“Thôi ngồi đợi hồi phục ở đây lâu như vậy rồi, nên đi qua chổ anh hai xem như thế nào”.
“Đi thôi”.
“Toàn là xác chết không thôi?”.
Trước mắt họ một cảnh tượng trông rất khủng khϊếp, dường như nãy giờ cả hai ngồi nghĩ ngơi quá mức yên tỉnh đi, tới giờ mới biết được, toàn bộ quái nhỏ đều bị hắn gϊếŧ hết toàn bộ, số lương chúng đông như vậy mà một mình anh ta có thể làm được. Điều này khiến hai người vẫn phải giật mình, mặc dù đã nhận biết được năng lực của hắn ở trình độ nào.
Trâm Anh nhìn thấy vậy liền run lên một cái ròi nói.
Toàn bộ thi thể nằm ngổn ngang trên nền đất và chúng đều chung một điểm đó chính là toàn bộ đều mất đầu, máu của chúng tới bây giờ vẫn đang còn ướt, cảm giác nơi này vừa trải qua một trận mưa lớn, nhưng thay vào đo lại là máu.
“Nảy giờ hai ta chỉ gϊếŧ được phân nữa mà thôi, còn lại đều do anh hai làm hết”.
Như Ngọc cũng chẳng khác là bao, từ trước tới giờ cứ nghĩ là nắm được toàn bộ thực lực của hắn rồi làm mốc để mình theo đuổi, tưởng chừng cả hai đều đang rất ngang bằng nhưng không tin được thực lực của cả hai vẫn đang ở một khoảng cách lớn.
“Không biết giới hai của anh ta là bao nhiêu?”.
“Hỏi trực tiếp chứ sao mình biết được”.
Càng tiến vào sâu hơn thì càng ngày càng ngửi thấy mùi tanh của máu ngoài ra không nghe thấy bất kỳ một tiếng động gì cả. Không khí xung quanh quá yên tỉnh đến không ngờ, làn gió nhẹ thổi lá va chạm phát ra âm thanh xào xạc mà thôi. Lúc này cả hai dần dần khẩn trương hẳn lên, có một cảm giác lo lắng bắt đầu hiện hữu ở bên trong suy nghĩ.
Diện tích nơi này cũng thật là to lớn, chỉ nghĩ tới thôi nhưng thung lũng này cũng phải rộng hơn 50 hecta cũng nên, xung quanh là những bụi cây rậm rạp cùng những vách núi sát cạnh dốc thẳng lên cao, chỉ có một vài mỏm đá nhô ra là có thể bán trụ vào được. Trông như vậy nhưng nơi này quả thật nguy hiểm.
Rừng cây rậm rạp hơn hẳn bên ngoài, cùng xung quanh có rất nhiệu bụi rậm nên rất dễ để mai phục, nhưng bên trong này hoàn toàn không có một xác quái nào cả, hoàn toàn bình thường, giống như nơi này chưa từng xảy ra bất kỳ một trận chiến nào vậy.
“Quái lạ, rõ ràng hướng của anh ấy là ở phía này nhưng sao lại yên tỉnh như vậy?”.
Trâm Anh mở bản đồ rồi quan sát một lúc thì nhìn thấy vị trí của hắn cách hai người khá xa khoảng 5km, theo hướng phía trước. Không ngờ ngồi nói chuyện một lúc như vậy thì hắn có thể đi xa được đến như vậy.
“Ví trí anh hai vẫn đang ở cố định, chắc đang gặp phải chuyện gì khó giải quyết hay sao?”.
“Nhanh chân lên”.
Cảm giác lo lắng tăng lên một cách đáng ngại, nếu như hắn bị gϊếŧ chính là việc hai người quá mải nói chuyện cùng nghĩ ngơi rồi quên mất hắn đang một mình lao vào trung tâm của đám quái để mở đường cho họ.
Cảm giác nhoi nhói trong tim dần dần hiện hữu.
Trên mặt dần dần tối sầm xuống, tất cả mọi thứ xung quanh đều không để ý tới, chỉ biết cắm đầu rồi chạy tới phía trước mà thôi, hai mắt như rưng rưng cùng chóp mủi bắt đầu ửng hồng như đang chuẩn bị khóc.
Bịch!
Chạy không nhìn đường, đang tốc lực như vậy, Như Ngọc bổng nhiên vướng chân phải đá liền té ngả xuống, do chạy quá nhanh cùng không kịp phản xạ nên bị lộn nhào mấy vòng rồi đâm đầu vào gốc cây mới dừng lại.
“Oa oa oa oa oa”.
Như bị cảm xúc trào lên, Như Ngọc không kiềm chế được liền khóc lên, hai tay đưa lên dúi dúi lau đi nước mắt, trên trán sưng lên một cục to tướng và đang dần dần chuyển qua mà xanh tím.
“Oa oa oa oa… Anh hai… Oa oa oa”.
Không đứng dậy lên được chỉ biết ngồi bẹt hai chân xuống đất rối khóc rống lên rất lớn, đang chạy phía trước Trâm Anh nghe thấy liền dừng lại, quay đầu nhìn lại.
