Chương 57: Kết thúc (Hạ)
Ngay từ ngày đầu tiên của năm mới, Lương Hoà đã bắt đầu cuộc sống an nhàn thảnh thơi với kế hoạch bồi bổ dưỡng thai.Ban đầu sợ vợ buồn, Cố Hoài Ninh đồng ý với yêu cầu của Lương Hoà để cô đi làm ở nhà trẻ cùng với Lâm Nhiên. Có lẽ bởi vì có thai, cho nên khi nhìn những đứa trẻ ấy Lương Hoà thấy chúng đáng yêu vô cùng. Lúc rảnh rỗi cô thường ngồi xem bọn trẻ chơi đùa, tiếng cười khanh khách vui vẻ của chúng khiến cô rung động. Rồi cô lại liên tưởng tới đứa con trong bụng của mình, đoán xem tính tình của bé, dáng vẻ của bé, cùng với những điều linh tinh khác. Tất cả những điều đó Lương Hoà nghĩ không biết mệt mỏi, làm không biết mệt mỏi.
Có lần đang ăn cơm trưa, Lâm Nhiên cười cười mà, "Hoà Hoà, cháu biết không, Hoài Ninh cho cháu đến đây làm cô giáo còn có một lý do khác nữa đấy."
"Lý do gì ạ?" Lương Hoà hiếu kỳ.
Lâm Nhiên chần chừ, miệng bà lại không kìm nén được nụ cười, "Cậu ấy sợ cháu ở nhà một mình buồn sẽ bị trầm cảm, rối loạn tiền sản. Chậc, nghe mà cô buồn cười quá, đàn ông thật là, toàn lo quá."
Lương Hoà khẩy cơm trong bát, cười nhẹ nhàng. Có lẽ bà không biết, nhưng mà cô biết. Là vì Lâm Kha, cho nên Cố Hoài Ninh mới sợ như vậy. Không chỉ sợ ảnh hưởng tới thai nhi, anh càng sợ ảnh hưởng đến sức khoẻ của cô. Có nên nói cho anh biết không nhỉ? Bây giờ thì anh không cần lo lắng tới mấy chuyện này nữa, tâm trạng cô bây giờ rất vui vẻ, sức khoẻ đã tốt hơn, nôn nghén cũng đã đỡ đi rất nhiều.
Vào cuối tuần Cố Hoài Ninh đưa Lương Hoà đến biệt thự nhà họ Diệp. Diệp Vận Đồng thấy cô béo ra thì kinh ngạc, tinh tế hỏi mới biết được là Lương Hoà mang thai, vẻ mặt chị không nén được sự vui mừng. Chị vội vàng bảo thím Tề đi chuẩn bị đồ nấu canh bổ dưỡng cho Lương Hoà.
"Không cần đâu ạ, dạo này ăn nhiều quá sắp thành heo rồi!"
Lương Hoà cũng giống Lâm Nhiên, nửa đêm hay tỉnh giấc vì đói. Cố Hoài Ninh cuối cùng cũng biết mùi vất vả, nửa đêm toàn phải dậy nấu cho bà xã ăn, đôi khi Cố Gia Minh đến chơi rồi ngủ lại, anh còn phải làm phần của cả hai. Nửa đêm chỉ cần cô xoay người cựa quậy vài lần anh đã tỉnh giấc, thính giác anh nhạy tới mức Lương Hoà kinh ngạc.
Diệp Dĩ Trinh biết chuyện thì than thở, "Chuyện gì cũng đi trước tôi và Kiền Hoà thế này."
Cố Hoài Ninh vừa gọt vỏ xoài cho Lương Hoà vừa thản nhiên trả lời, "Cậu có thể tăng tốc độ mà đuổi theo đi!"
Diệp Dĩ Trinh mím môi cười không trả lời.
