Từ Kỳ ở bên ngoài rải thóc cho gà ăn.
Bộ dáng cậu xinh đẹp, thân hình ngon ngon, hơn nữa triều Tấn lại ưa chuộng kiểu nét đẹp nhẹ nhàng tinh tế, nên có rất nhiều cô gái đều thích loại nam tử thế này. Mấy cô nương đi ngang qua đều không nhịn được mà liếc trộm Từ Kỳ vài lần, kể cả những gã đàn ông mê nam sắc cũng vừa mlem mlem vừa nhìn cậu.
Lúc này, Ngũ Triệu Phong cao to đen đẹp trở về, hắn cầm một khối thịt đầu heo về bồi bổ cho vợ nhỏ ở nhà, ai ngờ vừa đến nhà đã thấy gã hàng xóm Tiểu Vương đang nói chuyện với cậu.
Tiểu Vương là bộ đầu trong trấn, lớn lên đẹp trai sáng sủa, có không ít cô nương thầm thương trộm nhớ, thế nhưng giờ phút này gã đang bày ra vẻ mặt mlem mlem với Từ Kỳ.
"Kỳ Nhi!"
Từ Kỳ vừa nghe thấy tiếng nam nhân, gương mặt trắng nõn lập tức sáng bừng lên vài phần. Cậu tạm biệt Tiểu Vương, tí tởn chạy lại nhìn Ngũ Triệu Phong.
"Ngũ ca ca ~~"
"Kỳ Nhi." Nghe thấy cậu gọi, Ngũ Triệu Phong vốn đang uống giấm cũng thấy ngọt như ăn mật, hắn yêu chiều xoa đầu cậu, "Ca ca mang thịt heo về này, Kỳ Nhi có muốn ăn không ?"
"Có có ~ Cho em ăn với ~~" Nói xong còn liếʍ liếʍ mép, bộ dáng đáng yêu đến muốn quắn quéo.
Ngũ Triệu Phong cười cười, nhịn không được mà hôn cậu một cái, Từ Kỳ là người đọc sách, biết hành với lễ ngăn với sắc, cậu vội vàng đẩy nam nhân ra, "Phu quân, không được..."
"Anh đã là phu quân của em, vì sao lại không thể hôn em ?" Vừa dứt lời, hắn liền kéo gáy cậu, cúi đầu đớp mỏ Từ Kỳ ngay trước mặt Tiểu Vương, cái lưỡi bự vói vào trong khoang miệng cậu, lung tung múa quạt hà hϊếp lưỡi cậu.
"Ưʍ... Triệu Phong... A..." Từ Kỳ xấu hổ đánh đánh hắn, Ngũ Triệu Phong nắm tay cậu lại, giữ chặt rồi tiếp tục nấu cháo lưỡi.
Hai người cứ thế mà ôm hôn nồng nhiệt ở ngay cửa, cẩu lương bay ra bốn phía, vả "bốp bốp" vào mặt hộ dân không có người yêu. Bên cạnh đó, đối với người ở thời này, hôn môi là chuyện bí mật nơi khuê phòng, nào có kiểu hôn tới hôn lui ngay trước cửa như vậy.
Tiểu Vương đã sớm sắc mặt khó coi mà bỏ đi rồi, đám người gồm cả nam lẫn nữ nãy giờ lén nhìn Từ Kỳ cũng xấu hổ mà tản đi, chỉ còn lại hai phu phu vẫn đứng nấu cháo mãi chưa xong.
"Ưʍ... Phu quân... Không.... Phu quân..."
"Mẹ nó, bình thường ông đây nhìn em, đυ.ng em thôi cũng cứng rồi, giờ hôn em lại càng cứng hơn nữa! Thao! Tiểu yêu tinh em đúng là khắc tinh của ông mà!!"
"Em không có... Không phải mà..." Từ Kỳ thật sự oan muốn chết, cậu đâu có rù quến phu quân, cớ sao anh lại nói cậu là yêu tinh chứ.
Ngũ Triệu Phong đột ngột chặn ngang bế Từ Kỳ lên, hốt thẳng vào phòng mần chuyện ứ ừ. Từ Kỳ bị tướng công hung mãnh ứ muốn chết, lại ừ đến kêu cha gọi má, không ngừng khóc hụ hụ mà mắng hắn người xấu!
