Chương 46: Đêm giao thừa (sản nhũ, bụng bự play; dựng phu đói khát chảy nước nuốt ăn ©ôи ŧɧịt̠ lớn, đại tướng quân điên cuồng mυ'ŧ sữa)
Tần Qua sẽ để Cố Hành Chi dưỡng thai ở quân doanh sao? Đương nhiên là không thể nào. Vì thế quân sư mà Hoàng Đế phái tới biên quan chưa đến ba ngày đã phải 'hồi kinh', trong một khoảng sân nhỏ nào đó ở nội thành cửa Nam Quan có thêm một người mang thai.
Từ khi biết mình phải làm cha, thủ đoạn mà Tần Qua đối phó với tên Hoàng Đế Nam Cương ngự giá thân chinh kia ngày càng tàn bạo, Chinh Nam Đại tướng quân không tiếc bất cứ giá nào, đến mặt mũi cũng không cần, tập kích đánh lén làm càng nhiều càng quen tay. Hôm nay đốt lương thực ngày mai lại ngáng chân, rất nhanh đã khiến quân tâm của đội quân Nam Cương tán loạn, chiến sự vốn dĩ phải kéo dài nửa năm nhưng bây giờ lại sắp kết thúc, lúc đánh Hoàng Đế Nam Cương cút về nước cũng vừa hay là lúc ăn Tết, khiến cho những thuộc hạ dưới trướng hắn bội phục sát đất. Chuyện này Tần Qua cũng chẳng quan tâm, hắn chỉ để ý mỗi chuyện... cuối cùng cũng được ăn Tết với vợ rồi!
Thời điểm Cố Hành Chi mang thai đến tháng thứ sáu thì bụng đã nhô lên rất rõ ràng, nhưng y rất ít khi ra ngoài, sau khi trời trở lạnh cũng mặc nhiều hơn, hàng xóm cách vách cũng không biết vị tiểu ca xinh đẹp này cất giấu một bí mật lớn dưới lớp quần áo.
Không khí ngày Tết ngày càng tưng bừng, trước cửa nhà các hộ dân đều dán câu đối xuân, treo đèn l*иg màu đỏ. Cố Hành Chi đi ra khỏi phòng, nhìn nam nhân đang bận rộn treo đèn l*иg, dán giấy trang trí trên khung cửa sổ trong sân, y đỡ bụng nở một nụ cười thật dịu dàng.
Từ trước đến giờ y chưa từng nghĩ sẽ có một ngày như vậy, có thể ném quốc sự đi xa thật xa, trải qua ngày Tết Âm Lịch giống như người bình thường, sắm sửa đồ Tết, dán câu đối xuân, không cần quá náo nhiệt, không cần nhiều người đến chúc phúc, chỉ cần ở bên người nhà của mình...
"Tiểu tổ tông, không phải ta đã nói bên ngoài lạnh em đừng đi ra rồi sao!" Tần Qua thấy y bước ra liền vội ném bay hết đống đồ trong tay đi, ôm y trở vào gian phòng ấm áp, xoa xoa đôi tay vừa ra khỏi cửa đã lạnh lẽo của y.
"Cũng không thể cứ ở trong phòng mãi được, huynh cũng nói rồi, cứ ở yên một chỗ thì sẽ không tốt cho đứa nhỏ."
Cố Hành Chi mím môi, nhìn bộ dạng Tần Qua xoa tay cho mình mà mặt có hơi nóng lên. Trước kia Tần Qua rất tốt với y, biết y mang thai lại càng tỉ mỉ chu đáo, cơm ăn lạnh không được mà nóng cũng không cho, trời lạnh cũng không cho y ra cửa khiến y không biết là nên cảm động hay là nên chê hắn phiền, cũng không biết vì sao mà tâm tư tên nam nhân thô lỗ này còn mong manh hơn cả đầu kim thế kia.