Lúc mang thai được mười sáu tuần, lần đầu tiên Cố Hoài Ninh đưa Lương Hoà đi kiểm tra định kỳ. Tất cả số liệu đều biểu hiện bình thường, lúc cầm ảnh siêu âm trên tay Lương Hoà kìm chế không được tâm trạng kích động, chỉ một bức ảnh mỏng manh như vậy nhưng cô có thể nhìn ra ngay lập tức đâu là tay của bé, đâu là chân của bé. Cảm giác làm mẹ vô cùng kỳ diệu, Lương Hoà không biết phải biểu lộ như thế nào, sống mũi cay cay.
Vị bác sĩ và cô y tá trợ lý thấy vậy thì bật cười, Cố Hoài Ninh vuốt má cô, anh cũng cầm bức ảnh để xem, trên khuôn mặt anh hiện ra nụ cười ấm áp. Tuy rằng mang thai đôi khiến hai người rất mệt mỏi, nhất là Lương Hoà, nhưng mà là bậc cha mẹ, hai người chỉ có thể vui vẻ chịu đựng tất cả.
Thời gian này công việc của anh cũng rất bận. Hội nghị quốc tế ở thành phố T đang bước vào giai đoạn chuẩn bị, họ liên tục phải họp hành để xác định kế hoạch bảo vệ an ninh. Các buổi diễn tập diễn ra không ngừng, toàn bộ Phòng Hoá đoàn từ trên xuống dưới bận mù mịt, từ sáng sớm cho tới nửa đêm khuya. Cố Hoài Ninh một thân hai đầu chạy long đong, ban ngày ở đơn vị, buổi tối về chăm sóc bà xã, tâm lý biến đổi khi mang thai Lương Hoà thỉnh thoảng lại hành hạ anh một phen. Chỉ trong một thời gian ngắn, Lương Hoà béo lên, Cố Hoài Ninh rõ ràng gầy xuống.
Cố Trường Chí nghe nói sắp có thêm cháu nội thì trực tiếp yêu cầu Lương Hoà về thành phố C dưỡng thai, giọng ông sang sảng trong điện thoại nói đầy đủ lý do "Anh bận làm việc như thế, mấy hôm nữa lại phải đi thành phố T, định để một mình Lương Hoà ở lại đó hả? Ở đây cái gì mà không có, thím Trương với bác sĩ hai4/7 lúc nào cũng túc trực trong nhà, chẳng nhẽ hầu không được vợ anh hay sao? Bây giờ ba không đề nghị thương lượng gì với anh nữa hết, ba trực tiếp ra lệnh cho anh, nếu anh không đưa về được thì ba cho người đi đón, anh nhìn xem rồi làm sao thì làm!"
Lương Hoà há hốc miệng nhìn Cố Hoài Ninh bình tĩnh đặt điện thoại xuống. Cuối cùng sau khi băn khoăn suy nghĩ một hồi lâu, anh quyết định đồng ý với yêu cầu của ông và cô. Bởi vì lý do của cô đưa ra cũng rất đầy đủ "Lần này đâu có phải giận dỗi gì, sao không cho em về? Tới lúc anh đi làm nhiệm vụ, em có một mình, không thể lúc nào cũng đi làm phiền cô Lâm Nhiên, cũng không thể làm phiền.. Diệp lão."
Cố Hoài Ninh thở dài, nhìn dáng vẻ của Lương Hoà anh cũng biết tâm tư khúc mắc kia còn chưa cởi bỏ hết. Nếu để cô ở bên đó đợi anh mà không vui vẻ anh chẳng thà đưa cô trở về thành phố C còn hơn, dù sao cô ở đâu cũng như nhau, anh đi làm nhiệm vụ cũng nhìn không thấy sờ không được. Ba anh khi nghe anh quyết định như vậy thì rất hài lòng, dường như ông sợ anh đổi ý, ngay lập tức sai Phùng Trạm đến thành phố C, gấp gáp thu dọn hành lý đón Lương Hoà trở về nhà.
