Khi mọi người còn đang kinh ngạc, không thể tin nổi thì một tiếng nổ lớn đã làm cho mọi người tỉnh lại.
Giữa sân, hai bóng người lao vào nhau, sau đó bay sang hai bên.
Chiến khí va chạm rất lớn, làm cho bụi đất bay lên rất nhiều, tạo thành một màn bụi mờ. Phía sau màn sương bụi ấy có hai bóng người, một đứng thẳng, một quỳ gối xuống đất. Cả hai đều không động thủ nữa, giống như đã phân ra thắng bại.
Rốt cuộc ai thắng ai thua?
Tất cả mọi người đều nghểnh cổ lên nhìn vào giữa sân.
Sương bụi bị gió thổi bay chỉ trong chớp mắt, thế nhưng tất cả mọi người đều có cảm giác như là rất lâu rồi. Đến khi mọi người nhìn thấy được những gì trên sân thì đều phát ra một tiếng kêu đầy kinh ngạc...
Người đứng là Tiêu Hùng, Đoản Bính Bạc Nhân Phủ dựng bên phải hắn. Sắc mặt hắn bình tĩnh, ánh mắt như một thanh kiếm sắc, đứng ở đó, không giận mà vẫn cực kỳ uy nghiêm.
Đối diện với Tiêu Hùng, Bách Lí Phong Hỏa đang nửa quỳ trên đất. Quần áo trên người hắn vô cùng lộn xộn, sắc mặt tái nhợt, tay phải nắm chặt vào trường đao, há mồm thở dốc. Ở khóe miệng hắn mọi người còn có thể nhìn thấy một một tia máu.
Bách Lí Phong Hỏa thua.
Trận đấu này cũng chưa được bao nhiêu lâu mà Bách Lí Phong Hỏa đã thua rồi, hơn nữa lại còn thua cực kỳ dứt khoát, không có gì trì hoãn cả!
Thực lực của Tiêu Hùng đã khủng bố đến vậy rồi sao?
Bách Lí Phong Hỏa thở gấp vài hơi, ngẩng đầu nhìn Tiêu Hùng, ánh mắt cực kỳ kinh ngạc. Hắn không thể ngờ được mình đã thi triển vũ kỹ cường đại nhất rồi mà còn có thể bị đối phương đứt gãy, thậm chí còn làm cho mình bị thương!
Sức chiến đấu mà đối phương bộc phát ra trong nháy mắt kia còn cao hơn vừa rồi rất nhiều!
Bách Lí Phong Hỏa vô cùng khϊếp sợ. Chiến khí của đối phương sao có thể vận hành nhanh như vậy? Sao hắn có thể trảm phủ nhanh đến thế? Khi hai người va chạm với nhau, Tiêu Hùng đã bổ liên tục ít nhất là bảy phủ vào trường đao của mình, ngăn không cho mình tiếp tục thi triển vũ kỹ. Bảy lần giống như sóng biển dâng trào, làm cho lục phủ ngũ tạng của mình đều bị thương, khí huyết đảo lộn.
Thua!
Thua triệt để, không có bất cứ điều gì để tranh cãi cả!
Bách Lí Phong Hỏa nhìn Tiêu Hùng, ánh mắt có vẻ ảm đạm, thế nhưng còn tò mò nhiều hơn. Rốt cuộc người này tu luyện thế nào mà có cảnh giới khủng bố đến vậy?
“Tốc độ ra phủ của ngươi sao lại nhanh đến vậy? Hơn nữa uy lực của mỗi lần đều vô cùng cường đại, sao chiến khí của ngươi lại vận hành nhanh thế được?”
Đối với câu hỏi của Bách Lí Phong Hỏa, Tiêu Hùng chỉ cười đáp: “Ngoài khổ luyện thì chỉ có khổ luyện thôi.”
Tiêu Hùng cũng không nói dối. Khi hắn luyện Đao Như Tật Phong trong hư nghĩ không gian, Tiêu Hùng phải cầm thanh thái đao cực nặng kia chém không biết mấy chục vạn lần mới có thể nháy mắt cắt ngọn nến thành chín đoạn.