"Muốn động chẳng phải rất dễ sao, Tình ca sẽ động cùng em." Tần Qua cười xấu xa, ôm người vào trong lòng mình xoa bóp một hồi. Vốn dĩ chỉ là đùa giỡn, kết quả là xoa ra cả lửa dục, hô hấp nặng nề hơn rất nhiều, lúc này người trong lòng hắn cũng rên khẽ một tiếng. Hắn nuốt nước miếng, nâng khuôn mặt nhỏ cúi gằm kia lên: "Có phải bé ngoan muốn rồi không?"
"Không, không có." Cố Hành Chi dời mắt sang một bên, hàng mi run rẩy, ánh mắt có chút lập lòe.
"Vậy để Tình ca kiểm tra thử xem, nếu như phát hiện em nói dối... thì sẽ phạt em đó." Tần Qua rất hiểu y, thấy bộ dạng y như vậy là biết y đã động tình rồi, nguy hiểm nheo mắt lại luồn tay vào trong quần áo y.
Cố Hành Chi đỏ mặt cản hắn lại nhưng cản không nổi, lúc bàn tay to phủ lên lỗ l*и, y cắn môi xấu hổ nhắm mắt lại.
"Còn nói là mình không muốn, qυầи ɭóŧ cũng bị nước da^ʍ của em làm ướt hết rồi này." Tần Qua cọ xát hai mép l*и ướŧ áŧ một hồi, cười xấu xa vô cùng.
"Huynh, huynh còn nói!" Cố Hành Chi xấu hổ đến phát run, đột nhiên mở mắt trừng hắn khẽ quát một tiếng, từng giọt nước mắt lớn lã chã tuôn rơi.
Y cũng không biết tại sao sau khi mang thai thì thân thể của mình lại càng ngày càng mẫn cảm, nhu cầu cũng càng lúc càng lớn, cọ vào qυầи ɭóŧ mình cũng sẽ chảy nước, hạ thể luôn luôn ẩm ướt, hơn nữa mấy ngày gần đây chỉ cần ngửi được hương vị của Tần Qua đều sẽ nổi lên du͙© vọиɠ. Rõ ràng Tần Qua biết y bất thường như vậy lại còn luôn thích bắt nạt y, thật sự, thật sự rất quá đáng...
Đế Vương trẻ tuổi có con rồi cũng không còn vẻ thanh lãnh ngày thường nữa, thậm chí tâm tư còn mẫn cảm hơn so với thai phụ bình thường, rất khó khống chế cảm xúc của mình, chỉ cần trong lòng tủi thân một chút thôi cũng sẽ rơi nước mắt, y biết rõ mình không nên như vậy nhưng lại không nhịn được.
"Tình ca sai rồi Tình ca sai rồi, ngoan, không khóc nữa, chốc nữa sẽ yêu thương em mà." Tần Qua nửa ôm nửa bế đưa người lên giường, miệng lớn lấp kín cái miệng nhỏ còn đang nghẹn ngào ôn nhu hôn một hồi, đôi tay nhanh chóng lột quần áo của y sang hai bên, lộ ra cặρ √υ' xinh đẹp đã lớn hơn rất nhiều và phần bụng nhô cao. Trong phòng được đặt một số chậu than nên ấm áp vô cùng, nhưng Cố Hành Chi vẫn sợ lạnh rúc vào trong lòng nam nhân.
Cái miệng Cố Hành Chi được thả ra, há môi nhẹ thở dốc, cảm giác được bộ ngực bị bàn tay to thô ráp nắm lấy, y xấu hổ nhắm tịt mắt lại.
"Hôm nay bé con có trướng sữa hay không?" Tần Qua hôn lên đôi mắt thẹn thùng nhắm chặt, vân vê cái vυ' nhỏ đã chiếm đến gần nửa lòng bàn tay khàn giọng hỏi.
Cố Hành Chi níu lấy quần áo Tần Qua, nhẹ lắc lắc đầu.
"Lại không được uống, đã hai ngày ta không được uống sữa rồi." Tần Qua bất mãn oán trách, lực đạo nắn bóp càng mạnh thêm, không tin mà ngậm lấy một đầṳ ѵú khác dùng sức mυ'ŧ vào.
