Nửa năm sau!
Tại KTX!
“Anh hai hơn nửa năm nay đã đi đâu?”.
Như Ngọc nằm trên giường ôm chặt cái gối ôm thẩn thờ nói, gương mặt cô ấy như không có một chút sinh khí nào, kể từ lúc có thông báo hắn mất tích thì mọi thứ đối với cô ấy như không còn thứ gì giá trị.
Nằm ngẩn ngơ trên giường cả một hồi lâu thì có một tiếng gọi của một người con gái ở bên ngoài phòng vang vọng vào.
“Như Ngọc, ta đi đến võ đường thôi”.
Trâm Anh từ bên ngoài hành lang chạy vào rồi lớn tiếng kêu gọi, vẻ mặt của ẻm trông có vẻ rất hớn hở.
“Tới giờ rồi sao?”.
Trái lại, Như Ngọc vẫn đang chán nản như vậy, lời nói như người vô hồn vậy, ánh mắt đượm buồn cùng gương mặt ỉu xìu trả lời.
“Trông bà vẫn buồn như vậy. Anh ta đã bỏ đi một thời gian dài như vậy rồi mà bà vẫn còn nhớ hay sao?”.
Trâm Anh thấy như liền thở dài một cái rồi trả lời, lời nói của ẻm dường như muốn đả kích lấy Như Ngọc.
“Bà thay đổi rồi?”.
Như Ngọc đưa mắt liến qua nhìn về phía Trâm Anh rồi quát lớn tiếng, lời nói chứa đựng đầy sự tức giận.
Dứt lời, Như Ngọc nhanh chóng đi qua mà chẳng hề liếc mắt nhìn lại hay chờ đợi, cô ấy một mạch chạy ra bên ngoài. Ngoài cổng trường có một chiếc xe thể thao sang chảnh đắt tiền màu đỏ hiệu BMW đang chờ đợi.
Khi nhìn thấy Như Ngọc đi từ bên trong ra thì có một người từ trong xe bước ra rồi vẫy tay kêu gọi.
“Như Ngọc, ở đây, ở đây”.
Bóng dáng người nam nhân này cao khoảng chừng 1m8 với làn da trắng sáng, trên thân mặc một bộ đồ võ phục màu trắng với một dây thắt lưng màu đen rất nổi trội. Gương mặt hắn rất anh tú với cặp mắt hổ màu ánh đen sắc bén kết hợp với hai hàng mày rậm trông rất nam tính, sống mũi cao thon gọn cùng khuôn miệng tương đối rộng cùng với cặp môi mỏng hồng hào. Tên hắn là Hoàng Văn Thắng.
Trông gương mặt hắn có một phần rất khí chất, nhìn qua thôi là đủ biết hắn là người đã qua tu luyện và trông biểu cảm như vậy chắc có lẽ đang thích Như Ngọc.
Như Ngọc thấy như vậy liền lắc đầu, đứng tại một lúc rồi mới quyết định đi về phía đó.
Ngay khi vừa tới nơi, Văn Thắng rất lịch sực mở cửa xe giúp, Như Ngọc không chần chừ mà nhanh chóng đi vào bên trong ổn định chổ ngồi.
Trong xe lúc này có ba người gồm Như Ngọc, Văn Thắng và một người nam nhân với mái tóc vuốt cao lên đang ngồi sau tay lái, gương mặt tươi sáng, sống mủi thẳng tắp cùng khuôn miệng trái tim hồng hào, trên mặt hắn mang một cặp kính màu đen lớn che hết mắt. Giống như Văn Thắng, hắn trên người cũng mang một bộ võ phục màu trắng với đai đen nổi trội.
Cả ba người đợi một lúc sau thì Trâm Anh mới từ bên trong đi ra, trên người mặc một bộ đồ bó sát rất gợi cảm với một cái quần đùi ngắn củn cùng một cái áo ba lổ thể thao ống tay rộng, bên trong mang một cái áo khác màu đen che lấy phần da thịt lồi phía trong lớp áo kia.
Khi thấy ẻm đi ra thì tên đó nhanh chóng mở cửa bước ra, để lộ thân hình cao lớn, chiều cao chí ít cũng phải 1m85, thân thể hắn tu luyện từ nhỏ nên trông rất là săn chắc, đặc biệt là hắn có một làn da hơi ngăm rất cuốn hút. Khi thấy hắn thì Trâm Anh chạy nhanh lại rồi nhảy lên ôm hắn một cái.
“Hoài An, mới mấy ngày không gặp, em nhớ anh lắm nha”.
Vừa dứt lời, Trâm Anh đưa cặp môi anh đào lên rồi hôn nhẹ vào má của hắn.
Tên đầy đủ của hắn là Trần Hoài An, là một trong những học đồ của võ đường và hiện tại đang là bạn trai của ẻm.
Như Ngọc trông thấy cảnh này lại rợn người lên một cái, cái cảnh tượng này khiến cô ấy phát ngán. Không để ý đến hai người kia mà quay mặt ra bên ngoài cửa kính nhìn ngắm phong cảnh.