Lại một lần nữa thu dọn hành lý, nhưng lần này Lương Hoà có rất nhiều đồ để mang theo. Nhiều đồ đến thành phố C đều có thể mua được, nhưng Lương Hoà lại luyến tiếcbỏ lại, cứ cầm lên rồi thả xuống, mãi tới lúc đến giờ ra sân bay mà vẫn còn băn khoăn không ngừng. Cố Hoài Ninh không kiên nhẫn thấy cô cứ rối rắm như vậy, anh cầm lấy hành lý của cô, cẩn thận sắp xếp lại thêm một lần nữa.
Lương Hoà nhìn anh, khuôn mặt nghiêng nghiêng dáng vẻ chăm chú. Dạo này anh gầy đi nhiều lắm. Cô xót xa, nước mắt không hề dự báo trước lăn xuống gò má. Phùng Trạm đứng bên cạnh hoảng sợ. Cố Hoài Ninh bất đắc dĩ lấy tay lau nước mắt cho cô, "Tự nhiên sao khóc vậy em?"
Anh không nói thì không sao, vừa mới nói ra Lương Hoà nước mắt càng rơi nhiều hơn, cô níu chặt cổ áo anh, dúi đầu vào trong ngực anh nức nở. Cố Hoài Ninh thở dài, nhìn Phùng Trạm "Phùng Trạm!"
"Có mặt!" Vừa nghe khẩu lệnh của thủ trưởng, Phùng Trạm theo bản năng đứng thẳng lưng lên, lớn tiếng đáp.
"Quay về phía sau đi đều bước!"
Mệnh lệnh này làm Phùng Trạm sửng sốt, trong chốc lát liền cười hì hì xoay người đi ra ngoài. Không còn khán giả đứng xem, Cố Hoài Ninh nâng cằm Lương Hoà lên, khẽ hôn vào hai má cô. Hương vị nước mắt mằn mặn thấm trên môi anh, như đóa hoa nở rộ lan vào trong đầu lưỡi. Anh run rẩy, cuối cùng ghé vào trên bờ môi mềm mại của cô, hôn thật sâu.
Qua thật lâu sau, anh buông ra, áp trán cô khẽ nói, "Đừng khóc, được không?"
Một lúc lâu mới nghe cô nghèn nghẹn trả lời, "Ừm."
Cuộc sống ở thành phố C không tệ như trong suy nghĩ của cô. Căn hộ mới là không thể ở, căn phòng của Cố Hoài Ninh ở Cố Viên đã được trang hoàng thay đổi hoàn toàn. Lương Hoà vừa đến nhà lập tức có thể vào ở luôn.
Lúc mới gặp Lý Uyển Lương Hoà vẫn có cảm giác căng thẳng không bỏ được. Nhưng bà mẹ chồng cô còn lo cho cháu nội hơn là Lương Hoà lo cho con. Bà chỉ chăm chăm nhắc cô an tâm dưỡng thai, chuyện gì cũng không cho cô động tay động chân. Tình huống đó khiến cho Lương Hoà nghĩ đến một từ -- mẫu vi tử quý, cho dù là đứa con này còn chưa ra đời. Ý nghĩ đó khiến Lương Hoà cảm thấy thật châm chọc, nhưng sau đó cô cũng hiểu rằng, quý hay không quý thì như thế nào, mình để ý đến, hướng đến cũng không phải là những điều này. Điều cô nghĩ bây giờ là hạnh phúc trong tương lai.
Thỉnh thoảng Phùng Trạm cũng đưa cô ra ngoài gặp Hạ An Mẫn. Điều làm cho Lương Hoà cảm thấy kỳ quái là, Phùng Trạm vốn rất hiểu chuyện, hoà nhã dễ gần lại thân thiện, nhưng mỗi lần gặp Hạ An Mẫn cậu ta lại thành một người khác, miệng lưỡi trở nên cay độc ác bá giống hệt như Hạ An Mẫn. Hai người vì thế không ai chịu nhường ai, dễ dàng tranh cãi ầm ỹ, lần nào Lương Hoà cũng phải lấy lý do "ảnh hưởng sự trưởng thành của thai nhi" mà áp chế bọn họ. Sau dần dần Lương Hoà cũng ít đi ra ngoài hơn, thứ nhất là bụng đã lớn, thứ hai là vì tâm trạng cô dễ dàng bị xúc động. Mỗi lần đi đâu nhìn thấy cảnh gia đình người ta sum họp hoà thuận thân ái đi bên nhau, cô luôn không nhìn được mà cay sống mũi, có lẽ là cảm động với cảnh ấm áp đó, cũng có lẽ là vì nhớ anh.