"Huynh không phải, không phải là trẻ con... làm, làm bậy gì vậy." Cố Hành Chi hoảng hốt, giơ tay muốn đánh cái đầu to này, kết quả là bị kɧoáı ©ảʍ trước ngực làm cho hô hấp hỗn loạn tay chân vô lực, một cái tát mềm oặt rơi xuống giống hệt như lớp đệm dưới chân bé mèo nhẹ nhàng vỗ vỗ làm nũng vậy, y cảm thấy mình không chỉ mang thai mỗi bé con trong bụng, mà còn nuôi thêm đứa nhóc lớn xác này nữa.
Tần Qua mới không để ý đến y, chuyên tâm ăn cặρ √υ' xinh đẹp đến vang lên tiếng
'chụt chụt', đợi đến khi hắn chơi đủ rồi mới ngẩng đầu lên, bảo bối trong lòng sớm đã bị hắn chơi đến độ khuôn mặt đỏ bừng ánh mắt rã tan, cắn môi khẽ rêи ɾỉ.
"Nào, ngoan ngoãn nâng mông lên một chút, Tình ca cởϊ qυầи giúp em." Tần Qua hôn lên khuôn mặt nóng bừng, bàn tay to không kiên nhẫn kéo quần y.
Cố Hành Chi sợ hắn nóng vội lại xé rách quần mình, vòng tay qua cổ nam nhân ngoan ngoãn nhấc mông lên, để nam nhân thuận lợi cởi cả quần ngoài lẫn qυầи ɭóŧ xuống dưới rồi thuận tay vứt trên nền đất, ngay sau đó cặp đùi đã bị nam nhân tách ra, hai ngón tay thô ráp cắm 'phụt' vào lỗ l*и sớm đã ướt đẫm, làm cho y hít hà một hơi.
"Được Tình ca mυ'ŧ vυ' rất sướиɠ đúng không, lỗ nhỏ nứиɠ đến ngập nước rồi này." Ngón tay Tần Qua moi đào một lúc trong cái lỗ mềm ướt đẫm vốn không cần khai thác cũng có thể nuốt hết ©ôи ŧɧịt̠ bự của hắn vào, dùng đầu ngón tay có vết chai dày xoa nắn không ngừng, ép cho l*и nhỏ mẫn cảm phun ra từng luồng từng luồng nước da^ʍ, hắn cắn lên chóp mũi đẫm mồ hôi của Cố Hành Chi, giọng nói vì du͙© vọиɠ mà trở nên vô cùng mê người.
"Huynh nói, nói bậy..." Khuôn mặt Cố Hành Chi đỏ bừng, giận dỗi quay đầu muốn tách khỏi Tần Qua, kết quả ngón tay trong động nhỏ chỉ cần thọc mạnh một cái cũng có thể đánh nát một chút sức lực mà y khó khăn lắm mới tách góp được, không thể rời khỏi nam nhân không nói, trái lại còn ngã về bị ngón tay cắm vào vừa sâu vừa mạnh, bụng nhỏ đau xót tiết ra lượng lớn dịch da^ʍ, làm ướt cả tay lẫn bắp đùi nam nhân, y thật sự đã phát lũ giống hệt như lời Tần Qua nói, cảm giác xấu hổ ập vào lòng, Đế Vương trẻ tuổi bụng to đỏ mắt muốn khóc lên.
"Đừng khóc đừng khóc, Tình ca chỉ đùa em thôi, bé ngoan nghe lời như vậy nhất định sẽ không giận Tình ca đâu." Tần Qua vội mυ'ŧ hết hàng lệ còn chưa kịp rơi vào trong bụng mình, dịu dàng xoa nắn cặρ √υ' nhỏ phồng lên của y, chọn chỗ mẫn cảm nhất trong lỗ l*и cắm chọc không ngừng, đợi đến lúc làm y sướиɠ biến thành bộ dạng nhỏ nhắn ngoan ngoãn mới cắn lên vành tai mềm mại của y, khàn giọng hỏi: "Hôm nay bé ngoan vẫn tự mình động đúng không?"
