Đế Chế Đông Lào

Chương 257: Nam tiến(15)

Một vùng rừng cách Biển Hồ không xa, Taksin nhìn lại hành trình đã trải qua, không khỏi thổn thức.

........

Ban đầu, hắn định dùng Payale( Miến Điện) làm bàn đạp đánh về nước. Nhưng chưa được lâu, biết Nguyễn Toản đã chiếm được Yangon, muốn biến đây thành căn cứ. Hắn biết rằng, sớm muộn, tên kia cũng sẽ kéo quân trừ khử xung quanh, nơi đây khó thể ở lây dài. Mặc trong nước, Thongduang đang điều quân lên phía Nam nhằm tìm diệt, hắn vẫn kéo quân trở lại. Trải qua nhiều trận đánh lớn nhỏ, thương vong vô số, hắn cũng đã làm chủ được khu vực riêng, thủ dễ khó công. Đang suy tư cho những bước tiếp theo, bỗng Sonthirat chạy lại:

“ Thưa bệ hạ, bên ngoài có nói là do Nguyễn Toản sai đến.”

Taksin cau mày:

“ Vừa kiếm được chút, chúng đã tới, đánh hơi thật là nhanh. ” Rồi nhìn sang Sonthirat:

“ Ngươi đi tìm Konsatiphi, bảo hắn kiểm kê, chuẩn bị sẵn số vàng còn nợ.”

Sonthirat vội nói:

“ Số vàng với ta rất quan trọng, đưa đi vấn đề lương thực sẽ lâm nguy. Chúng ta thử xin khất xem. Miễn ta không nói, sao chúng biết được. Chả nhẽ bắt ta mở ngân khố cho kiểm tra.”

Taksin cười:

“ Cứ theo ta nói mà làm. Chưa đủ sức thì cứ hãy ngoan ngoãn. Hắn có thể giúp chúng ta, cũng có thể diệt chúng ta.”

Sonthirat hiểu ý, khom mình

“ Vâng. Thuộc hạ hiểu.”

.......

Taksin lắc đầu, khẽ chỉnh tề, đi ra ngoài, khuôn mặt mỉm cười. Nhưng khi nhìn thấy Trương Văn Đa khẽ ngạc nhiên:

“ Cậu là?...”

Trương Văn Đa nhanh chóng nói:

“ Tôi là người dưới trướng Vương gia. Giờ đang lĩnh mệnh thực hiện nhiệm vụ. Nhưng bị chặn đánh. Vương gia biết, cho người gửi tấm thiệp này, nói có thể tìm cậu giúp đỡ.”

Taksin cầm lấy, lật giở vào lần, xác nhận đó là ấn tín của Nguyễn Toản gật đầu:

“ Được. Vậy cậu chờ đợi. Ta suy nghĩ chút.”

Dứt lời, nhìn sang tên lính:

“ Đưa quý khách đi nghỉ ngơi.”

Tên lính vội đáp:

“ Vâng.”

.......

Nhìn bóng người đi xa, Taksin quay lại phòng, nhìn thấy đống vàng bầy sẵn, nói:

“ Thu cất đi. Không phải đến đòi nợ, mà nhờ giúp đỡ. Hắn muốn chúng ta kéo binh giúp diệt địch.”

Sonthirat lập tức phản đối:

“ Thưa bệ hạ không thể. Chúng ta vừa mới may mắn tìm được nơi dừng chân. Quân lính nhiều ngày chiến đấu, cần nghỉ ngơi, không thể tiếp tục sa lầy.”

Konsatiphi hỏi lại:

“ Vậy hắn muốn chúng đánh hộ địch ở đâu ạ.”

Taksin chỉ về vùng phía Đông, nói:

“ Bảo là ở Nam Vang. Ta xem không xa đây lắm.”

Konsatiphi cầm lấy bản đồ, suy tư lúc, nói:

“ Thưa bệ hạ, theo thần lên đánh.”

Taksin ngạc nhiên:

“ Ồ, ngươi nói thử xem.”

Konsatiphi đáp:

“ Bởi như thế, chúng ta một mũi tên chúng hai đích. Một mặt giúp đỡ để tỏ thiện ý với tên kia. Mặt khác, ta cũng nhân tiện mở rộng xuống phía Đông. Dù sao muốn đánh trường kỳ, chúng ta phải có con đường buôn bán, không thể hoàn toàn trông cậy vào cướp đoạt được.”