Hội nghị quốc tế ở thành phố T diễn ra đúng thời gian như dự định trước, trước đó hai tuần vấn đề an ninh đã được Phòng Hoá Đoàn triển khai. Các phương tiện thông tin đại chúng rất chú ý tới Hội nghị lần này, cho nên qua tivi, báo chí, điện đài, Lương Hoà cũng biết được anh đang rất bận rộn. Mỗi tối anh đều gọi điện về cho cô, nói chuyện không bao lâu Lương Hoà đã giục anh đi nghỉ. Cố Hoài Ninh cười cười, mặc kệ cô vẫn cứ tiếp tục nói.
Khi còn cách một tuần là đến ngày dự sinh thì hội nghị ở thành phố T chấm dứt. Lúc anh xuất hiện trước mặt, Lương Hoà đang cầm miếng anh đào đưa lên miệng, thấy bóng dáng cao lớn xuất hiện ở trước cửa phòng ngủ, cô sửng sốt. Phản ứng đầu tiên là ánh mắt của cô, không hề báo trước mà rơi lệ, cố gắng đến mấy cũng không nhịn được.
Cố Hoài Ninh mỉm cười đứng ở cửa, bước mấy bước vươn tay đỡ cô đứng lên, bàn tay có nhiều vết chai lau nước mắt cho cô, động tác vẫn luôn dịu dàng như thế, "Khóc thế này, anh lại tưởng là em không chào đón anh về nhà đấy!"
Mặt cô đặt trong lòng bàn tay to rộng ấm áp của anh, nước mắt vẫn tiếp tục rơi. Lương Hoà yên lặng lắc đầu, không nói nên lời. Dường như anh cảm thấy rất thoả mãn với điều đó, dường như không cần cô nói, những nhớ nhung mong chờ của cô đã thông qua những giọt nước mắt kia, rơi thấm trên tay anh, nhắn nhủ với anh hết thảy chờ mong tưởng niệm, không hề bỏ sót.
"Em cứ tưởng là, con sẽ không đợi được anh, cứ tưởng là anh sẽ không về kịp khi con ra đời.."
Anh mỉm cười, không dám dùng sức ôm cô quá chặt chẽ như trước, "Sao có thể thế được, anh muốn con của chúng ta vừa sinh ra đã thấy ngay ba ở bên cạnh, biết ngay ba ở bên người chúng. Anh sẽ cùng em, cho nên, em đừng sợ.."
Anh cầm bàn tay cô cùng đặt trên chiếc bụng lớn kia, bên trong đó có hai bé con yêu quý của họ. Mỗi lần thai máy đều làm cho cô có cảm giác có sinh mệnh đang sống trong đó, tim chúng đang đập, sinh mệnh đó, là của cô, là của anh. Sinh mệnh đó, xuất hiện như một dấu hiệu tượng trưng, kết thúc những chuyện buồn đau trong quá khứ, tượng trưng cho sự bắt đầu của tương lai tốt đẹp phía trước. Sinh mệnh đó, khiến cho cô mãi mãi sẽ không hối hận những thống khổ đã qua, những bi thương, mê man, dằn vặt. Bởi vì tất cả những đớn đau đó, đổi lấy hạnh phúc, là đáng giá.
"Em sẽ không sợ!"
Lương Hoà ngẩng đầu nhìn anh, đôi môi hồng từ từ nở một nụ cười, nụ cười đó, anh nghĩ, giống như một đoá hoa anh đào, tươi tắn, ngọt ngào mà rực rỡ.
Cô sẽ không sợ, bởi vì cô có anh, có các con, cô có hạnh phúc.