Đêm Dục Không Thôi

Chương 44: Tàng Thư các

Chương 44: Tàng Thư các ('thư viện' play, Tiểu Vương gia dùng vυ' nhỏ đọc sách, bị Cốc chủ đại nhân bắt gọi 'chủ nhân' ~)

Tàng Thư các ở Thiên Cơ Cốc chứa vô vàn sách cổ, cho dù Phượng Thiên Y chỉ tra tìm những quyển sách liên quan đến thực vật thì có xem ba ngày đến hoa cả mắt cũng chả tìm thấy bất kỳ manh mối hữu ích nào. Phượng Thiên Y làm chuyện gì cũng đều lưu ý đến hiệu suất, cái việc không đầu không đuôi như thế này hắn cũng không muốn làm cho lắm. Trong đầu hắn đã có kế sách khác, chẳng qua là không làm, bởi vì bé con nhà hắn vô cùng để ý đến chuyện này, cậu ngồi trong Tàng Thư các đọc sách vô cùng nghiêm túc, nhìn qua rất đáng yêu, chuyện quan trọng cứ để từ từ làm cũng không sao cả.

Tiểu Vương gia luôn luôn nghiêm túc với những chuyện mà mình để ý, ví dụ như những việc liên quan đến Phượng Thiên Y.

Cố Trường An nghiêm túc đọc xong một quyển sách, cậu trả sách về vị trí ban đầu rồi lại muốn lấy quyển sách nằm trên tầng hai, kết quả thiếu niên tuổi còn nhỏ, vóc người cũng không đủ cao, cho dù có nhón chân cũng không với tới, cậu thất bại bĩu môi, dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về nam nhân sau lưng.

"Sao vậy?" Phượng Thiên Y biết rõ còn cố hỏi.

"Thiên Y ca ca, An nhi với không tới, huynh lấy giúp ta có được hay không?" Cố Trường An hiền lành ngoan ngoãn nói.

Phượng Thiên Y nhướng mày: "Đây là địa giới của Thiên Cơ Cốc, muốn Cốc chủ phục vụ cho em thì phải trả thù lao."

"Phượng Thiên Y, ta không muốn giúp huynh tìm nữa, ta muốn về kinh thành!" Cố Trường An chu môi không vui, quay người muốn rời đi.

"Được được được, Thiên Y ca ca sai rồi, xin lỗi An nhi." Phượng Thiên Y lách mình cản Cố Trường An lại, ôm chặt eo nhỏ của cậu không để cậu đi.

Cố Trường An giãy giãy hai lần mà không ra, nắm đấm nhỏ đập hắn hai cái: "Người xấu!"

Phượng Thiên Y ngậm mυ'ŧ cái miệng nhỏ của cậu, cọ cọ chóp mũi vào mặt cậu, khẽ cười: "Có xấu cũng là nam nhân của em."

Cố Trường An không nói nữa, khuôn mặt nhỏ ửng hồng trừng mắt nhìn hắn, cậu quay người đối diện với giá sách cao lớn rồi vươn tay chỉ mấy quyển sách phía trên: "Bản thân làm biếng còn không chịu giúp đỡ, rốt cuộc huynh muốn trả thù lao gì đây hả!"

"Ta muốn... An nhi." Phượng Thiên Y liếʍ liếʍ răng.

...

"Ư... Thiên Y ca ca, không, không muốn... sẽ, sẽ bị người ta, phát hiện... Ưʍ..."

Thiếu niên quần áo ngổn ngang bị đè trên giá sách cao cao, đôi tay níu lấy ván gỗ của giá sách, giống như đang kiềm chế điều gì đó, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn chặt.

"Sẽ không, không có lệnh của ta không ai dám tiến vào." Phượng Thiên Y vuốt ve cánh mông trần trụi mềm mại của cậu, ©ôи ŧɧịt̠ cắm giữa kẽ mông chầm chậm di chuyển, mỗi lần đầu ©ôи ŧɧịt̠ cọ vào c̠úc̠ Ꮒσα, cái miệng nhỏ ướŧ áŧ kia hệt như không chịu được cám dỗ mà mở ra, đáng yêu vô cùng.

"Người, người xấu... A... Sao huynh cứ thích mấy chỗ kì, kì lạ..." Cố Trường An quay đầu, vừa xấu hổ vừa bối rối nhìn nam nhân.

Phượng Thiên Y nhướng mày: "Chẳng phải là do An nhi cứ thích câu dẫn ta ở mấy chỗ kì quái như thế này à ?"

Nói bậy!

Cố Trường An rất tức giận, đôi mắt cậu trợn tròn, nhưng rất nhanh đôi mắt ấy đã nổi lên tầng nước, cái miệng nhỏ phun ra tiếng rêи ɾỉ dễ nghe.