Từ khi bụng của Hoàng Đế nhà hắn to lên, nếu đè y mà ȶᏂασ sẽ dễ làm cho đứa nhỏ bị thương, thế nên trận này hắn được hưởng phúc lớn, bệ hạ nhà hắn đã chủ động cưỡi hai lần rồi, Tần tướng quân giật giật cái mũi có chút ngứa, ngẫm lại liền cảm thấy vô cùng mất hồn.
Cố Hành Chi phiền chết với cái trò xiếc biết rõ còn hỏi này của Tần Qua, nheo đôi mắt mờ mịt hơi nước, hé môi đỏ thở gấp không phản ứng lại hắn, duỗi tay đẩy cái miệng thúi đang liếʍ loạn trên mặt mình ra.
"Ha ha, chúng ta đã là vợ chồng già rồi ngại ngùng gì nữa chứ." Tần Qua nhếch mép, nhân lúc Cố Hành Chi thẹn quá hóa giận rút ngón tay ra, nâng cái mông vểnh của y lên rồi ngửa ra sau biến thành tư thế hắn nằm trên giường còn Cố Hành Chi thì tách hai chân cưỡi trên người hắn, động tác trôi chảy chứng tỏ Tần tướng quân ngày thường cũng đã tập luyện không ít.
"A!" Cố Hành Chi bị doạ đến hô nhỏ một tiếng bảo vệ bụng mình, níu chặt lấy quần áo của nam nhân, đợi đến lúc rơi xuống rồi mà tim y vẫn còn đập bịch bịch không ngừng, nghĩ lại vừa sợ vừa tức giận, dùng chút sức nện một cái trên người nam nhân: "Huynh lại như vậy, lỡ dọa đến đứa nhỏ thì phải làm sao!"
"Đừng đánh đừng đánh, lát nữa tay em sẽ đau mất, lá gan của đứa con Tần Qua ta sao có thể nhỏ như vậy được." Tần Qua vội cười làm lành, nắm lấy nắm tay y vừa hôn vừa sờ, ám chỉ mà đâm đâm lỗ l*и đang chảy nước phía trên đũng quần hắn, ánh mắt sáng đến dọa người.
Cố Hành Chi bị hắn cọ đến nóng cả người, thân thể mẫn cảm trong lúc mang thai không chịu nổi sự trêu chọc như vậy, bắt đầu có chút ngứa ngáy, chỉ có thể tạm thời vứt bỏ rụt rè ra sau đầu, ném cho hắn ánh mắt tự cho là lạnh nhạt nhưng thật ra lại mềm mại đến mê người, run tay cởϊ qυầи nam nhân, sau vài lần mới cởi bỏ được lưng quần, ngược lại làm cho nam nhân không kiên nhẫn nổi nữa tự mình móc ©ôи ŧɧịt̠ bự nổi đầy gân xanh ra, đầu ©ôи ŧɧịt̠ to bự cọ qua cái miệng nhỏ mất hồn kia.
"Huynh, huynh đừng cọ..."Đầu khấc nóng rực cọ hai cái trên lỗ l*и trơn trượt, động da^ʍ lập tức đói khát khép mở phun nước, cơn kɧoáı ©ảʍ tê dại cùng cơn ngứa ngáy vì không cọ đúng chỗ khiến xương cốt Cố Hành Chi ê ẩm, đỏ mắt khó chịu nói.
Tần Qua tức khắc thành thật không động nữa, đôi mắt trông mong nhìn Cố Hành Chi.
Cố Hành Chi bị ánh mắt như cún bự của hắn khiến cho khóc không được mà cười cũng không xong, một tay nắm lấy ©ôи ŧɧịt̠ bự dưới thân, một tay cẩn thận che chở bụng, xấu hổ nhắm mắt lại, cắn môi nâng mông vểnh lên, bàn tay to của nam nhân đỡ lấy eo mông y, lúc hai mép l*и tìm được đầu khấc lớn kia mới từng chút từng chút nuốt nó vào, đầu ©ôи ŧɧịt̠ quá khổ nóng rực kéo căng miệng nhỏ, chỉ cọ xát nhè nhẹ cũng có thể khiến Cố Hành Chi cảm nhận được luồng kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt, thân thể mềm nhũn, nếu như không có bàn tay to hữu lực của Tần Qua chống đỡ thì cái mông y đã sớm ngồi xuống nuốt trọn gậy thịt vào đến tận gốc, hơn nữa Tần Qua có ý muốn buông tay nhưng thật ra lại không dám làm vì sợ động đến nhãi ranh trong bụng, chỉ có thể phối hợp với Bệ hạ nhà hắn dùng tốc độ cọ xát chết người ngồi xuống.