Từ Kỳ là một thư sinh suốt ngày làm bạn với những con chữ, đâu lông bông lêu lổng như Ngũ Triệu Phong, nên mắng người thì cũng chỉ quanh đi quẩn lại mấy từ như: "xấu xa, người xấu, hư hỏng".
Đáng yêu đến mức con thú trong người Ngũ Triệu Phong liên tục gào rú, hắn thương cậu vô cùng, dù có ịch ịch xong thì cũng phải giày vò, cưng chỗ này, bẹo chỗ kia, không chịu để Từ Kỳ yên dù một chút.
Lại qua thêm mấy canh giờ, hai người cuối cùng cũng xuống võ đài rồi.
Ngũ Triệu Phong vào bếp nấu cơm, hắn tuy là một gã gϊếŧ heo thô lỗ tục tằng, nhưng thật ra thì lại làm đồ ăn siêu siêu ngon.
Trong lúc đó, Từ Kỳ ra ngoài cuỗm vài ba trái trứng gà, dù cậu tay trói gà không chặt, không nấu cơm cũng không làm nông được, thế nhưng làm trợ thủ giúp đỡ cho tướng công thì không thành vấn đề.
Từ Kỳ lạch bạch đuổi theo con gà, bỗng có một giọng nam ở phía sau gọi cậu lại.
"Vị công tử này."
Từ Kỳ quay đầu lại, liền nhìn thấy một đạo sĩ mỏ chuột tai khỉ tha phương nhìn cậu cười cười.
Trong mắt đạo sĩ thể hiện ẩn ý gì đó không rõ ràng, Từ Kỳ bị nhìn đến không thoải mái, nhưng cậu vẫn lễ phép khom người, "Chào đạo trưởng."
Gã đạo sĩ cười ha hả trả lời, "Không biết hiện tại công tử sống có tốt không ?"
Từ Kỳ nghĩ nghĩ, não lại bay bổng đến phu quân cao to đen đẹp của nhà mình, hai má lẫn hai tai cậu vô thức ửng hồng lên, "Tốt chứ, cực kỳ tốt ~"
Đạo sĩ nói tiếp: "Vậy ngươi có muốn tốt hơn không ?"
"Tốt hơn sao ?" Từ Kỳ ngạc nhiên nói.
Hai mắt đạo sĩ lộ ra ý da^ʍ, "Tiểu công tử vốn dĩ là nữ tử, nhưng mẫu thân của ngươi lại cầu tử nghịch thiên mà sinh ra ngươi...."
Từ Kỳ đã muốn xây dựng cuộc sống hạnh phúc với phu quân từ lâu rồi, nhưng bản thân cậu xác thật là nam nhi, không thể sinh ra những bé con xinh xắn của hai người, nghĩ đến điều này, cậu không khỏi cảm thấy buồn bã.
Gã đạo sĩ thừa cơ rơm bén châm thêm lửa, "Ta là đạo sĩ trưởng XX trong sơn động YY, đã luyện chế được một loại thần dược có thể biến nam thành nữ, đảm bảo có hiệu quả ba la bô lô...."
Miệng gã như một cái máy hát được bật công tắc, luyên thuyên líu lo mãi không dứt, ban đầu thì bảo gã là thần tiên hạ phàm, sau đó lại nói Tần Thủy Hoàng uống dược của gã nên mới trường sinh bất lão, hiện giờ vẫn còn đang ở trong động phủ của gã.
Nghe những lời hót líu lo của hắn, Từ Kỳ càng lúc càng sửng sốt, mắt hạnh xinh đẹp ngày một sáng lên.
Cậu có thể biến thành nữ tử sao ?
Cậu có thể hoài thai đứa nhỏ của hai người sao ?
Tưởng tượng đến điều này, thư sinh nhỏ liền không thể ngồi yên được nữa. Cậu cung kính khom người thật sâu, năn nỉ đạo sĩ thần tiên ban cho cậu một viên dược tên là "Nữ Hoàn Đan".
Gã đạo sĩ vì đa cấp thành công mà cười nói: "Tất nhiên là được rồi, nhưng muốn lấy thuốc thì cần phải đúng giờ đúng thời điểm. Để ta tính xem, hừmm...."