“Sao vậy?”.
Như Ngọc không hề trả lời mà đưa ra bản mặt mếu máo, hai mắt đỏ bừng ướŧ áŧ, sống mũi cay nồng, gương mặt đỏ hồng cả lên. Đặc biệt cục sưng trên trán.
“Phụt… Ha ha ha ha ha”.
Trâm Anh nhìn thấy vậy liền phá lên cười, hai tay ôm bụng rồi ngồi xuống cưới ngúc ngắc ngúc ngẻo, buồn cười tới mức mà hai mắt ẻm còn chảy ra nước mắt.
Thấy vậy, Như Ngọc vịn tay vào góc cây bên cạnh rồi kéo người đứng dậy, trên hai cái đầu gối có hai miệng vết thương khá lớn, bên trên còn chảy ra một ít máu khiến cả hai phải giật mình. Vừa đứng dậy được một lát rồi bước chân ra trước nhưng dường như do vết thương đau quá khiến Như Ngọc phải té xuống một lần nữa.
Lúc này chỉ có thể đứng lên được mà thôi, hai đầu gối lúc này dường như không còn nghe theo điều khiển nữa.
Trâm Anh thấy vậy liền chạy lại đỡ lấy.
“Sao bà nặng quá vậy?”.
Mặc dù thấy Như Ngọc bị như vậy nhưng Trâm Anh cũng không tha mà còn khịa lại một cái.
“Còn đau không?”.
Nhìn thấy vẻ mặt Như Ngọc như vậy liền nhanh chóng hỏi thăm.
“Còn một chút”.
Mặc dù trả lời như vậy nhưng chắc hẳn vết thương này không đơn giản như vậy. Mặc dù ở trong game, toàn bộ chỉ số vẫn là mô phỏng theo chỉ số của bên ngoài mà thôi, cảm giác vẫn y nguyên như vậy, đây là cảm giác chân thật của mô phỏng thông số linh hồn.
Kéo tay Như Ngọc vòng qua bả vai rồi dìu đi. Khoảng cách lúc này vẫn còn khá xa nên không thể nóng vội được, cả hai từ từ di chuyển từng bước một. Như Ngọc hai chân vẫn như vậy, để bước một bước vẫn còn khá là khó.
Đi được một lúc lâu, lúc này trên miệng vết thương máu đang đang dần dần khô lạ, cùng vết thương có cảm giác ổn định hơn. Sắc mặt Như Ngọc cũng đã tương tỉnh hơn. Đáng tiếc, mặc dù class pháp sư sử dụng ma pháp để tấn công nhưng lại không hề có một chiêu thức nào dùng hể hồi máu hay là chữa thương gì cả. Chắc có lẽ Như Ngọc đã quá quen với việc one hit đối thủ nhưng lần này lại khác, cảm giác thấy phép chữa thương vẫn là cần thiết.
“Vết thương đỡ hơn một chút rồi, ta đi nhanh nhanh một chút”.
Như Ngọc ngẩng đầu lên cao mới nhận địch được thời gian trôi qua rất nhanh liền nhanh chóng thúc dục.
“Đừng sốt ruột như vậy, vết thương vừa mới đọng móng lại mà thôi, nếu di chuyển nhanh nó lại chảy ra nữa đó”.
“Không sao. Việc tìm anh hai quan trọng hơn”.
“Biết rồi biết rồi, còn hơn 3km nữa mới tới, ta nên ở lại nghĩ ngơi một chút, sẵn lấy khăn băng bó vết thương lại”.
“Ừm”.
Như Ngọc ngồi xuống rồi duổi hai chân ra phía trước, hai mắt nhìn về phía đầu gối đang bị thương rồi thở dài. Trâm Anh xé ra một mảnh vải lớn rồi nhanh chóng băng bó vết thương lại cho Như Ngọc.
30 phút sau!
Như Ngọc chống hai tay rồi đẩy người đứng dậy, cong chân lên một hai cái liền cảm giác được lúc này mọi thứ đã ổn định hết toàn bộ. Trên mặt nở nụ cười nhẹ rồi quay qua nói.
“Tiếp tục thôi, mình không còn đau nữa”.
Trâm Anh thấy vậy liền gật đầu một cái đồng ý.
Cả hai tiếp tục hướng về phía trước chạy đi, lúc này mới bắt đầu chú ý đất đá ở phí dưới mới nhìn thấy rõ ràng, những hòn đa sắc nhọn nằm chỏng trơ lên như vậy, may mắn thay Như Ngọc té ngả ở nơi tương đối bằng phẳng chứ tại chổ này thì chắc vết thương còn nặng nề hơn.
“Tăng tốc độ lên một chút”.
Mặc dù vẫn cảm nhận được hai chân còn hơi đau nhức nhưng vẫn cố gắng gượng tiếp tục, cảm giác tốc độ như vậy còn quá chậm nên quay qua thúc giục.
“Như vậy được không?”.
“Được”.
20 phút sau!
Hồng hộc!
Hồng hộc!
“Mệt quá”.
“Biết thế nãy sử dụng một ít chiêu thức di chuyển cho nhanh rồi?”.
