Trong lúc đang nói chuyện, Sát Đế phát ra một khí thế hung ác, xông thẳng về phía Thiên Mâu.
Trong mắt Thiên Mâu lóe lên sự lạnh lẽo.
Ngọc Lân và Mẫn Hoàng đều nhìn về Thiên Mâu.
- Được, được, lão tam, ngươi thật sự muốn khiêu chiến với ta sao?
Thiên Mâu lạnh lùng nói.
- Nhị huynh, xin mời!
Sát Đế bay lên cao mười trượng, cũng không hề có ý định bay cao hơn nữa.
Thiên Mâu quay đầu nhìn Ngọc Lân và Mẫn Hoàng:
- Chờ ta trở lại, tạm hoãn ra tay!
- Vâng!
Hai người lên tiếng trả lời.
Ầm!
Sát Đế, Thiên Mâu bay vυ't lên trời, trong chớp mắt vọt qua tinh không, xông vào khu vực vô số Thiên Ma.
Ầm!
Hai người tiến vào trong vô cực, bắt đầu chiến đấu.
Thời điểm hai người xông vào Thiên Ma giới, cuộc trò chuyện giữa Diêm Xuyên và Phục Hy phía xa vừa vặn kết thúc. Hai người quay đầu nhìn thấy hai huynh đệ hồ lô đang giao đấu với nhau.
Sát Đế thập lục trọng thiên đỉnh phong, nhưng trời sinh mang tính chiến đấu, hung hãn vô cùng.
Thiên Mâu thập thất trọng thiên, thực lực tự nhiên cao hơn rất nhiều so với Sát Đế.
Huynh đệ hai người ở trong vô cực hung mãnh chém gϊếŧ.
Tuy rằng không có tiếng động nào, nhưng xem kình đạo của hai người tùy ý phát racũng có thể cảm nhận được nói cỗ lực lượng tuyệt thế này.
Phía dưới, Ngọc Lân, Mẫn Hoàng nhìn chằm chằm vào Hoàng Kim Đại Đế và Kim Đại Vũ.
Hoàng Kim Đại Đế nhắm mắt, dưỡng thương.
Ngày xưa Hoàng Kim Đại Đế chiến đấu cùng Kiếm Ngạo một trận, thương thế chưa lành, chưa kịp nghỉ ngơi đã phải đến đây trợ giúp Sát Đế. Lúc này vừa ngừng chiến, đương nhiên phải hồi phục một chút.
Kim Đại Vũ lại không ngừng lo lắng.
Nhìn hai huynh đệ hồ lô trước mắt, trong mắt Kim Đại Vũ đầy vẻ thù hận, đồng thời cũng cực kỳ lo lắng cho tổ tiên của mình.
Bốn người chờ đợi một ngày.
Trên tinh không, Sát Đế, Thiên Mâu đều rơi xuống.
Ầm!
Hai người rơi xuống, nhất thời khiến đại địa đổ nát một mảng lớn.
Vẻ mặt Sát Đế đầy vết máu, khí thế hung ác bắn ra bốn phía.
Thiên Mâu tóc tai bù xù, khá chật vật.
- Được, được, được lắm, lão tam!
Thiên Mâu nghi ngờ không thôi nhìn về phía Sát Đế.
- Nhị huynh?
Ngọc Lân, Mẫn Hoàng đều vây lại.
Sát Đế lắc đầu:
- Nhị huynh, người là thập thất trọng thiên. Ta đấu không lại người. Nhưng người muốn đánh bại ta, không phải là chuyện dễ dàng như vậy!
- Hừ!
Thiên Mâu hừ lạnh một tiếng.
Khí thế hung ác trước kia trên mặt Sát Đế dần dần tan đi, lộ ra một tia khổ sở nói:
- Nhị huynh, ta biết các ngươi lo lắng điều gì. Ta bây giờ còn đang là thập lục trọng thiên, vẫn chưa thể vũ hóa. Ta nguyện ý lúc này mất đi ý thức, chỉ cầu mong các vị huynh đệ có thể thả Kim Đại Vũ ra!
- Mất đi ý thức?
Ngọc Lân đột nhiên cả kinh kêu lên.
Thiên Mâu cũng lộ vẻ kinh ngạc.
- Tổ tiên, ngươi muốn làm gì?
Kim Đại Vũ cũng cả kinh kêu lên.
Sát Đế nhìn Kim Đại Vũ, lộ ra một nụ cười khổ, tiếp theo trịnh trọng nói:
- Kim Đại Vũ, ngươi nhất định phải sống sót!
Nói xong, Sát Đế lấy ra một quả cầu nhỏ, đưa cho Kim Đại Vũ:
- Đây là thứ ta chuẩn bị cho ngươi. Sau này ngươi đọc lấy tin tức bên trong!
Quay đầu lại, Sát Đế lại nhìn về phía Thiên Mâu.
- Nhị huynh, ta mất đi ý thức, hóa thành tuyệt thế thần binh không có ý thức, như vậy các vị huynh đệ có thể yên tâm rồi chứ? Chỉ cầu xin Nhị huynh buông tha cho Kim Đại Vũ!
Sát Đế trịnh trọng nói.
Trên mặt Thiên Mâu có phần dao động, cuối cùng khổ sở nói:
- Lão tam, ngươi sao phải khổ như thế chứ?
- Vẫn mong Nhị huynh thành toàn!
Sát Đế lại nói.