Ôm nhau một lúc, hai người mới mở cửa rồi ngồi ổn định vào ghế rồi bắt đầu đánh lái rồi chạy đi.
Ở một nơi nào đó!
Thời gian hắn bắt đầu song tu ở trong động phủ này đã một thời gian tương đối dài và toàn bộ linh khí cùng tiên khí đều bị hắn hấp thu hoàn toàn, hai mắt hắn dần dần mở ra nhìn về phía trước.
Trước mắt hắn, Tiểu Nhi với cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đang ôm sát lấy thân thể hắn và phía bên dưới dươиɠ ѵậŧ của hắn đang cắm sâu vào bên trong.
Mặc dù đã một thời gian dài như vậy nhưng dươиɠ ѵậŧ của hắn ở bên trong âʍ đa͙σ vẫn đang cương cứng rất mạnh mẻ và nước dịch ở bên trong vẫn đang liên tục tiết ra rất ẩm ướt.
Cảm nhận được một cảm giác thoải mái ở bên dưới, hắn liền nở một nụ cười quái dị rồi nhẹ nhàng đẩy dươиɠ ѵậŧ vào sâu hơn.
Tiểu Nhi lúc này vẫn đang đắm mình trong tu luyện thì đột nhiên thân thể run nhẹ một cái, khóe miệng không kiểm soát được mà cặp môi anh đào rên lên nhẹ nhàng “ư ử” nhưng quá chú tâm nên cô ấy vẫn chưa có tỉnh lại.
Được đà, hắn càng ngày càng lấn tới, nhịp độ nhấp của hắn càng ngày càng nhanh, dươиɠ ѵậŧ nay càng ngày càng căng cứng và tràn đầy năng lượng. Công pháp song tu của hắn lúc này vẫn còn đang hoạt động nên việc giao hoan như này rất có lợi cho việc tu luyện của hắn.
Nhận thấy phía bên dưới bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá độ, Tiểu Nhi dần dần bừng tỉnh, ánh mắt dần dần mở ra đệ lộ con ngươi màu đen nháy hút hồn, gương mặt xinh đẹp với ngũ qua cực kỳ tỉ mỉ, hai mắt mở lớn nhìn hắn một lúc rồi nhắm lại tận hưởng, cặp lông mi dài cong vuốt với hàng lông mày kiếm sắc bén, sống mũi cao ráo thon gọn cùng cặp môi anh đào nhỏ gọn đang mím chặt lại.
Nhận thấy cô ấy đã tỉnh lại, hắn liến thu tay lại rồi đặt lên bầu ngực căng tròn đang ép chặt vào gương mặt hắn, cái miểng mở lớn rồi ngậm vào một bên ngực rồi đưa lưỡi liên tục đánh qua nhũ hoa căng cứng, hàm răng hơi hé cắn nhẹ lên trên kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Một tay xoa nắn một bên ngực còn lại, tay kia hắn nhanh chóng luồn xuống dưới vuốt ve vặp mu ướt nhẹp càng khiến Tiểu Nhi sung sướиɠ.
Thân thể cô ấy bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá độ nên liên tục co giật, hai tay đưa lên cao vòng qua cổ hắn rồi ưởn người ra sau tận hưởng, gương mặt đỏ hồng dâʍ ɖu͙© liên tục rên lên thành tiếng mà không hề có một chút kìm nén.
Cái hông bên dưới đang di chuyển rất nhịp nhàng theo mỗi cú nhấp của hắn khiến dươиɠ ѵậŧ hắn càng ngày càng vào sâu bên trong, điều này càng khiến hắn rất ưng ý mà tiếp tục gia tăng tốc độ.
“Nhép nhép”.
Tiếng ma sát giữa dươиɠ ѵậŧ và âʍ đa͙σ vang lên nghe rất ướŧ áŧ, hai tay hắn nhanh chóng vòng ra phía sau eo cô ấy rồi giữ chặt.
“Ah ah ah ah… Ta sướиɠ quá… Ah ah ah”.
Tiểu Nhi càng ngày càng đánh mất bản thân nên không tài nào ngăn cản được kɧoáı ©ảʍ, toàn bộ thần kinh trong cơ thể cô ấy càng ngày càng tập trung xuống bên dưới.
Tiếng rêи ɾỉ của cô ấy ngày càng lớn và vang vọng ở bên trong.
Toàn thân hắn liên tục phát lực ra ngoài mà không hề che giấu một chút nào, phía bên dưới của hắn cũng như vậy, lượng dương khí phát ra càng ngày càng nồng đậm và đang co giật liên tục, dường như hắn sắp chạm tới giới hạn bản thân.
Càng về sau, hắn càng thúc đẩy tốc độ nhanh một cách đáng kinh ngạc, dươиɠ ѵậŧ hắn lúc này cứ như một cái máy đầm nhấp lên nhấp xuống liên tục phát ra thanh âm cực kỳ dâʍ ɖu͙©.
“Phạch phạch phạch phạch”.
“Nhép nhép”.
“Ah ah ah… Sướиɠ quá… Ta ra… Ta ra….”.