Gã híp mắt bấm đốt ngón tay làm bộ làm tịch một hồi, rồi vui mừng nói: "Thật may mắn, hôm nay giờ Tý ngươi cứ tới động của ta là được!"
Từ Kỳ vừa mừng vừa sợ, cậu liên tục khom lưng, nghẹn ngào nói: "Cảm tạ đạo trưởng, tôi, tôi sẽ mang theo đồ ăn và ngân lượng đến tìm ngài để đổi lấy thần đan...!"
Gã lại híp cái mắt hí rồi nói: "Được được, tiền tài nhiều ít gì cũng được, có tâm ắt sẽ được độ thôi." Nói xong, mắt hí dê cụ còn nghía một lượt lên thân hình tươi ngon vì được phu quân tưới nước mỗi ngày của Từ Kỳ, rồi mới lưu luyến mà rời đi.
Từ Kỳ mang tâm trạng hưng phấn hồi hộp trở về nhà, thấy Ngũ Triệu Phong đã làm xong thức ăn, cậu lập tức kích động nhào vào lòng ngực của hắn, khóc thút tha thút thít.
Đây là vì cậu vui quá nên mới mau nước mắt, nhưng Ngũ Triệu Phong thì lại không biết, cho rằng bảo bối nhà hắn bị người ta khi dễ, liền hùng hổ xắn tay áo chuẩn bị ra ngoài.
Từ Kỳ hết hồn chạy tới ôm eo Ngũ Triệu Phong, vuốt ve một hồi mới vuốt xẹp được mớ lông xù lên vì tức của cún-phu quân. Nhưng dù vậy thì cậu cũng không giải thích rõ nguyên do, bởi vì cậu muốn tạo một bất ngờ cho hắn.
Ngẫm lại thì... bản thân cậu là một nam tử, thế nhưng lại vì một người đàn ông mà muốn trở thành nữ tử, kiếp trước không chừng là nợ hắn dữ lắm đây ~
Ngũ Triệu Phong mặc dù không hiểu gì hết nhưng vẫn thành thật dỗ cho Từ Kỳ vui lên, lúc thì nựng lúc thì hôn, chờ khi cậu hết khóc, lại tiếp tục ôm cậu đút cơm. Một bên đút, một bên hôn, hôn đến mức Từ Kỳ vừa thấy ngọt ngào vừa thấy ngại, không nhịn được mà ôm hắn cọ cọ.
Hai người cơm nước xong lại dính nhau chim chuột, để ý thấy Từ Kỳ cứ ngồi chóc ngóc ở trong nhà mãi, Ngũ Triệu Phong bèn nắm tay cậu dắt đi chợ. Hắn mua giấy và bút mực cho cậu, lại trêu chọc mà cầm cây trâm vàng cài lên đầu cậu.
Từ Kỳ xấu hổ đánh Ngũ Triệu Phong một cái rồi gỡ trâm xuống, nhưng sau đó nhân lúc hắn không để ý, cậu quay lại lén mua cây trâm ấy, cười cười giấu vào trong người.
****
Đến buổi tối, Ngũ Triệu Phong ôm thư sinh nhỏ làm công tác tạo em bé. Đêm nay hắn phá lệ ôn nhu, thao Từ Kỳ đến dục tiên dục tử, cơ thể tê dại, lêи đỉиɦ không ngừng nghỉ.
Chờ khi Ngũ Triệu Phong ôm cậu ngủ thϊếp đi rồi, Từ Kỳ mới mệt mỏi mở mắt ra, lúc này còn nửa canh giờ nữa là đến giờ Tý, cậu cần phải canh thời gian để đến động phủ YY gì đó để lấy viên Nữ Hoàn Đan.
Từ Kỳ nhẹ nhàng đẩy nam nhân ra, nhìn khuôn mặt anh tuấn say ngủ của hắn, đôi mắt cậu cong lên ẩn ẩn hạnh phúc, ôn nhu nói: "Triệu Phong, chúng ta cùng chào đón một thiên thần xuất hiện nhé."
Nói xong, cậu khẽ hôn lên trán hắn, sau đó dứt khoát xuống giường, khoác đại một chiếc áo ngoài, rồi cầm ngân lượng và trái cây đã chuẩn bị trước đó, vội vàng đi đến sơn động đã hẹn.
