Đế Chế Đông Lào

Chương 249: Nam tiến(7)

(CẦU ỦNG HỘ QUA MOMO SỐ 0369442379. Cảm ơn các bạn đã đề cử và ủng hộ kẹo. Cảm ơn nhiều, mong được ủng hộ để mình có động lực ra thêm.)

Kinh thành, Nguyễn Toản rời không lâu. Lý Văn Bưu cùng Đặng Tiến Đông cũng điểm quân tề tựu, Nguyễn Huệ nói:

“ Ta đã nhờ Phu tử xem, hai ngày nữa là ngày tốt, sẽ tiến hành xuất binh.”

“ Vâng.” Hai người vội đáp.

Nguyễn Huệ trầm tư:

“ Tuy mọi người còn ủng hộ, nhưng cũng còn vài phần lo lăng. Chúng ta phải cho dân thấy được khí thế quân ta; khiến cho kẻ địch nghe tên mà đã rụng rời. Hai ngươi điểm một đội quân tinh nhuệ, tiến hành duyệt binh bên bờ sông Hương.....”

Lý Văn Bưu thắc mắc:

“ Thưa bệ hạ, làm giống năm ngoái ở Bắc thành...”

Nguyễn Huệ gật đầu:

“ Ừm, nhưng lần này chủ yếu phô trương về hỏa lực. Lần đánh sang Ai Lao vừa rồi, bọn chúng đã có nghi vấn. Ngươi coi như ‘ vô tình ‘ để lộ, khiến chúng chủ quan....”

Lý Văn Bưu gật đầu:

“ Vâng.”

Bên cạnh, Đặng Tiến Đông vội nói:

“ Thưa bệ hạ, với pháo chúng ta đã có mẫu mới hơn thì có thể làm vậy, nhưng thuyền Định Quốc 1 đã là tiên tiến, nếu để lộ, bọn chúng chắc chắc sẽ tử thủ không ra, muốn công phá thiệt hại vô cùng lớn.”

Nguyễn Huệ không đáp, lôi ra một hỏa cầu gỗ, có chứa đai sắt cố định, phía bán cầu phía trên có thiết kế các gai thép hình trụ. Nhìn thấy ánh mắt tò mò của Đặng Văn Đông, khẽ cười nói:

“ Thứ này gọi là thủy lôi, chúng vừa được cơ sở làng Đại vừa chế tạo. Khi có một vật va chạm vào các gai thép thì chúng di chuyển và đập vào chiếc cò, qua đó kích hoạt 50 kg Dynamate bên trong quả thủy lôi. Và. ‘ bùm’, so với pháo thì càng hiệu quả hơn.”

Nghe mô tả, Đặng Tiến Đông xúc động, cảm thán:

“ Quá là diệu kế.”

Nguyễn Huệ đưa nó cho Đặng Tiến Đông, tiếp:

“ Vật này do mới lên số lượng chỉ có khoảng 5000 quả, mặt khác không thể ngâm nước quá 3 ngày, đê gây hư hỏng. Toàn bộ ta đã để trong kho, mai ngươi cử khoảng 1000 tên tin cẩn, đến vận chuyển và cất giữ. Nó chính là kỳ binh của chúng ta lần này.”

Đặng Tiến Đông hấp tấp cảm tạ.

........

Hai người vừa đi, Nguyễn Huệ cho gọi người gọi Hồ Công Thuyên vào, nói:

“ Đây là bài hịch ta vừa viết. Ngươi cho người dán ở trước các cửa phủ, đồng thời đến lâu các, đọc cho dân chúng nghe.”

Hồ Công Thuyên vội gật đầu:

“ Vâng.”

.........

Tốc độ rất nhanh, bài hịch dán lên, ở lâu các, Hồ Công Thuyên đọc lớn:

“ Năm xưa dựng nước, trẫm cũng tướng lĩnh đã lập được không biết bao nhiêu chiến công oanh liệt. Diệt quân Xiêm La, thắng quân Mãn Thanh. Bao phen đánh quân nhà Nguyễn không còn mảnh giáp phải chạy ra cầu viện nước ngoài. Nay Nguyễn Phúc Ánh rước quân Pháp về phá rối nước nhà, vâng mệnh đất trời, trẫm chuẩn bị một đạo thủy bộ hùng binh, sẽ thân hành kéo vào Nam diệt giặc. Giặc nhà Nguyễn chỉ là ‘bè củi mục’. Quân Ta sẽ thu hồi đất Gia Ðịnh trong nháy mắt. Thống nhất giang sơn, muôn dân thái bình.

Mặt khác, quân đã tề tựu, để cho mọi người chứng kiến sức mạnh lần này, cho quân địch ở xa nghe mà mất vía, hai ngày tới, trẫm sẽ cho duyệt binh ở cửa biển. Mong mọi người đến xem.”

Lời dứt, phía dưới nhôn nhao:

“ Đúng.... đúng.... đánh cho bọn chúng sợ...”

“ Cái loại rước voi giày mả tổ, không thể tha....”

“ Ôi, mai duyệt binh phải đi xem. Trước ở Bắc Thành đã bỏ lỡ...”