Đường tu luyện làm gì có đường tắt?
Tất cả mọi người chỉ nhìn thấy thực lực của Tiêu Hùng vù vù tăng lên, thế nhưng không một ai thấy được Tiêu Hùng ướt đẫm mồ hôi, mệt quỳ rạp ra đất thở phì phò như một con chó trong hư nghĩ không gian, cũng không có ai biết Tiêu Hùng chém gϊếŧ, gặp phải đủ các vết thương, đủ loại hành hạ trong đó...
Người ngoài chỉ thấy Tiêu Hùng biến mất ba tháng thực lực đã tăng lên ba cấp, thế nhưng thật ra Tiêu Hùng lại đã ở trong hư nghĩ không gian hơn một năm, chìm vào trong khổ tu. Lặp lại như vậy, người thường sao có thể chịu nổi?
Mỗi một cường giả đều phải biết chống lại tịch mịch, chống lại dụ hoặc, nếu không sao có thể tu luyện nổi?
“Khổ luyện? Luyện như thế nào?”
Tiêu Hùng cười nói: “Không ngừng xuất phủ, không ngừng tăng tốc độ tuần hoàn chiến khí. Trăm lần, nghìn lần, vài vạn lần thì sẽ nhanh thôi...”
Bách Lí Phong Hỏa đột nhiên ngây người. Nhìn hai mắt sáng ngời, thản nhiên mà bình tĩnh của Tiêu Hùng, Bách Lí Phong Hỏa tin là hắn nói thật.
Chẳng qua đáp án này thật sự làm hắn bất ngờ.
Vốn tưởng Tiêu Hùng có bí quyết gì, không ngờ đáp án lại đơn giản như vậy.
Chẳng qua đáp án đơn giản này lại làm cho Bách Lí Phong Hỏa rung động vô cùng.
Hắn tự phụ là thiên tài, học bất kỳ vũ kỹ gì đều có thể thành thạo rất nhanh, thế nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ đến lời Tiêu Hùng vừa nói, chỉ có mỗi động tác bổ phủ đơn giản mà luyện tập mấy vạn, mấy chục vạn lần, thậm chí còn nhiều hơn...
Biện pháp đó với hắn là biện pháp ngu nhất. Có thời gian đó không bằng tu luyện thêm một ít vũ kỹ, hoặc là làm việc khác còn hơn. Thế nhưng Tiêu Hùng lại dùng biện pháp ngu nhất này đạt được hiệu quả. Tiêu Hùng thậm chí còn không dùng vũ kỹ lợi hại gì, chỉ có phách trảm đơn giản mà cuồng bạo mà thôi, thế nhưng nó cũng không kém gì một vũ kỹ cường đại!
Bất cứ thứ gì mà đạt đến cực hạn đều là vô địch.
Hít sâu một hơi, Bách Lí Phong Hỏa bình tĩnh lại, từ từ đứng lên, thi lễ với Tiêu Hùng: “Ta thua. Cảm ơn đáp án của ngươi.”
Tiêu Hùng nhìn thái độ của Bách Lí Phong Hỏa thì vô cùng kinh ngạc, đáp lễ: “Có sao nói vậy, không cần cảm ơn.”
Bách Lí Phong Hỏa gật đầu, kéo trường đao đi xuống.
Đến lúc này, những người xung quanh vẫn đang nín thở nhìn hai người nói chuyện mới đột nhiên vỡ tung. Có người cao hứng, có người khϊếp sợ, có người ngạc nhiên...
Bách Lí Vũ nhăn mày, thở dài: “Lại thua hắn một lần nữa. Tên Tiêu Hùng này quả là yêu nghiệt!”
Tạm dừng một chút, Bách Lý Vũ lại cười đầy tự tin: “Chẳng qua không có trận này sao ta có thể kiếm được 40 vạn điểm cống hiến chứ. Dù sao cũng là việc tốt.”