Tiều Nhi hai tay ôm cổ hắn siết mạnh một cái, toàn thân bắt đầu co rút mạnh rồi hét lên, ở bên trong âʍ đa͙σ nhưu có một đợt thủy triều đẩy ra, dâʍ ŧᏂủy̠ của cô ấy đổ bắn rất mạnh, chúng len lỏi qua dươиɠ ѵậŧ cảu hắn rồi nhỏ giọt xuống đất.
Cùng lúc này, dươиɠ ѵậŧ của hắn cũng co giật không thôi, sau lần nhấp cuối cùng, đầu khấc hắn đẩy mạnh vào rồi chạm mạnh vào thành tử ©υиɠ rồi đổ bắn toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng ấm vào bên trong.
Từng lần dươиɠ ѵậŧ co dậy là một lần bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ mạnh mẻ vào sâu tận bên trong. Tiểu Nhi cảm nhận được sự ấm nóng ở bên dưới rồi nở một nụ cười mãn nguyện.
Cả hai dòng dương khí và âm khí tiếp tục hòa trộn với nhau rồi bị hắn hút sạch biến chuyển chúng thành tu vi của bản thân.
Cơ thể của Tiểu Nhi sau lần giao hoan này như đạt tới điểm cực hạn, mặc dù là tu chân giả nhưng tu vi quá thấp nên khó mà chịu đựng được, vào lúc này cô ấy chỉ mới đạt tới luyện khí tầng 9 mà thôi, nếu so với lần trước thì nay đã tăng lên được 2 cái tiểu cảnh giới và đang có dấu hiệu chuẩn bị đột phá lên Trúc Cơ.
Cô ấy nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu ở trong tư thế này.
Cả hai người dần dần hạ xuống thấp rồi ngồi trên tấm chăn kia, hắn nhẹ nhàng đặt cô ấy nằm xuống rồi nhấp nhẹ mấy cái, khi cảm thấy bên dưới thoải mái một chút thì hắn mới rút dươиɠ ѵậŧ ra ngoài.
Mặc dù vẫn đang còn căng cứng nhưng như thế là đủ rồi, phía trên thân dươиɠ ѵậŧ lúc này vẫn đang ướt nhẹp bởi nước dịch của Tiểu Nhi tiết ra và trên thân nó còn đọng lại một chút máu do màиɠ ŧяiиɧ cô ấy bị rách, phía trên đỉnh đầu còn dính lại một phần tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn.
Còn âʍ đa͙σ của cô ấy lúc này vẫn còn đang run nhẹ, phía bên dưới lỗ sâu kia, nước dịch trộn lẩn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn và máu đan xen vào nhau rồi chảy ra rơi rớt trên tấm chăn.
Hắn nhìn ngắm thân thể Tiểu Nhi một lúc nở một nụ cười thỏa mãn rồi nhanh chóng tiến lại phía đầu của cô ấy, hắn vòng chân bước qua rồi dần dần hạ thấp xuống, để cái dươиɠ ѵậŧ cương cứng ép sát cặp môi anh đào vuốt qua vuốt lại mấy cái.
Mặc dù đang nằm ngủ nghỉ mà Tiểu Nhi như biết được, khóe miệng cô ấy dần dần mở lớn đề đầu khấc hắn tiến vào bên trong.
Hiểu ý, hắn nhẹ nhàng nhấn nó vào sâu bên trong, hắn gồng nhẹ thân thể rồi nhấn dươиɠ ѵậŧ vào sâu nhất có thể rồi rút ra rồi nhấp vào. Nhịp độ hắn rất từ tốn nên không khiến cô ấy bị ngạt thở, và bên khoang miệng, cái lưởi của cô ấy đang liên tục ve vẩy lấy dươиɠ ѵậŧ của hắn một hồi lâu.
Khi nhận thấy toàn thân dươиɠ ѵậŧ đã sạch sẻ, hắn liền rút bỏ ra ngoài, Tiểu Nhi trong cổ có một chút dịch nhớp nháp khó chịu nên nuốt ực một cái sạch sẽ rồi cười nhẹ rồi tiếp tục ngủ sâu.
Hắn nhảy xuống đất rồi tiến về phía cái bàn trong góc kia, có một bộ quần áo như của một gã tiều phu với tấm vải rất dày, thô kệch, cái áo ngắn tay với tà áo quấn quanh cùng một cái quần ngắn ngang đầu gối, cùng một dôi giày bằng cỏ thô rát.
Hắn trông thấy những chuẩn bị này liền lắc đầu. Mặc dù hắn giữ lại còn có một vài bộ quần áo nhưng không tiện mặc ở nơi này nên không lấy ra mà mang lấy những đồ mà họ chuẩn bị đó.
Sau khi mặc xong, hắn quay đầu nhìn về phía Tiểu Nhi đang ngon giấc, hắn tiến lại gần rồi lấy cái áo dài của cô ấy rồi đắp lên rồi đi ra bên ngoài.
Tiến lại gần cái cửa đá, hắn đưa tay nhẹ nhàng ra trước rồi dùng một chút linh hồn chi lực nhấc bổng nó lên rồi đặt qua một bên rồi dần dần thân ảnh tan biến.