Từ Kỳ đi lạc mấy vòng mới tới được đúng nơi. Trước cửa động có đặt mấy ngọn nến đã được châm lửa, một chiếc bàn để lá bùa cùng những đồ vật cúng bái.
Từ Kỳ không hiểu, cậu tất cung tất kính quỳ gối trước động, "Đạo trưởng."
Gã đạo sĩ một thân huyền bí các kiểu đi ra, đưa cho cậu một chén nước bùa và nói: "Uống cái này đi."
Từ Kỳ tò mò cầm cái chén, lại nghe gã nói tiếp: "Uống nó vào thì sẽ *tâm tưởng sự thành, hết thảy linh nghiệm. Đan dược chỉ là một phần thôi, nước bùa này mới có tác dụng quan trọng."
(*Tâm tưởng sự thành: Muốn gì được nấy.)
Lời này vừa nói ra, Từ Kỳ tất nhiên sẽ uống vào, nước bùa này vừa khó uống lại còn có một vị ngọt kì quái.
Sau khi uống xong, Từ Kỳ lại quỳ trên mặt đất, trong đầu toàn nghĩ: Nữ Hoàn Đan, Nữ Hoàn Đan, tướng công, tướng công; nhưng cũng không dám thúc giục đạo trưởng.
Đạo sĩ híp mắt làm bộ làm tịch mà vung cây phất trần, lúc thì cao giọng niệm chú, lúc thì không ngừng đi vòng quanh Từ Kỳ. Từ Kỳ dần cảm thấy cả người mình nóng lên, cái loại nhiệt độ này dường như là phát ra từ trong xương cốt, nóng tới mức cậu hận không thể cởi hết quần áo.
"Ưʍ... Đạo trưởng, đạo trưởng, vì sao ta lại cảm thấy nóng như vậy...."
Gã đạo sĩ da^ʍ tà cười nói: "Đây là bởi vì ngươi vẫn chưa ăn thần đan, khi ăn thần đan rồi, cơ thể ngươi sẽ hết nóng, hoa huyệt xinh đẹp cũng sẽ mọc ra." Nói xong gã liền nhét một viên dược màu đen hồng vào trong miệng cậu.
Từ Kỳ vốn dĩ muốn ăn, cho nên dù viên thuốc đắng đến mấy cũng sẽ không phun ra. Cậu đau khổ nuốt xong, thế nhưng không những thấy hết nóng mà ngược lại càng thấy khô nóng hơn nữa, gương mặt cậu ửng đỏ, hai mắt đờ đẫn ướŧ áŧ, quả thật gợi đυ. không chịu được.
Đạo sĩ liếʍ môi kéo lấy tay Từ Kỳ vào trong động, thở dốc nói: "Tiểu tao hóa, đi vào với bổn đạo sĩ nào. Chờ ta bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong cơ thể ngươi rồi, ngươi sẽ mang thai ngay thôi, đến lúc đó phu quân của ngươi chắc hẳn sẽ vui mừng lắm."
Sau khi ăn đan dược và uống chén nước bùa kia, cả người Từ Kỳ liền mềm nhũn, ngay cả sức giơ tay cũng không có, toàn thân nóng hầm hập như là bị lửa đốt, nóng đến mức gương mặt cậu ửng hồng, da thịt vùng cổ cũng đỏ bừng một mảnh.
Thần chí của cậu trở nên mơ hồ, miệng nhỏ vô thức nỉ non, "Nóng quá... Triệu Phong... Nóng...."
Đạo sĩ nở nụ cười dâʍ đãиɠ, cầm tay cậu nói: "Tao thư sinh, để ta giúp cưng cởϊ áσ nhé."
Mắt thấy cơ thể Từ Kỳ sắp loã lồ trước mặt gã, đúng lúc này, bên ngoài bỗng chợt vang lên một tiếng động lớn. Đạo sĩ giật cả mình, khi quay đầu lại thì lập tức nhìn thấy một nam tử cao lớn uy mãnh, mặt mày dữ tợn như quỷ dữ.
Gã đạo sĩ nháy mắt sợ tới đái ra quần, chim trong quần cũng ngất xỉu. Gã vội vàng cười gượng giải thích, vừa mới mở miệng, toàn bộ thân thể đã bay thẳng ra ngoài, đập "bốp" lên chiếc bàn cúng bái!