"Hưʍ..."
Cố Hành Chi không kìm được bật ra tiếng rêи ɾỉ áp lực, cái tay đang nắm ©ôи ŧɧịt̠ Tần Qua buông ra đổi sang chống trên đùi Tần Qua, nhẹ vặn mông vểnh chậm rãi ngồi xuống, ©ôи ŧɧịt̠ vừa nóng vừa cứng từ tốn nghiền qua vách l*и mẫn cảm làm cho lỗ da^ʍ càng ngày càng thêm ngứa, Cố Hành Chi nhịn không được khát vọng muốn cây gậy kia dùng sức thọc sâu vào bên trong, thật vất vả mới nuốt ©ôи ŧɧịt̠ bự vào chỉ chừa hai quả trứng dái bên ngoài, hai người đồng thời thở dốc một hơi.
Bởi vì mang thai mà lỗ l*и trở nên nóng rực, mυ'ŧ chặt lấy ©ôи ŧɧịt̠ bự làm Tần Qua sướиɠ đến muốn bắn, hắn cắn răng nhẫn nhịn, vỗ nhẹ vào cánh mông vểnh khàn giọng thúc giục: "Bé ngoan, di chuyển đi."
"Biết, biết rồi..." Giọng nói thanh lãnh của Cố Hành Chi cũng có chút khàn, hiển nhiên là cũng bị tìиɧ ɖu͙© quấn thân, cái tay đang chống ở trên đùi nam nhân siết chặt lại, y hít sâu mấy hơi hòa hoãn lại từ cơn kɧoáı ©ảʍ bị ȶᏂασ vào điểm nứиɠ, tay đỡ bụng cũng chống trên đùi nam nhân, chậm rãi nâng mông lên dùng l*и nhỏ phun ra nuốt vào cây gậy to lớn. Cố Hành Chi dần dần nắm được tiết tấu, miệng nhỏ dưới háng cũng nhiệt tình phối hợp, lúc ©ôи ŧɧịt̠ bự rời đi thì đói khát co chặt lại, lúc nuốt vào lần nữa lại ngoan ngoãn thả lỏng, lần nào cũng khiến cho gậy thịt nghiền qua nơi ngứa ngáy nhất của y, ȶᏂασ vào điểm da^ʍ mẫn cảm nhất, chỉ chốc lát sau đã sướиɠ đến đầm đìa mồ hôi.
"Ưʍ... thật sướиɠ, lỗ da^ʍ mau kẹp chết Tình ca đi, bé ngoan lại dùng sức cưỡi nhanh hơn một chút đi." Tần Qua sung sướиɠ phát ra tiếng rêи ɾỉ trầm thấp và tiếng thở dốc nặng nề, lúc nhìn đến phần bụng tròn tròn của y thì ánh mắt lại trở nên nóng bỏng chăm chú.
"Tần, Tần Qua..."
Đôi mắt Cố Hành Chi đong đầy hơi nước, nửa híp lại đối diện với đôi mắt vừa sáng vừa nóng của nam nhân, kɧoáı ©ảʍ khi nắm giữ quyền chi phối tinh thần của nam nhân khiến y càng thêm động tình, khuôn mặt nhỏ càng lúc càng đỏ, hô hấp cũng càng lúc càng nặng nề, miệng lẩm bẩm tên của nam nhân, thân thể uốn éo lại càng thêm quyến rũ, tốc độ l*и nứиɠ vuốt ve ©ôи ŧɧịt̠ bự cũng càng lúc càng nhanh, kɧoáı ©ảʍ không ngừng dâng lên, dâʍ ɖị©ɧ ồ ạt chảy ra bên ngoài làm cho hạ thể hai người lầy lội tột không chịu nổi, lúc phun ra nuốt vào cũng vang lên tiếng 'òm ọp'.
