“Mẹ. . . . . .”
Ôm lấy mẹ, Lộ Nhi vui vẻ nói không ra lời.
“Lộ Nhi, con không phải là đến chỗ của cha đứa nhỏ sao? Tại sao trở lại?”
“Mẹ, con nhớ mẹ lắm. . . . . .”
Lộ Nhi đỏ mắt, tại sao trở về, chính nàng cũng không rõ.
Đúng rồi, nàng bị ngã, là Hiên Vương cứu nàng!
Nhưng nàng vẫn cảm thấy bụng có chút đau, càng ngày càng đau, thậm chí đau đến nỗi khiến nàng hôn mê bất tỉnh!
Con, con của nàng!
Cúi đầu nhìn về phía bụng, cái gì cũng không cảm giác được, trong lòng càng đau đớn, nhưng không thể nói với mẹ.
“Sao vậy, Lộ Nhi? Cha đứa nhỏ đối xử với con không tốt sao?”
Bà cũng cảm giác được có gì đó không đúng, thanh âm có chút tức giận.
“Không, mẹ, anh ấy rất tốt. . . . . .”
Không thể để cho mẹ lo lắng vì mình, đến bây giờ, thậm chí nàng cũng không thể xác định, mình thật sự đã trở lại.
Có lẽ đây là trong mộng, nàng nhớ nàng đã hôn mê.
Mặc dù không phải trong mộng, đứa nhỏ cũng đã mất, nói cho mẹ có ích lợi gì?