"Thích không?" Phượng Thiên Y bẻ cánh mông thịt trắng nõn ra, hắn nắm gậy thịt không ngừng dùng đầu khấc đập đập vào lỗ nhỏ non nớt, thấy c̠úc̠ Ꮒσα đã tham lam không ngừng mấp máy, cười tà ác hỏi.

"Hưʍ... Đừng, đừng chơi An nhi... như vậy... Ngứa... Ưʍ..."

Cố Trường An khó chịu vặn vẹo mông, tiếng nức nở đáng thương vang lên, thứ đó của Thiên Y ca ca cứ cọ bên ngoài, lỗ nhỏ cảm nhận được mùi vị quen thuộc liền bắt đầu ngứa ngáy, thật sự vô cùng khó chịu.

"Bảo bối muốn ©ôи ŧɧịt̠ bự đâm vào không?" Phượng Thiên Y nhét đầu ©ôи ŧɧịt̠ vào một chút, không đếm xỉa đến thịt mềm giữ lại mà rút ra ngoài, vỗ vỗ cái mông vểnh của thiếu niên, trong mắt nổi lên ánh sáng.

"A... Ư... Thiên Y ca ca huynh, huynh hư lắm..." Cố Trường An đập vào giá sách, thân thể càng lúc càng ngứa ngáy trống rỗng tra tấn cậu sắp phát điên, cuối cùng cậu tủi thân khóc nấc, vểnh mông nhỏ tìm kiếm cây gật thịt nóng bỏng: "Hu hu... Đâm vào... Ghét huynh... Hức... Khó chịu..."

Ánh mắt Phượng Thiên Y u ám dọa người, mắng một câu 'đĩ da^ʍ' rồi đột nhiên chọc mạnh ©ôи ŧɧịt̠ bự vào đường ruột nóng ẩm, không đợi Cố Trường An thích ứng đã phá vách tường chật khít, ©ôи ŧɧịt̠ to như cánh tay trẻ em căng nếp uốn trong lỗ nhỏ đến gần như trong suốt, đẩy ra lượng lớn dịch da^ʍ.

"A..." Thân thể Cố Trường An cứng đờ, cảm giác trướng đau khiến cậu hét lên một tiếng, nước mắt lã chã tuôn rơi không ngừng.

Phượng Thiên Y ôm cậu vào trong lòng, nắm cằm xoay mặt cậu qua dịu dàng liếʍ sạch nước mắt trên mặt cậu, cuối cùng hắn ngậm lấy cánh môi mọng nước cẩn thận mυ'ŧ mát.

Cố Trường An được hắn ôn nhu dỗ dành, ngước khuôn mặt nhỏ hồng hồng, hé miệng hôn môi với hắ, cây gậy cứng rắn trong cơ thể bắt đầu thong thả thọc vào rút ra, thậm chí còn cố tình nghiền qua điểm nứиɠ của cậu. Mấy ngày gần đây được yêu thương liên tục làm cho thân thể cậu dễ dàng thích ứng với ©ôи ŧɧịt̠ của nam nhân, lối đi mẫn cảm bị cọ xát vừa ngứa vừa tê dại, dịch ruột cũng càng lúc càng nhiều, vì thế nam nhân nắc đυ. càng nhanh hơn, dùng sức đâm chọc trong chốc lát đã khiến cho thiếu niên yếu ớt nhũn ra, thuận thế ngã vào trong l*иg ngực cấm áp.

"Ha a... Thiên Y ca, ca ca... Nhanh... Ưʍ..."

Cái miệng nhỏ của Cố Trường An vừa mới được buông ra không bao lâu đã tiếp tục bị bắt giữ hôn mạnh, đôi tay nam nhân đan chéo trước ngực cậu dốc sức nhào nặn thịt vυ' cậu, ©ôи ŧɧịt̠ dưới thân hung ác đυ. ȶᏂασ giống như phát điên làm cậu hoa mắt chóng mặt, kɧoáı ©ảʍ dày đặc ngập đầu khiến khuôn mặt nhỏ của cậu dần mê loạn, đôi mắt to ướŧ áŧ si ngốc nhìn nam nhân gần ngay trước mắt, không kiềm lòng được mυ'ŧ lấy đầu lưỡi lớn của nam nhân, nhưng vì thân thể run lắc dữ dội khiến cậu ngậm không nổi, nước bọt dầm dề trào ra trên cằm, phóng đãng cực kỳ.

"Không phải bảo bối muốn đọc sách sao, Thiên Y ca ca đưa em đi tìm sách được không nào?" Phượng Thiên Y hôn lên miệng nhỏ đang thở hổn hển không ngừng của cậu, khàn giọng hỏi.

