Đế Chế Đông Lào

Chương 234: Mẻ cá lớn(9)

(CẦU ỦNG HỘ QUA MOMO SỐ 0369442379. Cảm ơn các bạn đã đề cử. Cảm ơn nhiều.)

Kinh thành, trong một căn nhà xa hoa lộng lẫy, Bùi Đắc Tuyên nằm dài tận hưởng, phía sau đôi bàn tay nhỏ nhắn của nàng dâu mới cưới chậm rãi xoa bóp. Tâm tình đang vui sướиɠ, bỗng từ ngoài một tiếng vọng vào:

“ Thuộc hạ Lê Tuyền tham kiến Thái sư.”

Bùi Đắc Tuyên uể oải đáp:

“ Vào đi.”

.......

Cửa mở, Lê Tuyền bước vào, chứng kiến cảnh tượng, cúi đầu, thưa:

“ Bẩm thái sư, theo người phân phó, thần tiến hành thăm dò thì quả nhiên Ngọc Hân là kẻ đáng nghi. Mỗi lần trước khi tới thăm. Đều sai ngự thư phòng mang tới Mật ong. Lén bôi nên người tiếp tế cho Nguyễn Huệ.”

Bùi Đắc Tuyên nghe vậy, đứng bật dậy, cả giận quát:

“ Thật to gan.” Rồi trầm giọng:

“ Ngươi có đối sách chưa. Ả từng có công nuôi dưỡng hoàng thái tử, nên không thể làm quá lộ liễu được.”

Lê Tuyến suy tư, đáp:

“ Thần đã có kế sách. Thái sư nghe qua...”

Bùi Đắc Tuyên nghe xong, gật đầu:

“ Vậy ngươi đi làm đi.”

“ Vâng.” Lê Tuyền đáp.

........

Đúng như kế hoạch, mấy ngày sau trong hậu cung truyền ra việc Ngọc Hân hoàng hậu ốm nặng. Thái y đến khám ai nấy đều lắc đầu. Bầu không khí âm trầm bao trọn hoàng cung

......

Cuối tuần, thật vất vả mới tìm được món đồ chơi mới, Bùi Đắc Tuyên vội vã chạy vào cung. Nhưng đến phủ hoàng thái tử, nhìn Nguyễn Toản thẫn thờ, lo lắng hỏi:

“ Cháu làm sao ạ? Không khỏe ở đâu ạ, để ta gọi thái y.”

Nguyễn Toản lắc đầu.

Bùi Đắc Tuyên kiên nhẫn:

“ Nếu không, cháu có chuyện gì không vừa ý nói ra. Để bác sai ngươi đi làm....”

Nguyễn Quang Toản sụt sịt nói:

“ Hôm qua cháu cùng mẹ đi thăm mẹ Hân, thấy người sắc mặt khá yếu. Thái y nói, khó có thể qua khỏi. Bố đang ốm, giờ đến mẹ Hân. Cháu đau lòng quá.”

Bùi Đắc Tuyên nghe xong, khẽ vô vai:

“ Để bác cho người đi kiếm. Cha cháu cùng mẹ Hân chắc nhanh khỏi thôi.” Ngưng lúc, lấy trong người một món đồ chơi mới, tiếp:

“ Bác vừa cho ngươi xuôi Nam mua được. Rất thú vị. Để bác hướng dẫn.”

Nguyễn Quang Toản gật đầu. Sau đó dần bị hấp dẫn, cười vui sướиɠ. Quên cả buồn đau.

........

Nhìn cảnh tượng vậy, Bùi Đắc Tuyên quay sang mấy tên nữ tỳ:

“ Chốc nữa hoàng thái tử chơi chán. Chắc chắn sẽ đói. Ngươi đi bảo Ngự thiện phòng mau chuẩn bị cơm.”

Xong quay ra nhìn mấy tên thị vệ:

“ Mấy hôm trước, có kẻ đột nhập. Các ngươi canh chừng nghiêm ngặt. Bất kì kẻ xa lạ nào cũng không thể để tiếp xúc với hoàng thái tử. Có chuyện gì mau chóng báo lên cho ta.”

“ Vâng.” Mấy người đồng thanh.

Nhìn mọi thứ đã sắp xếp xong, Bùi Đắc Tuyên chậm rãi rời đi.

.........

Ra khỏi phủ không lâu, Bùi Đắc Tuyên cho người gọi Lê Tuyền, nói:

“ Việc kia ngươi làm rất tốt. Nhưng giảm đi liều lượng. Đừng để ả chết quá sớm. Ả còn tác dụng làm con tốt thế thân.”

Lê Tuyền gật đầu:

“ Vâng. Để thần làm ngay.”