"Đúng rồi, chính là như vậy, bé ngoan cưỡi rất giỏi, mạnh hơn nữa!" Tần Qua nhìn Cố Hành Chi ưỡn bụng bự dâʍ ɖu͙© không chịu được, khác hẳn với vẻ trầm tĩnh thận trọng ngày thường, đôi mắt hắn đỏ lên, vỗ nhẹ mông vểnh của y trầm giọng ra lệnh, bàn tay to nhịn không được vuốt ve cái bụng tròn vo của y.
"Không, không muốn... Ư... Tần Qua..." Cố Hành Chi đột ngột siết chặt lỗ da^ʍ, tiếng rêи ɾỉ cất cao trộn lẫn nức nở, cái bụng mỏng manh sớm đã thành điểm trí mạng của y, chỉ cần chạm vào một chút đã có thể khiến y sướиɠ đến toàn thân phát run, thân mình mềm nhũn đặt mông ngồi xuống, ©ôи ŧɧịt̠ bự hung hăng đυ. vào điểm nứиɠ, thế mà lại đυ. cho tử ©υиɠ mở ra một cái miệng nhỏ, Cố Hành Chi chợt trợn to mắt, nước mắt giống như vỡ đê không ngừng tràn ra khỏi khóe mắt.
"Ha, bé ngoan thật tuyệt, lại tự ȶᏂασ mở tử ©υиɠ mình, muốn Tình ca đi vào thương em đúng không?" Tần Qua bị kẹp đến thở dốc một hơi, siết chặt mông y đoạt lại quyền chủ động, phần hông điên cuồng ȶᏂασ vào miệng tử ©υиɠ nho nhỏ kia, duỗi tay nắm lấy cặρ √υ' đang đong đưa dùng sức xoa nắn.
"Không! Không muốn, không muốn... Hu... Đứa nhỏ... Không..."
Cơn sảng khoái bị ȶᏂασ vài điểm sướиɠ cùng với nỗi sợ sẽ kinh động đến thai nhi khiến Cố Hành Chi suy sụp khóc nấc lên, đôi tay mềm nhũn ngã về sau, tức khắc được nam nhân gập gối lại đỡ lấy, y dùng một tay đỡ lấy bụng mình, tay kia thì túm chặt lấy khăn trải giường không ngừng lắc đầu.
Đương nhiên là Tần Qua sẽ không thật sự ȶᏂασ vào tử ©υиɠ, chỉ đùa bỡn miệng tử ©υиɠ thôi cũng đã đủ khiến hắn sướиɠ muốn thăng thiên luôn rồi, lực tay tăng mạnh làm bầu vυ' nhỏ đau đớn, chỉ nghe một tiếng kêu rên thống khổ vang lên, một luồng chất lỏng màu trắng ngà chợt phụt ra khỏi đầṳ ѵú.
"Ha, bé ngoan sướиɠ đến mức phun sữa ra rồi này." Côи ŧɧịt̠ Tần Qua sung sướиɠ phồng to lên, đỏ mắt cắm cái 'phụt; vào lỗ nhỏ mềm ướt, bàn tay hung ác nắn bóp cặρ √υ' phình lên, há to miệng không ngừng hứng lấy dòng sữa được hắn vắt ra, hắn uống hệt như một kẻ đói khát chưa từng được uống nước vậy, làm cho luồng sữa kia phụt mạnh ra khắp nơi, nhất thời trong phòng tràn ngập mùi vị sữa tươi.
"Dừng, dừng tay... Tần Qua...khốn, khốn kiếp... Ư... Không..."