Long Tử Thiên vô cùng hưng phấn. Hắn bỗng nhiên cảm thấy xúc động, muốn nói cho người khác biết Tiêu Hùng là lão đại của mình. Quả thực rất mạnh, rất uy phong...
Chỉ nháy mắt Tiêu Hùng lại thắng hơn 30 vạn điểm cống hiến, thật sự quá lợi hại.
Mới vào học viện hơn ba tháng, thế nhưng Tiêu Hùng đã đứng đầu bảng chiến hồn rồi. Chiến tích như vậy thì có thể coi là chuyện kỳ tích nhất của Cuồng Sư học viện rồi.
Tiêu Hùng đứng ở luận võ trường, nhìn quét qua những người ở dưới, bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt lộ ra vài phần chiến ý.
Ngô Đông Hạo bị Tiêu Hùng nhìn trúng, đột nhiên cảm thấy cứng đờ, trong lòng xuất hiện một ý nghĩ. Chẳng lẽ Tiêu Hùng lại thừa thắng xông lên, trực tiếp khiêu chiến mình?
Mọi người dường như cũng phát hiện ra ánh mắt khác thường của Tiêu Hùng, tất cả đều nhìn theo. Đến khi nhìn thấy vẻ mặt vô cùng khẩn trương của Ngô Đông Hạo thì mắt mọi người lại sáng lên.
“Hắc, ngươi nghĩ Tiêu Hùng có khiêu chiến Ngô Đông Hạo luôn không?”
“Có thể lắm. Lúc trước Tiêu Hùng là lục trọng chiến hồn, Ngô Đông Hạo là nhất trọng chiến linh. Bây giờ Tiêu Hùng là cửu trọng chiến hồn đỉnh phong, Ngô Đông Hạo vẫn là nhất trọng chiến linh. Tuy còn kém một bậc, thế nhưng ta lại tin tưởng Tiêu Hùng sẽ thắng.”
“Võ giả chiến hồn đánh bại võ giả chiến linh? Có hơi khoa trương không?”
“Nếu hai người đánh thì không biết có cá cược nữa không nhỉ? Nếu phải chọn thì ta cược Tiêu Hùng.”
“Tiêu Hùng thật sự rất yêu nghiệt, hắn đã vượt qua cả khiêu chiến cuồng Tiêu Nhận rồi.”
Giữa tiếng nói của mọi nguời. Ngô Đông Hạo cảm giác thân thể của mình đã trở nên cực kỳ mẫn cảm, thính giác cũng tốt hơn rất nhiều, có thể nghe rõ tất cả những tiếng nghị luận xung quanh.
Nghe những người này không coi trọng mình, Ngô Đông Hạo vừa bất đắc dĩ vừa khủng hoảng. Hắn cũng không sợ thất bại, thế nhưng một võ giả chiến linh lại thua một võ giả chiến hồn là một việc cực kỳ mất mặt, huống hồ chỉ mới ba tháng trước hắn còn đánh bại Tiêu Hùng, làm nhục hắn trước mặt mọi người. Ba tháng trôi qua, phong thủy thay đổi, đến lượt mình...
Tâm tình vô cùng phức tạp làm cho Ngô Đông Hạo muốn quay nguời đi khỏi đây, thế nhưng bị ánh mắt của Tiêu Hùng chú ý, chân của Ngô Đông Hạo giống như mọc rễ vậy, không thể nhúc nhích được.
Dù sao cũng chết, không bằng liều mạng với ngươi.
Bây giờ hắn còn là võ giả chiến hồn, mình liều toàn lực, xỉ nhục hắn một lần nữa, cho dù sau này hắn trả lại thì cũng chấp nhận!
Ngô Đông Hạo thì sao cũng là người âm hiểm, đang muốn đi ra khiêu chiến Tiêu Hùng thì Tiêu Hùng lại hơi nhếch mép, lộ ra một nụ cười thản nhiên rồi quay đầu đi xuống dưới.