Trâm Anh lúc này dường như hơi bực tức, cảm giác lo sợ giữa dường bị quái đánh chặn nên không dám hao phí một chút MP nào cả, luôn luôn vào tư thế chuẩn bị nhưng khi đến nơi lại chẳng thấy bóng dáng của nó đâu, chỉ hoàn toàn trống không, không một điểm xảy ra xung đột gì hết.
Nhìn xuống nền đất chỉ có thể thấy được rất nhiều bước chân lũ sói di chuyển ra vào nơi này, còn lại thì không có một thứ gì khác.
“Không sao, đã tới nơi rồi thì nhanh chóng tìm anh hai thôi”.
“Cũng cách không xa nơi này lắm, cẩn thận một chút”.
“Ừm”.
Phía trước mặt hai người chính là một lối đi vào bên trong một cái hang động chưa từng có ai đặt chân đến, đứng ở bên ngoài quan sát một hồi lâu rồi quyết định tiến vào.
Bước từng bước đầu tiên bên trong cái thông đạo tương đối nhỏ, cao khoảng chừng 5m cùng chiều rồng gần 6m, xung quanh có khá nhiều lụm cỏ mọc lên che lấp một phần.
Đi vào gần 2 phút nhưng chưa đi qua được thông đạo cùng không hề có một bóng dáng con quái nào hết, hoàn toàn tĩnh lặng, cảm giác giống như đây là một cái bẩy được ai đó dựng ra. Cả hai nuốt xuống một ngụm nước bọt rồi tiếp tục tiến vào.
Đi thêm được 5 phút, trước mắt họ hiện ra một cái hang cực kỳ lớn với từng đầu thạch nhủ đầy màu sắc nằm ở khắp nơi, phía trên cao ẩm ướt một chút rồi nhỏ xuống từng giọt nước tí tách ở bên trong hồ. Ở chính giữa có một lối đi nhỏ bằng đá được tạo nên để băng qua. Nhân lúc xung quanh không có thứ gì cản trở, cả hai nhanh chóng chạy qua, đứng trên cao quan sát thì thấy lối đi này tương đối nhỏ nhưng khi tiến lại càng gần thì thấy nó tương đối rộng lớn, với chiều ngang khoảng chưng 7m cùng chiều dài hơn 30m. Trông có vẻ rất là chắc chắn.
Khi chạy tới điểm cuối thì trước mặt họ lại xuất hiện một cái hẻm dẩn tới một lối đi khác và bên trong hình như có ánh sáng len lói chiếu xuống. Không chậm trể thêm nữa, cả hai nhìn qua một lượt bản đồ thì thấy chính xác vị trí của hắn đang ở bên trong.
“Đây có lẽ là trận chiến cuối cùng của hai ta nên nhớ hết sức nha”.
Trâm Anh nuốt một ngụm nước rồi quay qua nói, vẻ mặt có chút run run nhưng bên trong lại cực kỳ chắc chắn. Ánh mát đã nói lên sự quyết tâm của ẻm.
“Ừm”.
Như Ngọc cũng chẳng khác là mấy, phải đợi một lúc em nó mới có thể trả lời, một tay thít chặt lại cùng một tay nắm chặt quyền trượng, thanh giọng có một chút run rẩy trả lời.
Hít vào một hơi sâu rồi thở ra như kiểu đẩy toàn bộ áp lực từ bên trong ra ngoài, nhắm mắt một hồi hồi mở ra, lúc này trông gương mặt của cả hai không còn một chút áp lực nào nữa mà thay vào đó là một nụ cười. Đứng như vậy một lúc rồi cả hai liếc qua rồi gật đầu một cái.
“Gϊếŧ chúng….”.
“Cứu anh hai… Gϊếŧ chúng”.
Cả hai thét lớn khiến âm thanh vang vọng, ngay sau đó liền lao vào băng qua thông đạo với chút ánh sáng ít ỏi đó. Khi cả hai tiến vào thì…
“Ồ, cả hai tới muộn vậy?”.
“Hả”.
Cả hai đưa sung ra ngắm bắn cùng quyền trượng đưa lên cao chuẩn bị thi triển ma pháp thì nghe thấy giọng của hắn vang lên liền đứng chửng lại, khi liếc mắt qua bên phải góc thì thấy hắn đang ngồi trên thân của một con sói to lớn với chiều cao gần 3m cùng chiều dài hơn 6m có bộ lông màu trắng chủ đạo cùng màu lam nhạt đang nằm rồi nhìn cả hai với cặp mắt màu vàng sắc lẻm trông hơi vô hồn. Điều này khiến cả hai đều há hốc mồm, không biết chuyện gì xảy ra.
-----
Game show đoán boss sói này bị main xử lý như thế nào? Quá dễ phải không... IQ tϊиɧ ɖϊ©h͙ của các ngươi đâu r, tiên đoán đi....
Ps: Đọc mà không like + thả tym hả, biết ta tốt tinh sinh nghĩ lắm không hả, cmt đi nhá... Ta mún có đề cử, ta mún có kim phiếu, ta mún có TLT... hu hu hu... :((