Đúng lúc này, Trần Kết cánh tay phải của Bùi Đắc Tuyên trở lại, nghe vậy, nói:

“ Thưa thái sư, trước khi để Lê Tuyền hạ bớt liều, người lên khuyên thái tử lấy sâm ngọc quý mà Nguyễn Huệ từng cầu xin cho Hoàng Thái hậu ra dùng cho ả. Sau này bắt tội, cũng có thể thuyết phục hơn.”

Bùi Đắc Tuyên vốn kẻ ít chữ, nghĩ hẹp, nghe vậy, vỗ đùi:

“ Tốt, tốt. Vậy ngươi phối hợp với Lê Tuyền tiến hành đi:”

“ Vâng.” Lê Tuyền vội đáp, nhanh rời đi.

.......

Chỉ còn hai người, Trần Kết nói:

“ Thưa thái sư, thuộc hạ đã đi đàm phán. Tiếp theo chúng ta nên làm....” bắt đầu kể. Bùi Đắc Tuyên nghe lúc mà đầu ong ong, phất tay:

“ Bọn chúng đã nói vậy. Chúng ta hãy làm theo, Nhưng tránh lộ ra sơ hở, để kẻ khác nắm được. Thời kỷ này vô cùng nhạy cảm.”

“ Vâng.” Trần Kết đáp.

.........

Gần một tháng sau, mọi chuyện dần diễn ra theo đúng kế hoạch. Cùng với việc Ngọc Hân bệnh thì ‘ Nguyễn Huệ’ ngày càng nặng thêm, Bùi Đắc Tuyên ngày ngày mắng chửi, cười nhạo, ‘Nguyễn Huệ’ chỉ biết im lặng. Hôm nay, như thương ngày, Bùi Đắc Tuyên đến thư phòng, nhìn Nguyễn Huệ vẫn nằm im, hỏi tên thị vệ:

“ Hắn hôm qua có biểu hiện khác không? Có còn ho khan.”

Tên thị vệ, lắc đầu:

“ Thưa thái sư không. Hôm qua cảm giác hắn yên lặng hơn.”

Bùi Đắc Tuyên hài lòng đi vào, theo sau là một tên ngự y. Trong ánh sáng chập chờn của tia lóe qua cửa. Thư phòng bốc lên mùi ẩm mốc, nhìn dáng người bất động, Bùi Đắc Tuyên quay sang tên Thái y nói:

“ Ngươi khám xem bệ hạ tình hình ra sao.”

“ Vâng.”

...........

Một lúc sau, tên thái y đứng dậy thở dài:

“ Không qua tuần này. Hi vọng thái sư chuẩn bị sớm.”

Bùi Đắc Tuyên gật đầu, một loạt thao tác tiếp diễn. ‘Nguyễn Huệ’ được đưa ra một căn phòng mới, thư phòng bắt đầu tiến hành thu dọn. ‘Nguyễn Huệ’ cũng dưới sự phù trợ của các thị nữ bắt đầu thay quần, tắm giặt. Nhìn mọi chuyện xong xuôi, Bùi Đắc Tuyên nhìn Trần Kết:

“ Người tìm cách gϊếŧ tất cả lũ thị nữ. Tránh có bất kỳ sai xót.”

“ Vâng.”

........

Sắp xếp trở lại căn phòng sáng tươm, hương thơm hương thuốc đậm đặc, Bùi Thi Nhạn cùng Lê ngọc Hân được tiến thăm, xung quanh rất nhiều ngự y. Tin tức bấy lâu Nguyễn Huệ ẩn mình do thương thế nặng truyền ra. Ai nấy nghe xong đều đoán được tình hình không khả quan, khẽ thở dài. Hàng loạt quan viên kéo thăm. Những ngôi chùa xung quanh bắt đầu tụng kinh cầu an. Tin tức truyền miệng, một truyền 10, mười truyền 100 nhanh chóng đưa chuyện thẩm thấu vào Nam.

........

Nguyễn Ánh trong phòng, nhanh nhận được tin báo, đọc xong cười thích thú, lại nhớ lời Nguyễn Đề kể, quay sang tên thái giám, nói:

“ Ngươi cho người đem vàng tưởng thưởng. Xem trong phủ có vị trí trống, cắt nhắc hắn.”

“ Vâng,”

........

Sau đó nhanh chóng triệu tập tướng lĩnh, nghe xong, Lê Văn Duyệt nói:

“ Thần sợ rằng đó là kế. Chúng ta cần cho người xác minh, tránh rơi vào bẫy.”

Nguyễn Văn Trương cũng tiếp:

“ Dù có cơ hội nhưng lần này đánh lên ngược gió. Hải quân ta bất lợi, thần đồng ý với Duyệt là cần thăm dò. Để sang năm đánh cũng chưa muộn.”