Bước chân Ngô Đông Hạo đột nhiên dừng lại, nhìn Tiêu Hùng với ánh mắt không thể tin nổi. Hắn cứ thế đi sao?
Hắn không khiêu chiến mình?
Chẳng lẽ hắn không định thừa dịp này để báo thù, xỉ nhục lại mình sao?
Ngô Đông Hạo nghi ngờ bất định, thế nhưng Tiêu Hùng đã đi thật rồi, trực tiếp đi xuyên qua đám đông, sau đó rời khỏi luận võ trường.
Ngô Đông Hạo từ từ thở ra một hơi, tâm tình hơi thả lỏng một chút. Hắn cảm thấy rất khó hiểu. Chẳng lẽ Tiêu Hùng cảm thấy chưa chắc chắn nên tạm thời không động thủ sao?
“Hắn đi như vậy sao? Ta còn tưởng lại đánh tiếp.”
“Đúng vậy, thật đáng tiếc, lại không được xem trò hay.”
“Thôi thôi, ta cảm thấy chỉ là vấn đề thời gian thôi. Tiêu Hùng lúc trước đã bảo nhanh thì ba tháng, chậm nhất là nửa năm cơ mà. Có lẽ bây giờ hắn cảm thấy vẫn còn khó thắng nên lùi lại một chút. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn mà.”
Nhìn Tiêu Hùng dần đi mất, một người đột nhiên kêu lên: “Hắn đã là cửu trọng chiến hồn đỉnh phong rồi, tăng thêm một bước nữa chẳng phải là chiến linh sao?”
“Thức tỉnh huyết mạch lần ba có lẽ sẽ không dễ dàng đâu.”
Lại có một người giống như nhớ ra điều gì, hét lớn: “Thăng linh thất! Tiêu Hùng không ngừng kiếm điểm cống hiến chắc chắn là để lấy tư cách dùng thăng linh thất!”
Long Tử Thiên vô cùng hưng phấn chuyển điểm cống hiến vừa thắng về tạp phiến của Tiêu Hùng, vẻ mặt thán phục: “Hùng ca, người thật sự uy mãnh, không ngờ Bách Lí Phong Hỏa không phải là đối thủ của người. Bây giờ mới chỉ có ba tháng, có lẽ không lâu nữa tên của Hùng ca sẽ xuất hiện trên bảng chiến linh!”
Tiêu Hùng cầm tạp phiến, nhíu mày nói: “Thời gian đã không còn nhiều, thế nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều điểm cống hiến..
Long Tử Thiên hơi sửng sốt, đột nhiên giật mình: “Hùng ca, người đang nói đến thăng linh thất sao?”
Tiêu Hùng cũng không gạt hắn, gật đầu nói: “Đúng vậy, ta chuẩn bị cạnh tranh quyền sử dụng thăng linh thất, chẳng qua còn thiếu nhiều điểm cống hiến quá..
Long Tử Thiên hơi do dự một chút rồi đem tạp phiến của hắn ra: “Ở đây ta còn có mấy vạn điểm cống hiến, Hùng ca cầm dùng trước đi..”
Tiêu Hùng lắc đầu cười nói: “Tạm thời không cần. Nếu sau này ta thực sự cần sẽ nói.”
Long Tử Thiên thấy Tiêu Hùng cũng không nói đùa thì cất tạp phiến đi, hơi do dự nói: “Hôm nay nhìn Hùng ca nhìn Ngô Đông Hạo chằm chằm như vậy, ta còn tưởng Hùng ca định khiêu chiến hắn cơ.”
Tiêu Hùng cười nói: “Vốn cũng định như thế, chẳng qua nghe ngươi nói về Tiêu Thanh thì ta cảm thấy không cần vội vã như vậy. Nếu có người ngứa mắt với ta thì cho dù ta có thắng Ngô Đông Hạo đi nữa thì vẫn có thể lại có thêm một tên Lý Đông Hạo, Trương Đông Hạo..