Đầu óc Cố Trường An hỗn độn không biết hắn đang nói gì cả. Vừa mới kết thúc một nụ hôn ngạt thở làm cậu chỉ lo hô hấp không khí, không phản ứng gì với lời của Phượng Thiên Y.

"Bảo bối không trả lời tức là đồng ý rồi, vậy bây giờ ca ca đưa em đi tìm sách." Phượng Thiên Y khẽ cười, giọng điệu vừa cưng chiều vừa dịu dàng.

Cố Trường An đã từng bị mắc bẫy nhiều lần mơ mơ màng màng có một loại dự cảm chẳng lành. Quả nhiên, ngay sau đó hai tay cậu đã bị khóa ra sau lưng, bàn tay to của nam nhân dễ dàng nắm lấy hai cánh tay nhỏ nhắn của cậu, dùng sức cᏂị©Ꮒ lỗ nhỏ của cậu, lực đạo lớn đến nỗi mỗi lần nắc vào đều có thể đâm cho cậu phải tiến lên trước một bước, cứ chọc mấy lần như vậy, sau đó Cố Trường An mới muộn màng phát giác, khuôn mặt đỏ như nhỏ máu.

"Ưm, người xấu... Không được, không được như vậy... A... Hức..." Cố Trường An xấu hổ khóc nấc, loại tư thế bị nam nhân xem như ngựa cưỡi này làm cậu không chịu đựng nổi.

"Tính tình ngựa con của ta hoang dã lại thích đọc sách, bảo bối, nói chủ nhân nghe em có thích cuốn sách này hay không?" Phượng Thiên Y thấy bé con hiểu ra được rồi thì càng thêm phấn khích, hắn vỗ nhẹ cặp mông vểnh của cậu để cậu đi thêm hai bước nữa rồi dừng lại trước giá sách, kéo cánh tay cậu lên ép cậu ưỡn ngực dùng núʍ ѵú nhỏ cọ vào sách trên giá, quyển sách thô ráp chọc vào thịt quả non mềm làm cho hai núʍ ѵú đứng thẳng nhanh chóng sưng đỏ.

"Hức... Không, không muốn... Thiên Y ca ca không, không muốn..." Cố Trường An ngượng chết mất, sao lại có thể dùng sách đùa bỡn chỗ đó của cậu như vậy chứ, thật là quá đáng... Nhưng mà, nhưng mà bị cọ xát vừa ngứa vừa sướиɠ, thân thể cậu sao lại có thể dâʍ đãиɠ đến vậy...

"Bé ngựa con sao lại không gọi chủ nhân?" Giọng nói Phượng Thiên Y rất nguy hiểm, bàn tay bắt đầu đét 'bôm bốp' vào mông cậu, núʍ ѵú nhỏ xinh không ngừng cọ xát trên sách, cảm giác vừa đau đớn vừa sảng khoái giày vò thiếu niên sắp hỏng mất.

"A... Đau... Hu hu huynh xấu lắm... Chủ, chủ nhân tha, tha cho An nhi..." Cuối cùng Cố Trường An cũng không chịu nổi sự tra tấn này nữa, bất chấp khóc nấc lên.

"Ha, thì ra ngựa con của chủ nhân tên là An nhi, thật là dễ nghe." Phượng Thiên Y biết không thể chơi quá mức, vội vàng ôm bé con sắp hỏng mất vào lòng mình dịu dàng vừa hôn vừa sờ, dùng tay xoa xoa cặρ √υ' nhỏ mới bị tra tấn, dỗ dàng đến khi cậu bình tĩnh lại, trừng mắt nhìn mình mới lần nữa kéo tay cậu ra sau người, đâm cậu đi về phía trước.

Cốc chủ đại nhân cưỡi ngựa yêu xuyên qua từng kệ sách, tiếng rêи ɾỉ càng lúc càng ngọt ngào và tiếng thở dốc càng lúc càng nặng nhọc tràn ngập trong Tàng Thư các, làm cho phòng sách vốn có mùi mốc meo trở nên thối nát.

"Ha a... Chủ, chủ nhân... An nhi không được... Ưʍ... Đi, đi không nổi..." Cuối cùng Cố Trường An cũng đi không nổi nữa, đôi chân run rẩy đứng không vững, khuôn mặt nhỏ nhắn nhiễm tìиɧ ɖu͙© quay sang cầu xin tha thứ.

"Được được được, chủ nhân sẽ để An nhi nghỉ ngơi thật tốt." Phượng Thiên Y ôm cậu tựa vào giá sách bên cạnh, đặt một chân cậu đạp lên ván gỗ cao, theo tư thế rộng mở của cậu mà đâm chọc không ngừng, dịch ruột bắn tung tóe làm dơ mấy cuốn sách.

