Công chúa Trí Nhã lại đưa ra vài đề nghị nhỏ khác, tuy rằng cũng không thể giải quyết hết những khó khăn mà Yêu tộc Tây Hoang gặp phải, nhưng mà dù nhiều dù ít đều có thể có một ít tác dụng.
Sau khi Yến Xích Phi nghe công chúa Trí Nhã nói xong, không đè nén được kích động trong lòng, hướng về công chúa Trí Nhã thật sự làm một đại lễ.
Hai người Tiêu Hltng cùng Thác Bạt Xảo Vân nhìn thấy như thế, Tiêu Hùng bỗng nhiên trong lòng tháy cảm động, mẫu thân mình dường như đã giúp Yêu tộc Tây Hoang rất nhiều, nếu hai năm này, làm theo như biện pháp của mẫu thân mà thu được hữu hiệu, vậy người chính là người có đại ân đối với toàn bộ Yêu tộc Tây Hoang, nếu lấy cái này làm điều kiện tiên quyết, xin đại sư Cổ Tinh Mộc, sư phụ của Yến Xích Phi giúp đỡ, bảo hắn giúp mình cứu mẫu thân, không biết hắn có ra tay không?
Cổ Tinh Mộc làm hộ thần cho toàn bộ yêu tộc, điều muốn giải quyết nhất chính là khốn cảnh Yêu tộc Tây Hoang, nhưng mà mặc dù năng lực của hắn vô cùng lớn, cũng không có cách nào thay đổi, nhưng mẫu thân lại làm được.
Trí tuệ, có đôi khi còn có tác dụng hơn cả võ lực.
Mặc kệ lưu luyến không rời như thế nào, Tiêu Hùng cuối cùng vẫn phải cất bước ra khỏi Bát Giác Linh Lung Tháp, khi quay đầu nhìn lại Bát Giác Linh Lung Tháp, Tiêu Hùng thở dài một hơi.
Mặc kệ là như thế nào, rốt cuộc đã đạt được mục đích lớn nhất khi đến yêu tộc lần này, tuy rằng đã trải qua rất nhiều hung hiểm, nhưng mà tất cả đều đáng giá.
Tiêu Hùng cũng gặp được mẫu thân, phải làm như thế nào mới có cơ hội đem nàng rời khỏi nơi này, có thể thông qua trao đổi, để hoàn thành mục tiêu này?
Chỉ có điều công chúa Trí Nhã lại nói với Tiêu Hùng, muốn làm cho Yêu hoàng, cũng chinh là ngoại công của Tiêu Hùng, mở miệng đáp ứng thả ra nàng, là chuyện tuyệt đối không có khả năng, gần nhất là hắn sẽ không cho nàng đoàn tụ cùng cha conTiêu Hùng, trong mắt hắn, cha con Tiêu Hùng đều là nhân loại, đều là kẻ địch, mình thân là Yêu hoàng, nữ nhi lại thành vợ, chồng với kẻ địch của yêu tộc, cái này giống cái gì?
Còn có nguyên nhân chính là rất nhiều thời điểm Yêu hoàng cũng cần mượn trí tuệ của công chúa Trí Nhã, có đôi khi, không chừng hắn có chủ ý, cũng sẽ nghe một chút ý kiến của công chúa Trí Nhã mới quyết định.
Công chúa Trí Nhã lo lắng nhất là Tiêu Hùng, nay nhìn đến đứa nhỏ đã lớn lên, hơn nữa trở thành nhân tài, trong lòng cũng kiên định rất nhiều, tuy rằng còn không có nhìn thấy Tiêu Hàn, nhưng mà thông qua lời nói của Tiêu Hùng, công chúa Trí Nhã đã vô cùng rõ ràng tình hình mấy năm gần đây của Tiêu Hàn, tuy rằng vẫn vô cùng vướng bận, nhưng trong lòng cũng đã nguôi đi rất nhiều.
Ta nhất định sẽ trở về!
Trong lòng Tiêu Hùng yên lặng nhắc tới một câu liền không nhìn nữa xoay người trực tiếp đi về chỗ ở.
“Chuẩn bị ba ngày sau sẽ khởi hành quay về Tây Hoang”.
Thác Bạt Xảo Vân nhìn chằm chằm Tiêu Hùng, trong ánh mắt có vài phần khác thường, sau khi nàng nhẹ giọng đem kết quả nói cho Tiêu Hùng, nhìn Tiêu Hùng trầm mặc gật đầu, rốt cuộc vẫn nhịn không đượchơi: “Ngươi chừng nào thì đi?”
Tiêu Hùng nghĩ nghĩ nói: “Dù sao cũng phải đi, ta sẽ không kéo dài thời gian, lần này ta đã đi trong khoảng thời gian quá dài, chỉ sợ phụ thân cùng bằng hữu đều sốt ruột nghĩ ta đã chết, chờ đoàn xe rời khỏi thành Phi Nguyệt, ta liền rời khỏi...”
Thác Bạt Xảo Vân nhẹ nhàng gật đầu, nàng tuy rằng rất lưu luyến Tiêu Hùng, nhưng mà cũng biết hắn không thể không rời khỏi.
Chậm rãi hít một hơi, Thác Bạt Xảo Vân nhẹ nhàng cắn môi: “Vậy khi nào ngươi trở về?”