“ Nghe nói sớm, tối nay ta ra luôn không lại mấy chỗ..”.

“ Đúng.”

........

........

Thông tin nhanh chóng lan rộng. Ngày hôm sau, từ sớm, dân chúng đã xếp hàng dài ra khỏi thành.

Không phụ sự kỳ vọng, đúng 8 giờ, pháo binh đồng loạt bắn:

“ Ầm... ầm....” bọt biển tung lên trắng xóa, mặt đất xung quanh cũng rung động. Tiếp theo là tầu Định Quốc vừa đi vừa bắn, hàng ngàn binh sĩ duyệt binh, sắc mặt ai đều nghiêm túc, tràn đầy sát khí.... Vừa chứng kiến, dân chúng ai nấy đều xuýt xoa.

Lúc này, Đặng Trần Thường cũng ẩn núp bên trong, ánh mắt lộ ra kinh hãi. Vội vã rời đi.

Vừa về phòng trọ, nhanh chóng viết thư, cho người gửi đi. Tâm lí thở dài. Lúc này, đối diện, Bùi Thị Xuân nhìn sang Trần Thị Lan:

“ Có lên lúc này bắt. Nhiệm vụ của hắn cũng đã hoàn thành.”

Trần Thị Lan khẽ mỉm cười, nói:

“ Đợi thêm thời gian, khi quân ta rời đi. Hắn ra khỏi thành, chắc chắn sẽ tụ tập đồng bọn. Bắt cả mẻ. Lần này để chúng đến mà không rõ, tuy bệ hạ không trách. Nhưng muội vẫn bất an, muốn lập công chuộc tội.”

Bùi Thị Xuân gật đầu:

“ Vậy ta với muội thay phiên nhau theo dõi. Mặt khác cử thêm vài người phòng ngự phía xa. Tránh lạc dấu.”

Trần Thị Lan khẽ đáp:

“ Vâng. Để muội đi sắp xếp.”

Dứt lời thân hình biến mất. Bùi Thị Xuân khẽ lắc đầu.

.........

Toàn bộ cuộc duyệt binh đã in sâu vào trong tâm trí người dân. Giờ bất kỳ nơi đâu cũng nghe thấy sự bàn bạc về cuộc hành quân, nhiều kẻ biết làm ăn, nhanh chóng mở xới, cá cược về thời gian thống nhất, ai ai đều tin về một chiến thắng trong tầm tay

..........

Sang ngày thứ ba, biết quân ta chuẩn bị xuất phát. Ở cửa thành Nam, dân chúng đã tụ tập xung quanh, ai lấy đều cầm lá cờ vẫy. Nhìn thấy Nguyễn Huệ mặc giáp đi đầu, không biết ai bắt đầu, tất cả hô vang:

“ Tây Sơn quyết thắng, thống nhất giang sơn.”

“ Tây Sơn quyết thắng, thống nhất giang sơn.”

.......

.......

Sau đó người người khoác vai nhau, hát vang:

“ Giải phóng miền Nam, chúng ta cùng quyết tiến bước.

Diệt bọn Pháp Sát Lang, phá tan bè lũ bán nước.

Ôi xương tan máu rơi, lòng hận thù ngất trời.

Sông núi bao nhiêu năm cắt rời.

Đây Cửu Long hùng tráng, đây Trường Sơn vinh quang.

Thúc giục đoàn ta xung phong đi gϊếŧ thù.

Vai sát vai chung một bóng cờ.

Vùng lên! Nhân dân miền Nam anh hùng!

Vùng lên! Xông pha vượt qua bão bùng.

Thề cứu lấy nước nhà! Thề hy sinh đến cùng!

Cầm gươm, ôm súng, xông tới!

Vận nước đã đến rồi. Bình minh chiếu khắp nơi.

Nguyện xây non nước sáng tươi muôn đời.”

Lời vừa ra, Nguyễn Huệ cùng binh sĩ đều nghẹn ngào, Nguyễn Huệ hô lớn:

“ Quyết thắng....”

Binh sĩ đồng thanh:

“ Quyết thắng.”

“ Quyết thắng.”

Âm thanh vang vọng, như tạc nghi vào trời đất khoảnh khắc này. Binh lính ai nấy ý chí cao ngất trời.

.........

Đoàn quân chậm rãi hành quân, gần đến Quy Nhơn, Nguyễn Huệ nhìn Lý Văn Bưu, nói:

“ Chúng ta sẽ tách đi từ đây. Khi đánh xong Vịnh Vân Phong, ngươi dùng con chim đó gửi tin cho Nguyễn Toản. Hi vọng, Sài Gòn gặp mọi người, cùng uống ly rượu tất thắng.”

“ Vâng.” Tất cả đồng thanh hô.

........

Căn dặn xong, Nguyễn Nhạc dẫn theo 1000 quân đi tụ hợp cùng Nguyễn Nhạc ở ải Cù Mông, bắt đầu hành trình tới Nam Vang.

Lý Văn Bửu nhanh chóng tiến quân về Phú Yên.

Cuộc tổng tiến công bắt đầu.