Nghe vậy, Taksin vỗ tay:

“ Tốt.”

Sonthirat nãy giờ lắng nghe, nói:

“ Chúng ta giúp, nhưng bệ hạ hãy yêu cầu chúng giúp ta lương thực. Nếu ta giúp không công, chúng có thể nghi ngờ.”

Taksin gật đầu:

“ Được.”

.........

Taksin không vội gặp Trương Văn Đa mà cho người hầu hạ. Đợi sắc chiều gần buông, vội tiến đến, cười:

“ Ta đã suy nghĩ kỹ. Có thể điều 1,5 vạn quân giúp. Nhưng vấn đề lương thực chúng ta đang thiếu, các cậu có thể hỗ trợ chứ.”

Trương Văn Đa nghe tới con số viện binh, trong lòng khẽ bất ngờ, đáp:

“ Để ta thử hỏi Vương. Mai đáp lại.”

Taksin cười:

“ Haha. Không sao. Nếu cậu cần gì cứ yêu cầu, ta sai người chuẩn bị.”

Trương Văn Đa gật đầu:

“ Đã đủ. Vậy tôi xin về trước.”

..........

Đêm khuya, Nguyễn Bảo đang cẩn mật nghiêm tra, từng bộc pháo đều được canh chừng cẩn mật. Bỗng một người tiến lại, nói:

“ Thưa tướng quân, vương gia cho gọi.”

Nguyễn Bảo gật đầu, nhìn quanh:

“ Tất cả tập trung tinh thần cho ta. Có bất kỳ động tĩnh nào, lập tức báo lên.”

“ Vâng.” Binh sĩ đồng thanh đáp.

Nguyễn Bảo nghe xong, mới hài lòng rời đi.

......

Đến nơi, đã thấy Nguyễn Thung, Triệu Văn Kỷ có mặt, vội nói:

“ Phụ thân người có việc.”

Nguyễn Nhạc gật đầu:

“ Ngồi đi.” Xong chậm rãi nói:

“ Trương Văn Đa vừa gửi tin về, đã gặp được. Đồng thời, tên Taksin sẽ cử 1,5 vạn quân tới. Nhưng yêu cầu, lương thực chúng ta phải lo liệu cho. Các ngươi nghĩ sao.”

Nguyễn Thung đáp:

“ Dùng chúng để đánh bại nhánh quân Nguyễn Văn Thành, có thể được, mất của, tiết kiệm quân. Nhưng thần sợ gọi đến dễ, đuổi đi khó. Dù sao mối liên hệ của ta với chúng, chỉ từ giao tình của Vương gia. Nam Vang tuy hiện là điểm dừng chân tạm nhưng có vị trí quan trọng, dù ta rời đi, cũng không thể để chúng rơi vào tay kẻ khác,”

Nguyễn Nhạc gật đầu:

“ Chuyện đó cũng đang khiến ta đang suy nghĩ. Dùng cũng sợ mà không dùng lại tiếc.”

Nguyễn Bảo nghe vậy, nói:

“ Thưa cha, con có cách vừa lợi dụng chúng đuổi Nguyễn, lại không cho chúng vào Nam Vang.”

Nguyễn Nhạc ngạc nhiên, giục:

“ Vậy con mau nói xem.”

Nguyễn Bảo cầm lấy tấm bản đồ, nói:

“ Theo kế ban đầu, ta sẽ men theo dọc sông Tiền Giang, đánh Mỹ Tho rồi Gia Định. Chính vì vậy, Nguyễn Văn Thành đã đang đóng quân ở Nam Ninh. Nhưng mọi người nhìn, từ Nam Vang còn có thể theo nhánh sông Hậu, đâm vào Châu Đốc, Long Xuyên....”

Trần Văn Kỹ cau mày:

“ Nhánh đó có thể được, nhưng muốn đi, quân ta sẽ phải chạm trán với lũ quân Xiêm ở thành Tầm Vũ, ngoài ra theo hướng đó, sẽ kéo dài thời gian, khó kịp hội quân bắt Gia Định.”

