá.
- Ngươi... ngươi đột phá? Thập thất trọng thiên?
Sắc mặt Kim Cương trầm xuống.
- Nhờ có ngươi áp chế, ta đã đạt tới thập lục trọng thiên rồi!
Hoàng thản nhiên nói.
Trong nháy mắt mặt Kim Cương đen kịt lại.
- Không thể nào. Ngươi vừa nãy lấy thập ngũ trọng thiên đối chiến với ta sao? Ngươi không thể làm được như vậy!
Kim Cương sợ hãi rống.
Hoàng lạnh lùng liếc mắt nhìn Kim Cương một cái, sau đó đưa tay chém tới một đao.
Ầm!
Sau khi một đao quang chém xuống, Kim Cương ầm ầm rút lui về phía sau.
Công thủ thay đổi vị trí, Kim Cương dĩ nhiên sắp thất bại.
Mà giờ phút này, thực lực của Hoàng chỉ là thập lục trọng thiên.
Kim Cương có phần không thể nào tiếp nhận được sự thực này. Mình là thập thất trọng thiên đỉnh phong lại bị thập lục trọng thiên đánh bại sao? Ngươi nói đùa sao?
Dần dần, khuôn mặt Kim Cương càng lúc càng trở nên dữ tợn. Hắn đột nhiên ném hồ lô màu vàng trong tay ra.
- Mời bảo bối, định!
Kim Cương hét lớn.
Trong hồ lô màu vàng đột nhiên xuất hiện vô số kim quang, trực tiếp tung về phía Hoàng.
Vù!
Tay Hoàng cầm trường đao, trong nháy mắt đã đứng vững ở trong vô cực, chỉ có con mắt đang nhìn chằm chằm vào Kim Cương.
- Ha ha ha ha, tuy là ngươi thiên phú trùng thiên, vậy thì thế nào. Ta có bảo bối hồ lô đệ nhất thiên hạ. Hồ lô Định Quang này trừ phi lực lượng có thể vượt quá ta, còn không bất kỳ ai cũng đừng nghĩ tới chuyện chạy trốn!
Mặt Kim Cương lộ vẻ dữ tợn nói.
Rắc rắc rắc rắc!
Xung quanh Hoàng phát ra những tiếng kêu rắc rắc, với một lực lượng thô bạo phá định quang.
Trong lúc này, thân thể nhỏ bé của Hoàng run rẩy.
Kim quang lay động, dường như kim quang có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Sắc mặt Kim Cương cứng đờ.
- Chịu chết đi!
Kim Cương hoảng hốt lo sợ kêu lên, đưa tay ra chộp một trảo về phía đầu Hoàng.
- Chém!
Kim Đại Vũ đột nhiên quát to một tiếng.