Long Tử Thiên cũng là người thông minh, đương nhiên hiểu ý của Tiêu Hùng, gật đầu nói: “Như vậy cũng tốt. Chờ đến khi Hùng ca thăng đến chính linh thì sẽ không sợ bọn họ nữa rồi.”
Tiêu Hùng cười cười. Hắn cũng đang tính như vậy. Với thực lực cửu trọng chiến hồn bây giờ hắn đã có thể đánh bại võ giả chiến linh cấp thấp rồi, đến khi hắn trở thành võ giả chiến linh, sức chiến đấu càng cường đại hơn thì dù Tiêu Thanh đến gây sự hắn cũng không lo lắng.
Huống hồ tâm tư của Tiêu Hùng cũng không đặt ở việc tranh đấu trong học viện, mà nó nằm ở việc đến yêu tộc cứu mẫu thân cơ.
Ba tháng học tiễn, Tiêu Hùng cũng đã hoàn thành hai giai đoạn của tiễn thuật là tâm tiễn và ngự tiễn. Càng về sau càng khó, giai đoạn thứ ba sát tiễn Tiêu Hùng vẫn đang học, thế nhưng sát tiễn uy lực mười phần, cực kỳ khó học. Theo lời của Tiễn Si thì muốn đi yêu tộc, ít nhất cũng phải hoàn thành giai đoạn cuối của sát tiễn, bắt đầu tu luyện giai đoạn lạc thần, nếu không thì chỉ làm mất mặt Nguyệt Thần Tiễn mà thôi.
Đối phó với tiễn thuật bình thường, Tiêu Hùng đã có thể toàn thắng, thế nhưng với Lạc Nhật Tiễn thì hắn còn kém quá xa.
Đi theo Lai Ân học Đao Tùy Tâm Động cũng có tiến bộ rất lớn. Đối diện với lá trúc bay đầy trời, Tiêu Hùng đã có thể nhẹ nhàng thoải mái chém đại đa số nó thành hai nửa. Tuy còn chưa thể chém được toàn bộ, thế nhưng cũng đã là một bước tiến dài rồi.
Đao Tùy Tâm Động nhìn thì đơn giản, thế nhưng thực ra lại yêu cầu rất nhiều bản lĩnh như tốc độ xuất đao, nhãn lực, khả năng dự đoán, phối hợp chiến khí, quỹ tích của đao... chứ không phải là đơn giản.
Dù vậy, ba tháng tu luyện trong hư nghĩ không gian cũng khiến cho thực lực của Tiêu Hùng tăng lên rất nhiều, nếu không hắn cũng không thể đánh bại được Bách Lí Phong Hỏa dễ dàng như vậy.
Còn ba tháng nữa, bây giở trong tạp phiến chỉ mới có 68 vạn điểm, còn thiếu một phần ba nữa mới đủ 100 vạn. Làm sao kiếm được bây giờ?
Cược thì có vẻ đã không thể làm được. Dù sao không phải ngày nào cũng có sới cược, vả lại nếu không phải tự cược cho mình thì Tiêu Hùng cũng cảm thấy lo lắng. Hơn nữa mọi người đều đã biết thực lực của Tiêu Hùng, có lẽ cũng không có ai đồng ý cược với hắn. Quan trọng nhất là người có thể cược một lúc 40 vạn điểm trong học viện này cũng không có nhiều.
Bách Lí Vũ cũng là một phú ông, chẳng qua vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp để cược với hắn, hơn nữa hắn còn rất thông minh, đã thua hai lần trong tay Tiêu Hùng rồi, muốn tiếp tục kiếm điểm cống hiến trong tay hắn cũng không dễ dàng gì.
Không thể cược, mà bây giờ Tiêu Hùng cũng đã đứng đầu bảng chiến hồn, không thể khiêu chiến ai được nữa. Vậy thì bây giờ chỉ còn cách duy nhất là làm nhiệm vụ mà thôi.