Thiếu niên chìm đắm vào du͙© vọиɠ cũng chẳng để tâm nhiều thế, há miệng nhỏ mơ màng gọi 'chủ nhân' không ngừng, gọi đến độ khơi dậy lửa dục trong lòng Phượng Thiên Y, chỉ hận không thể ȶᏂασ chết cậu ngay tại đây.

"A a... Chủ nhân... Quá, quá nhanh... An nhi, chịu không nổi... Hừ ưʍ..." Cố Trường An nhoài người trên giá sách khóc nức nở, hạ thể đã bị cắm đến có chút chết lặng, hồn phách cũng sắp tách khỏi thân thể, cậu cảm thấy mình thật sự sẽ chết mất.

"Ha ha, bảo bối da^ʍ như vậy, cho dù nuốt thêm một cây ©ôи ŧɧịt̠ bự nữa cũng được kìa." Phượng Thiên Y nắc rất nhanh, khuôn mặt mướt mồ hôi, động tình xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu niên qua hôn môi.

Cố Trường An vô lực vươn lưỡi nhỏ ra quấn lấy đầu lưỡi hắn, đôi mắt hơi thất thần bỗng hoảng sợ trợn to, rêи ɾỉ 'ưm ưm', giá sách cậu vịn rốt cuộc cũng không chịu nổi sự hung mãnh của Cốc chủ đại nhân nữa mà ngã sang một bên.

'Ầm ầm' mấy tiếng, cũng không biết là bao nhiêu kệ sách đã bị đổ rồi, Phượng Thiên Y vớt nhóc con vào trong ngực mình rồi ngã về một bên khác, Cố Trường An được che chở ngã trên một đống sách, tuy không bị ngã đau nhưng ©ôи ŧɧịt̠ chôn trong thân thể cậu lại cắm vào sâu hơn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá độ làm cậu mở to đôi mắt, khóc lớn rêи ɾỉ một tiếng, cuối cùng bắn ra.

"Ưʍ... Thật chặt." Phượng Thiên Y thở dốc vì kinh ngạc, đỏ mắt bóp chặt eo cậu tàn nhẫn nắc đυ. mấy chục cái trong vách tường nhiều nước, cũng không chịu nổi mà bắn vào bên trong, thở gấp một hồi, thỏa mãn ôm chặt thiếu niên ướt đẫm run lẩy bẩy vào lòng.

"Ưʍ... Chủ nhân... Nóng quá..." Cố Trường An thất thần mềm nhũn nằm trong ngực nam nhân, vô thức phát ra tiếng rêи ɾỉ nhỏ bé.

Phượng Thiên Y cười híp mắt, xoa nắn hôn môi cậu một hồi.

Cố Trường An bị lăn lộn một trận làm cho tỉnh táo lại, nhớ tới những việc mình vừa làm lúc nãy, cậu đỏ mặt vùi vào trong lòng nam nhân không dám ngẩng đầu, hồi lâu sau mới truyền ra tiếng khóc nghẹn ngào: "Hu hu... Phượng Thiên Y, huynh xấu xa chết đi được!"

"Không phải bảo bối cũng chơi rất vui à? Lúc cuối còn gọi 'chủ nhân chủ nhân' làm cho Thiên Y ca ca cũng muốn mềm chân luôn rồi." Phượng Thiên Y ngồi dậy, nâng đầu bé con lên liếʍ hết nước mắt trên mặt cậu, hài hước nói.

"Hức... Huynh còn nói..." Cố Trường An cảm thấy xấu hổ muốn chết, khóc đến đỏ cả người.

"Được được, đều tại Thiên Y ca ca không tốt, ép bảo bối làm mấy việc xấu hổ này, bảo bối muốn phạt ca ca thế nào cũng được, đừng khóc nữa được không?" Lòng Phượng Thiên Y đau lòng chết mất, ôm chặt cậu vào trong ngực, dịu dàng vỗ về.

Cố Trường An nguôi giận, dẩu dẩu môi, níu lấy y phục nam nhân nghẹn ngào nói: "Vậy, vậy bảy ngày tới huynh không được chạm vào ta."

"..." Sắc mặt Phượng Thiên Y khó coi vô cùng.

"Ta biết ngay huynh chẳng thương ta chút nào mà!" Cố Trường An thuận tay túm lấy một cuốn sách đánh hắn, đôi mắt to lại sắp trào nước mắt.

Phượng Thiên Y nhanh chóng đỡ lấy sách, vỗ vỗ mông nhỏ của cậu, bất đắc dĩ thở dài: "Được, không chạm, tiểu hồ ly em thật biết cách làm ta mềm lòng..."

Khóe mắt Phượng Thiên Y liếc nhìn cuốn sách trong tay, giọng nói đột nhiên ngừng lại.