Khuôn mặt tuấn tú của Ngũ Triệu Phong vặn vẹo, trong mắt như có lưỡng đạo hỏa long. Gã đạo sĩ mới bị quăng ngã còn đang hoa mắt chóng mặt, liền bị hắn nắm lấy cái gáy, ngay sau đó bị dọng "bốp" thật mạnh xuống mặt đất, mấy cái răng cùng lúc vĩnh biệt lợi.
Đạo sĩ đau đến thê lương kêu gào, nhưng Ngũ Triệu Phong đã sớm không nghe thấy gì cả, nắm tay to của hắn tàn nhẫn nện từng cú lên người gã đạo sĩ không ngừng nghỉ.
Không được mấy cú, mặt gã đã máu thịt lẫn lộn, gã vốn dĩ còn có thể xin tha, nhưng lại bị đánh liên tục đến cả thở cũng không được, chỉ nằm đó như cái bao cát mặc Ngũ Triệu Phong xả giận.
Hai mắt Ngũ Triệu Phong hằn đỏ tơ máu, đánh người như bị điên rồi, hai nắm tay dính đầy máu tươi, khuôn mặt kiên nghị cũng bị máu bắn lên, nhưng hắn lại không để ý, vẫn tiếp tục nện như cú đập như trời giáng vào gã đạo sĩ.
Ngay khi Ngũ Triệu Phong sắp đánh chết người, tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn của Từ Kỳ ở trong sơn động bỗng vang lên.
Thân thể hắn khựng lại, não bộ như tìm lại được một giây lý trí, thất thần gọi: "Kỳ Nhi..." Sau đó vọt nhanh vào trong động, nhìn thấy bảo bối mà hắn yêu thương đang quần áo xộc xệch nằm lệch một bên giường.
"Hức... Phu quân... Nóng quá... Phu quân..." Thần chí của Từ Kỳ đã sớm mơ hồ, cậu nửa lộ l*иg ngực trắng nõn, núʍ ѵú sưng đỏ dựng lên, dươиɠ ѵậŧ nhỏ phía dưới cũng vươn mình thật cao.
Ngũ Triệu Phong nghĩ đến chuyện thằng chó đạo sĩ hạ dược Từ Kỳ là hắn điên không chịu được, nhưng khi vừa nghe thấy cậu gọi hắn, cơn thịnh nộ trong lòng cũng thành đau thương.
Hắn đỡ Từ Kỳ đang nóng hầm hập lên, sốt ruột nói: "Kỳ Nhi! Kỳ Nhi, tỉnh tỉnh! Là anh, Ngũ ca đây!"
Từ Kỳ nghe được hai chữ Ngũ ca, thân thể càng thêm vặn vẹo, "Ưʍ... Ngũ ca... Phu quân... Phu quân mau cho em... Hức... Kỳ Nhi ngứa quá... Em muốn anh huhu...!"
Trường bào của Từ Kỳ hoàn toàn mở ra, phơi bày da thịt ửng hồng vì tìиɧ ɖu͙©, hai đùi cũng tách ra, để lộ dươиɠ ѵậŧ nhỏ run run chào cờ và một bé sò xinh xẻo....
Khoan đã.
Bé sò xinh xẻo!??
Ngũ Triệu Phong trừng lớn mắt hổ, nhìn thấy hai mép thịt múp múp tách ra, lỗ nhỏ ướt hồng bên trong rỉ ra dịch nhầy, âm đế ở trên sưng đỏ như quả anh đào, Ngũ Triệu Phong thấy mà vừa kinh lại vừa lo!
"Kỳ Nhi, rốt cuộc em đã ăn cái gì!"
"Phu quân ~~ Em muốn dươиɠ ѵậŧ ~~ Ư ~~ Kỳ Nhi muốn ăn dươиɠ ѵậŧ ~~~" Miệng nhỏ rêи ɾỉ da^ʍ kêu, đùi cũng tách ra rộng hơn.
Từ Kỳ cắn cắn môi, mị nhãn như tơ nhìn Ngũ Triệu Phong, bàn tay sờ soạng phần dưới, ngón tay bẻ hai mép thịt ra trước mặt nam nhân, "Dươиɠ ѵậŧ bự... Dươиɠ ѵậŧ bự mau đi vào... Em muốn có con với anh... Ưʍ... Phu quân... Phu quân ơi huhu... Em muốn..."