Nguyễn Bảo lắc đầu:

“ Ý ta là, chúng ta sẽ bảo quân Taksin đi hướng đó. Lương ta vất ở Ô Đông, đồng thời phao tin cho quân Nguyễn. Nguyễn Văn Thành chắc chắc sẽ gọi viện binh nhưng trong khi đợi, sẽ phải cắt binh cảm bước. Như vậy, áp lực nơi đây cũng giảm.”

Mấy người cùng nhìn lại, lúc sau, Nguyễn Nhạc gật đầu:

“ Vậy được. Theo cách Nguyễn Bảo. Nguyễn Thung ngươi mau viết thư hồi báo. Đồng thời, cho người dùng bạc, bắt đầu thu mua lương. “

“ Vâng.” Mấy người đồng thanh.

........

Bỗng lúc này, một tên lính hốt hoảng:

“ Thưa vương gia ngoài thành có một nhánh quân, lần trước đi theo bệ hạ đã trở lại. Nhưng không thấy bệ hạ đâu.”

Nguyễn Nhạc cau mày:

“ Mau cho họ vào.”

Trần Văn Kỷ vội can:

“ Thưa bệ hạ, để thần dò xem thực hư. Nếu không trúng ám kế của địch, ban đêm tầm nhìn có thể bị hạn chế.”

Nguyễn Nhạc gật đầu:

“ Vậy cùng đi xem.”

.......

Đang đứng ngoài, thấy Nguyễn Nhạc ra, người đứng đầu khom mình:

“ Tham kiếm vương cùng các vị. Tôi Nguyễn Văn Huân, theo lệnh bệ hạ quay trở lại.”

Nguyễn Nhạc hồ nghi:

“ Ngươi với Nguyễn Văn Danh như thế nào? Ta nhìn ngươi rất giống.”

Nguyễn Văn Huấn đáp:

“ Thưa Vương, đó là cha thần.”

Nguyễn Nhạc gật đầu:

“ Thảo nào, mà ngươi có gì làm chứng là Huệ bảo ngươi trở lại. Ta chưa nhận được tin gì.”

Nguyễn Văn Huấn vội lấy trong người, một tờ giấy, đưa lại:

“ Thưa Vương, đây là thư bệ hạ gửi lại. mong người xem.”

Nguyễn Nhạc lật giở, dưới ánh lửa, một ký hiệu hiện lên, biết đúng là thư em mình, đồng thời hiểu sao Huệ cho người trở lại, khẽ cười trừ. Nhìn sang Nguyễn Toản:

“ Con Mở của cho họ vào đi.”

Nguyễn Bảo gật đầu:

“ Vâng.”

........

Sáng hôm sau, quân Nguyễn tạm nghỉ dần lấy lại tinh thần, Nguyễn Văn Thành bắt đầu công. Pháo bắn vang rền một góc trời. Người dẫm đạp lên nhau mà trèo lên. Dù sức mạnh gia tăng, nhưng quân ta có thêm nhánh trở lại, cũng kiên trì đứng vững. Xa xa, Võ Di Nguy cau mày:

“ Hình như bọn chúng đông hơn, chả nhẽ viện binh tới. Không thể kéo dài được. Mọi người có cách nào công thành nhanh hơn không.”

Nguyễn Đình Đắc suy tư, nói:

“ Mấy nay tôi có nghiên cứu, có một cách, tướng quân có thể xem.”

Võ Di Nguy gật đầu:

“ Ngươi nói đi.”

Nguyễn Đình Đắc đáp:

“ Thành này rất kiên cố, mặt khác sĩ khí Tây Sơn lên cao. Đánh ban ngày chúng ta khó mà địch lại. Ta nghĩ chúng ta chuyển sang ban đêm, dùng khiên che tên, tiến sát cửa thành, dùng thang leo lên giáp chiến. Đồng thời, từ mai lợi gió, ta có thể kết hợp cách Đặng Đức Siêu làm ở thành Bình Thuận.”

Mấy người nghe vậy, gật đầu. Nguyễn Văn Thành nói:

“ có thể thử, vậy ngươi đi chuẩn bị. Ta sẽ tiếp tục chỉ huy, tránh cho chúng nghi ngờ.”

Đặng Đức Siêu đáp:

“ Vâng.” Dứt lời nhanh chóng rời đi.