Cố Hành Chi vừa đau vừa sướиɠ, kɧoáı ©ảʍ tột cùng khiến trước mắt y tối sầm, nước bọt không kiềm được trào ra khỏi khóe miệng, đôi mắt khóc đến sưng đỏ, môi dưới non mềm gần như bị hàm răng cắn đứt. Cuối cùng dưới một lần thúc mạnh của nam nhân, khuôn mặt nhỏ vặn vẹo, run rẩy đạt đến cao trào, ©ôи ŧɧịt̠ nhếch cao bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, l*и da^ʍ mất khống chế không ngừng phun nước sốt, bầu ngực bị nam nhân siết chặt cũng phun ra lượng lớn sữa tươi, một bên ngực chưa được chạm qua cũng cao trào chảy ra sữa, men theo thân thể một đường trượt xuống làm cho hạ thể lầy lội của y càng thêm khó coi.
Tần Qua bị miệng nhỏ ngậm nuốt tê dại cả da đầu, một cái tay khác cũng nắm lấy một bên vυ' non mềm, ©ôи ŧɧịt̠ bự hệt như đóng cọc điên cuồng ȶᏂασ vào vách l*и đang co rút, nhắm hai mắt hưởng thụ lễ rửa tội của sữa tươi, khuôn mặt tràn đầy say mê, không làm khó Bệ hạ nhà hắn nữa, Tần Qua cắm vào thêm một lát liền thối lui đến chỗ nông phun ra dòng tinh đặc sệt.
"Ưʍ..." Cố Hành Chi không thể chịu được quá nhiều kɧoáı ©ảʍ, suýt chút nữa là chết mất, ánh mắt dại ra mềm nhũn trên đùi nam nhân, khuôn mặt thất thần đỏ ửng một mảng, sau khi bị nam nhân bắn vào liền theo phản xạ rêи ɾỉ một tiếng, trong mắt không ngừng trào nước mắt.
Tần Qua thở phào một hơi, dịu dàng đặt người trở lại trên giường, vuốt ve khuôn mặt nhỏ mướt mồ hôi của y, gọi từng tiếng từng tiếng 'bé ngoan', gọi mãi cho đến khi y hồi thần trở lại đỏ mắt khóc thút thít làm nũng với mình thì hắn mới lần lượt nắm lấy từng núʍ ѵú nhỏ hút sữa, tiếng mυ'ŧ mát 'chậc chậc' vang lên không ngừng, hút đến độ khiến Cố Hành Chi cảm thấy xấu hổ cực độ còn chưa nói, thân thể vừa mới được thỏa mãn lại lần nữa dâng lên khát vọng, thân thể dâʍ đãиɠ đến mức này khiến Cố Hành Chi suy sụp, quay đầu cắn cái gối rầu rĩ khóc nấc lên.
Đợi đến lúc Tần Qua mυ'ŧ không ra sữa nữa thì Cố Hành Chi đã khóc đến sắp ngất đi, hắn muộn màng phát hiện mình mải bú sữa mà bỏ quên cục cưng, Tần Qua tức khắc sửa chữa sai lầm của mình, ôm thân thể mềm mại từ sau lưng rồi nhấc chân y lên ȶᏂασ vào c̠úc̠ Ꮒσα, lúc này mới có thể lấp đầy du͙© vọиɠ của người đang mang thai.
...
"Ba..."
Tần Qua mở miệng phun thịt vυ' đã bị chơi đến sưng tấy ra, hôn mạnh hai cái lên khuôn mặt của bé con sớm đã hôn mê bất tỉnh, đắp chăn cho y, khoác một cái áo ngoài rồi ngâm nga điệu hát dân gian xuống bếp làm sủi cảo.
Đợi đến khi Cố Hành Chi bị đánh thức bởi tiếng pháo hoa đêm ba mươi, một bát sủi cảo nóng hôi hổi đã được đặt trước mặt.
"Năm mới an lành, bé ngoan." Tần Qua ôm cả người lẫn chăn vào trong ngực, hôn một cái lên miệng nhỏ, cười chúc Tết y.
Đôi mắt to buồn ngủ mông lung của Cố Hành Chi dần dần rõ ràng hơn, y nhìn khuôn mặt to ngay trước mắt, đôi mắt có hơi ướŧ áŧ, khóe miệng lặng lẽ cong lên.