Cậu càng nói càng chảy nước, làm ướt cả khăn trải giường dưới thân.
Ngũ Triệu Phong nhìn mà ngớ người, Từ Kỳ quả thực đã da^ʍ đến nghiện, cậu trở người nằm sấp xuống, mông thịt vểnh lên, đôi mắt ướŧ áŧ nhìn nam nhân qua khe hở giữa hai chân, "Phu quân ~~ Phu quân dươиɠ ѵậŧ bự ~~~ Mau làm Kỳ Nhi ~~~ Xin anh cᏂị©Ꮒ em huhu ~~~" Nói đến nước mắt cũng rơi xuống.
Ngũ Triệu Phong nãy giờ vẫn luôn kiềm chế dục hỏa, nhưng khi thấy bảo bối nhà mình khóc, hắn liền buồng bỏ mà nhào tới, ôm cặp mông thịt rồi gặm cắn một trận lên nó.
"A ~~~ Thật ngứa... Dươиɠ ѵậŧ ca ca... Ngứa muốn chết... Chỗ đó ~~~"
"Mẹ nó! Em quả nhiên là đĩ vợ của ông, là cɧó ©áϊ dâʍ đãиɠ của ông!!"
"A ~~ Nơi đó đau quá ~~ Phu quân cắn ~~ cắn hỏng mất ~~~ A ~~ Nhẹ một chút ~~~!!"
"Đĩ vợ phát da^ʍ! Ông muốn húp khô bướm em!!" Cái lưỡi bự liếʍ lên bé bướm, day day rồi tách mở hai mép thịt, vói vào trong lỗ nhỏ ướt hồng.
Từ Kỳ bị liếʍ sướиɠ ó ó da^ʍ kêu, hai mép thịt bị tách ra bọc lấy lưỡi nam nhân như đang hôn môi với hắn. Ngũ Triệu Phong húp lần lượt hai mép thịt múp, day cắn liếʍ mυ'ŧ nó, rồi húp lấy húp để nước da^ʍ ứa ra.
Âm đế của Từ Kỳ vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà cứng như viên đá, hồng hồng run rẩy phình ra dưới lớp da mềm, tựa như chỉ cần bị bóp một phát thôi là tay cũng nhễ nhại nước.
Ngũ Triệu Phong chú ý đến quả anh đào tươi ngon mọng nước này, hắn vươn tay chạm lên nó, phân dưới của Từ Kỳ lập tức giật nảy một cái. Hắn nhếch môi cười xấu xa, ngón tay nhanh chóng chà chà cục thịt mẫn cảm, chốc chốc lại véo mạnh, bấm cho nó sưng hơn nữa, đầu lưỡi phối hợp không ngừng luồn lách bên trong lỗ nhỏ.
"Aaaaa ~~~! Phu quân ~~~ Phu quân dươиɠ ѵậŧ bự ~~! A! ~~ Ra ~~~ Cái bướm muốn phun nước ~~~~" Một tiếng rêи ɾỉ ngân dài vang lên, bé sò phun ra một mớ nước da^ʍ, đánh dấu lần lêи đỉиɦ đầu tiên của con bướm mới bay đến.
Ngũ Triệu Phong bị sò của Từ Kỳ phun nước đầy mặt, hắn ngửi mùi vị dâʍ đãиɠ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới mức muốn hóa thành sói để gào rú, con chym dưới háng gồ lên một khối, như hận không thể hoá thành king kong gồng lên là có thể xé rách quần áo!
"A ~~ Dươиɠ ѵậŧ ~~~ Phu quân dươиɠ ѵậŧ bự ~~~"
Ngũ Triệu Phong cởϊ qυầи giải phóng chym ra, chọc vào bướm Từ Kỳ rồi cạ lên cạ xuống, dùng qυყ đầυ trêu đùa mép thịt múp, thô giọng nói: "Bảo bối, em muốn có một đứa nhóc béo mập cùng anh không ?"
Thân thể Từ Kỳ vì cao trào mà mềm nhũn, cậu si ngốc đáp lời, "Có... Kỳ Nhi muốn có con với anh... Em nằm mơ cũng muốn có một đứa bé giống anh và em... Aaaa ~~!"
Bướm nhỏ đáng thương vừa mới được triệu hồi, đã bị con chym siêu bự húc một phát muốn xỉu!