Lâu lắm có cơ hội, lại nghe nhiều kẻ khuyên can, Nguyễn Ánh định thoái chí, không bàn thì đang đứng góc, Trịnh Hoài Đức thưa:

“ Ta có thể tương kế tựu kế. Một mặt cho canh phòng nghiêm ngặt, mặt khác mang nhánh quân đánh vào quy nhơn, thăm dò thực hư. Nếu quả thật Nguyễn Huệ sắp chết. Nguyễn nhạc rời đi, quy nhơn lỏng lẻo. Quân ta sẽ từ phòng tuyến đánh lên, trách việc chần chừ mà ta mất cơ hội.”

Ngô Tùng Châu mọi người cũng góp ý, Nguyễn Ánh gật đầu:

“ Vậy cứ theo đó mà làm.”

“ Vâng.” Tất cả đồng thanh.

.......

Bên kia, Bùi Đắc Tuyên từ khi phao tin ‘ Nguyễn Huệ ốm nặng’, ngày ngày chầu chực, bưng bê chăm sóc, không kể nắng mưa. Hình ảnh khiến ai nấy quan viên đều thấy, kẻ cười khinh, kẻ thầm cảm thấy trung nghĩa.

........

Bốn ngày, Nguyễn Quang Toản sau khi vào thăm ‘ Nguyễn Huệ’ đi ra, bỗng thấy Bùi Đắc Tuyên ngất lịm, vội hô thái y. Thái y đến khám xong, thưa:

“ Thái sư có tuổi, mấy nay quá sức, nên tinh thần không tốt. Chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là được.”

Vừa dứt lời, Bùi Đắc Tuyên cũng tỉnh, nghe vậy, vội nói:

“ Bệ hạ còn đang lâm nguy. Thân là người đứng đầu, thần không thể tời đi.”

Nguyễn Quang Toản cảm động:

“ Khanh về nghỉ đi. Có sức mới lo được. Tấm lòng của khanh, ta thay phụ thân nghi nhận.”

Nghe thế, Bùi đắc Tuyên dáng vê buồn rầu, gật đầu rời đi.

Hình ảnh ấy không kém so với tin Nguyễn Huệ ốm nặng, truyền đi vô cùng nhanh chóng. Càng nhiều người dần nghiêng về phe Bùi Đắc Tuyên.

...........

Rời cung, Bùi Đắc Tuyên không về nghỉ, nhanh chóng theo một đường khác, phóng ngựa rời đi. Phía sau, một bóng người chậm rãi bám theo.

.......

Trong căn phòng đơn giản nằm ở vùng xứ Thanh, Lê Duy Vạn trầm ngâm, bên cạnh đứng đó là Nguyễn Du (1), Phạm Thái (2), Trương Đăng Thụ (4), thật lâu mở miệng:

“ Tên bùi đắc tuyên sắp đến. Có lẽ kế hoạch đến lúc hạ màn. Mọi người mau cho quân ra tạo thanh thế. Thuận tiện việc đàm phán. Lần này, Nguyễn Du- khanh tiếp tục đàm phán.”

Nguyễn Du cười, chúc:

“ Việc này người yên tâm. Tên kia là kẻ ít chữ, chỉ nhìn cái lợi trước mắt. Ta lần này cần ổn thỏa, Nguyễn Quang Toản lên ngôi, xong tìm cách diệt Nguyễn Quang Thùy..... rồi học theo Trần Thụ Độ năm xưa. Đổi Lý sang Trần, cơ ngợi họ Lê vạn vạn trường tồn.”

Phạm Thái phụ họa;

“ Các vị thái tổ bên trên phù hộ. Thần xem kinh dịch thấy khí vận nhà Lê đăng lên. Đó là hảo sự.”

......

Lê Duy vạn vui lòng nhưng cũng vô cùng tỉnh táo, tiếp:

“ Mọi việc cần cẩn thận. Dù sao chúng ta vẫn đang ở thế yếu. Lần này chỉ có thể thành công. Ơn nghĩa cha ông đối với các hào trưởng vùng núi, đã hao hết. Muốn mở rộng chỉ có cách lộ ra ánh sáng.... Khi đó chúng ta bất lợi rất nhiều.”

Mấy người gật đầu, nhanh chóng rời đi chuẩn bị.

P/s

(1): Nguyễn Du: hay chúng ta biết tới với danh xưng Đại thi hào Nguyễn Du với tác phẩm truyện Kiều. Em trai Nguyễn Đề (đang làm quan dưới trướng Nguyễn Ánh). Có sự căm hận sâu sắc với Tây Sơn vì anh trai và cha bị Tây Sợ gϊếŧ; cả làng bị đốt; hai lần phù Lê diệt Nguyễn thất bại... khiến phải lưu lạc xứ người ba năm.

(2) Phạm Thái: Ông là con Trạch Trung hầu Phạm Đạt, một võ tướng cao cấp đời Cảnh Hưng, đã khởi chống Tây Sơn nhưng thất bại. là một nhân vật tài hoa và ngang tàng.

(3) trương đăng thụ: tướng lĩnh dưới thời tây sơn.