- Tam huynh, tại sao? Vì hậu duệ cách không biết bao nhiêu đời này, huynh lại chọn hi sinh chính mình sao? Đây không phải là tác phong của huynh. Tại sao?
Mẫn Hoàng cảm thấy vô cùng khó hiểu nói.
- Thế giới của ta, các ngươi không hiểu! Những năm tháng chuyển thế tới thế giới Đại Thiên trở thành Lục Áp, ta hiểu được rất nhiều chuyện mà trước đây không hiểu.
Sát Đế cười nói.
- Nhị huynh, vẫn mong thành toàn! Sát Đế lại nói.
Thiên Mâu, Mẫn Hoàng, Ngọc Lân đều nhíu mày nhìn chằm chằm vào Sát Đế, nhất thời dường như không thể nào hiểu được tư tưởng của Sát Đế.
Hi sinh mình, thành toàn hậu duệ? Quyết định này nực cười tới mức nào.
Nhưng trước mắt bọn họ, Sát Đế lại thực sự yêu cầu như vậy?
- Tam huynh, ngươi phát điên sai?
Ngọc Lân cả kinh kêu lên.
- Tam huynh, huynh nên cân nhắc lại!
Mẫn Hoàng cũng lo lắng nói.
Nhưng Sát Đế lại nhìn chằm chằm về phía Thiên Mâu.
- Nhị huynh, vẫn mong thành toàn!
Sát Đế trịnh trọng nói.
Thiên Mâu nhìn Kim Đại Vũ đang kinh ngạc đứng cách đó không xa một chút, sắc mặt vô cùng khó coi.
Bởi vì Kim Đại Vũ, Sát Đế lại nguyện ý từ bỏ sinh mạng của mình sao?
- Nhị huynh, vẫn mong thành toàn!
Sát Đế nhấn mạnh lần thứ ba nói.
Ngọc Lân, Mẫn Hoàng ở bên cạnh không ngừng lo lắng.
Thiên Mâu nhắm mắt, thoáng trầm tư một lát.
- Được rồi, con đường vẫn là do ngươi chọn!
Thiên Mâu cuối cùng gật đầu một cái.
- Nhị huynh?
Mẫn Hoàng và Ngọc Lân cả kinh kêu lên.
Sát Đế lại lộ ra một vẻ giải thoát.
- Nhị huynh, lòng ta ngay thẳng. Do nhị huynh động thủ, xóa đi ý thức của ta đi!
Sát Đế cười nói, tiếp đó mang hồ lô Trảm Tiên trên lưng, đi tới trước mặt Thiên Mâu.
Sắc mặt Thiên Mâu phức tạp, cuối cùng vẫn đưa tay ra đặt ở đỉnh đầu Sát Đế.
Quay đầu, Sát Đế nhìn về phía Kim Đại Vũ nói:
- Kim Đại Vũ, nhớ kỹ, ngươi phải sống sót, đừng làm cho ta thất vọng!
- Tổ tiên!
Trong mắt Kim Đại Vũ đã trở nên ươn ướt.
- Hoàng Kim Đại Đế, tương giao một hồi, lần này đa tạ. Làm phiền ngươi đưa Kim Đại Vũ đến Hàm Dương!
Sát Đế khẩn cầu nói.
Lúc này trong ánh mắt Hoàng Kim Đại Đế cũng lộ vẻ kinh hoàng. Hắn thực sự không thể nào hiểu được, Sát Đế lại tự tìm đường chết?
- Yên tâm!
Hoàng Kim Đại Đế gật đầu một cái.
Thiên Mâu đột nhiên dùng chút lực. Một hào quang màu cam từ trong lòng bàn tay hắn bắn ra bốn phía, xông thẳng vào trong đầu của Sát Đế.
Vù!
Sát Đế không hề chống cự, mặc cho Thiên Mâu xoá bỏ ý thức của mình.
Hồ lô Trảm Tiên rung động một trận. Nhưng sau khi cảm nhận được Sát Đế không hề phản kháng, hồ lô Trảm Tiên cũng dần dần trở nên bình tĩnh.
Ầm!
Một tiếng động rất lớn vang lên, hai mắt Sát Đế đột nhiên trở nên trống rỗng.
- Tổ tiên!
Kim Đại Vũ lo lắng kêu lên.
Nhưng Sát Đế đã không còn có thể tiếp tục nói chuyện nữa.
- Nhị huynh?
Mẫn Hoàng và Ngọc Lân đều lộ ra vẻ thống khổ.
Lúc này, ý thức của Sát Đế đã bị tiêu diệt, thân thể bị Thiên Mâu khống chế.
- Ôi, có thể vừa bắt đầu, ngươi đã không nên sinh ra ý thức!
Thiên Mâu thản nhiên nói.
Mẫn Hoàng, Ngọc Lân cắn cắn răng, đột nhiên đồng thời nhìn về phía Kim Đại Vũ.
- Là ngươi, là do nghiệp chướng nhà ngươi đã hại chết Tam huynh ta.
Mẫn Hoàng lạnh lùng nói.
Hai người sát khí đằng đằng xông thẳng về phía Kim Đại Vũ, lúc này dường như muốn báo thù cho Sát Đế.
Tuy rằng Sát Đế muốn chết, hơn nữa còn là bị Thiên Mâu tiêu diệt, nhưng hai người không kìm lòng được lại tính toán thù hận ở trên người Kim Đại Vũ.
- Ta hại sao? Không! Là các ngươi, là các ngươi đã hại chết tổ tiên ta!
Kim Đại Vũ cũng gầm hét lên.