Tiêu Hùng lắc đầu nói: “Không xác định trước được, ta chỉ có thể nói trong vòng hai năm, ta nhất định sẽ trở về”.
Thác Bạt Xảo Vân lẳng lặng gật đầu, không khí nhộn nhạo vài phần ly biệt u sầu.
Tiêu Hùng nhìn khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của Thác Bạt Xảo Vân, trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì để an ủi Thác Bạt Xảo Vân, nghĩ sau khi trở về Thác Bạt Xảo Vân một mình, lập tức nói: “Sau khi ngươi trở về, nhất định phải cẩn thận, hiện tại ai là nội gian còn không có điều tra ra đâu”.
Nhìn Thác Bạt Xảo Vân vẫn không nói lời nào, Tiêu Hùng bỗng nhiên vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Thác Bạt Xảo Vân, cười nói: “Cũng không phải sinh ly tử biệt, không cần làm mặt trầm trọng như vậy đâu, ta cũng không phải đi rồi sẽ không trở lại, ta nói rồi, ta sẽ trở về mang cô đi...”
Thác Bạt Xảo Vân không có dự đoán được lá gan của Tiêu Hùng bỗng nhiên trở nên lớn như vậy, cũng dám chủ động như thế, khuôn mặt nhất thời có vài phần ngượng ngùng, cũng có vài phần tức giận, nhìn Tiêu Hùng một cái xem thường nói: “Dù sao ngươi phải nhớ kỹ, ta còn ở Tây Hoang chờ ngươi, nếu ngươi quên, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.... Ta sẽ cho người đi bắt ngươi, trói lại, xử lý ngươi!”
Tiêu Hùng thấy tâm tình Thác Bạt Xảo Vân đã sáng sủa hơn, trong lòng cũng thoải mái hơn rất nhiều, cười nói: “Tốt, một lời đã định, vì để không bị ngươi trói, ta khẳng định sẽ không quên”.
Ba ngày sau, đoàn xe thần điện Tây Hoang chậm rãi rời khỏi thành Phi Nguyệt, chuyển qua vài ngọn núi lớn, đi tới một lối rẽ, Tiêu Hùng cưỡi ngựa của mình đứng lại.
Bên trái là đường đi về Tây Hoang, bên phải là đường lớn thông hướng biên cảnh, Tiêu Hùng sắp sửa tạm biệt Thác Bạt Xảo Vân ở đấy.
Thác Bạt Xảo Vân từ trong xe ló ra, nhìn Tiêu Hùng giục ngựa đứng im, nhìn hai con đường phía trước, bỗng nhiên khoát tay nói với Tiêu Hùng: “Mộc Lâm, ngươi lên xe ngựa đi”.
Tiêu Hùng có chút kinh ngạc cưỡi ngựa nhích lại gần: “Có chuyện gì sao?”
Ngươi lên đi sẽ biết”.
Nhìn Thác Bạt Xảo Vân nhẹ nhàng cắn môi thần thần bí bí, Tiêu Hùng cũng có chút kỳ quái, đặt chân lên càng xe, sau đó đi vào trong xe ngựa.
Thác Bạt Xảo Vân ngồi ở trong xe, nhìn Tiêu Hùng tiến vào, nhẹ giọng nói: “Đóng cửa lại”.
Tiêu Hùng sửng sốt một chút, nơi này nhiều người như vậy, đóng cửa chỉ sợ không tốt lắm, nhưng mà nghĩ lập tức phải biệt ly, có phải nàng có chút lời muốn nói với mình hay không?
Nghĩ thế, Tiêu Hùng thuận theo nàng, đóng cửa xe ngựa lại, rồi đi qua: “Ngươi có cái gì muốn nói với ta sao?”
Thác Bạt Xảo Vân nhìn Tiêu Hùng, bỗng nhiên đứng lên, đột nhiên một đầu đâm lại, lập tức nhào vào trong lòng Tiêu Hùng.
Bộ ngực mềm mại mà cao ngất của Thác Bạt Xảo Vân đọng lại ở trước ngực Tiêu Hùng, mặt nàng cách mặt Tiêu Hùng không đủ một tấc, nàng hô hấp có chút dồn dập, sắc mặt có chút hồng, ánh mắt cũng có chút bối rối.
Tiêu Hùng bị mãnh lực của Thác Bạt Xảo Vân thu hút, trong xe, Tiêu Hùng không dám quá mức nhúc nhích, chỉ có ôm Thác Bạt Xảo Vân.
Thác Bạt Xảo Vân cắn cắn môi, không đợi Tiêu Hùng mở miệng, đột nhiên đem miệng mình đặt ở ngoái miệng Tiêu Hùng.
Tiêu Hùng bỗng nhiên mở to hai mắt, trong ánh mắt lộ ra vẻ khϊếp sợ, chính mình.... Chính mình lại bị Thác Bạt Xảo Vân chủ động....?
Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, cảm giác rất mềm mại, không khí lạnh lẽo, còn có đầu lưỡi hương, làm cho Tiêu Hùng trong nháy mắt cũng trở nên mê loạn hẳn lên, hắn ngậm miệng Thác Bạt Xảo Vân, dùng đại lực hôn vào.