Chương 35: Khởi hành (xe ngựa play, Tể tướng đại nhân ăn giấm đυ. tiểu Vương gia đến mất hồn)
Lần đầu tiên rời khỏi ca ca, tiểu Vương gia không cách nào thoải mái như lời mình nói, tối hôm trước cậu ôm ca ca khóc gần cả đêm, ngày hôm sau lên xe ngựa vẫn còn buồn bã không vui. Tể tướng đại nhân cố nhịn nửa ngày trời, cuối cùng vẫn không nhịn nổi nữa, dẫu sao hắn cũng không thích trong đầu bé con của mình toàn là nam nhân khác.
Xe ngựa chạy vững vàng, trong thùng xe rộng rãi, vách xe được treo tầng tầng lớp lớp vải mềm quý giá, lúc sờ lên sẽ không cảm nhận được chất gỗ cứng rắn của thân xe nữa, trên chỗ ngồi và sàn xe phủ kín một lớp lông cáo trắng thật dày, ấm áp và mềm mại. Một bàn chân trắng nõn giẫm lên lớp lông cáo mềm mềm ấy, đáng yêu cuộn tròn lại...
"Thiên, Thiên Y ca ca... Hức... sâu quá, sâu... Ưm a..."
Tiếng rêи ɾỉ đứt quãng vừa mềm mại vừa áp lực vang lên từng hồi, thiếu niên trần trụi trắng nõn mặt đối mặt ngồi trên người nam nhân ăn mặc chỉnh tề, hai cánh tay mảnh khảnh quấn chặt cổ nam nhân, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo ửng hồng, đôi mắt to khép hờ tràn đầy nước mắt trong suốt. Cú© Ꮒσα nhỏ non mềm hồng hào giữa hai cánh mông vểnh tròn trịa cắn chặt ©ôи ŧɧịt̠ bự đỏ sẫm, dưới sự xóc nảy của xe ngựa mà bị ép nuốt vào nhả ra, thịt ruột đỏ mềm nhiều lần bị kéo ra rồi nhanh chóng bị cắm vào trở lại. Dịch ruột không ngừng tràn ra khiến nơi giao hợp của hai người vừa ướt đẫm lại nhớp nháp, trên cánh mông của cậu và vùng lông đen nhánh của nam nhân lấp lánh ánh nước dâʍ đãиɠ. Thanh âm đυ. ȶᏂασ "òm ọp" nhờ tiếng bánh xe đang chuyển động trở nên không rõ ràng.
"A, bảo bối nhi sao lại không kêu to hơn một chút, đây là dã ngoại, sẽ không có người nào nghe thấy đâu." Phượng Thiên Y ôm eo thiếu niên, ngậm lấy môi dưới của cậu hàm hồ nói.
"Ư... không thể..." Cố Trường An lắc đầu phản đối, nghĩ đến tiểu nhị đánh xe bên ngoài, lại nghĩ đến hoàn cảnh xung quanh mình của mình, cậu xấu hổ không ngừng rơi nước mắt.
"Vậy nhất định là do Thiên Y ca ca ȶᏂασ em chưa đủ mạnh rồi." Phượng Thiên Y cười cười, ngón tay nhẹ búng cửa xe một cái.
Con ngựa bên ngoài chợt hí lên một tiếng, nhấc móng phi nước đại trên con đường mòn giữa rừng, bánh xe không ngừng nghiền qua những viên đá lớn nhỏ trên mặt đất, nhất thời xóc nảy không ngừng.
Phượng Thiên Y hầu như không dùng chút sức nào nhưng ©ôи ŧɧịt̠ thô dài kia vẫn điên cuồng nắc đυ. vào c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ mềm yếu, thỉnh thoảng nghiền qua điểm nứиɠ nhạy cảm, mỗi một lần xóc nảy đều có thể phá vỡ từng tầng thịt mềm cắm vào nơi sâu nhất trong lỗ da^ʍ, trứng dái kề sát cửa động hận không thể cũng chen vào chơi một trận sảng khoái.
"Ưm ư..."
Cố Trường An liều chết cắn chặt môi, từng giọt nước mắt to tròn lăn khỏi khoé mắt nhắm chặt, cơn kɧoáı ©ảʍ kịch liệt đến đáng sợ khiến toàn thân cậu run rẩy, ngón chân moi móc lớp thảm lông cáo trắng như tuyết, ngón tay cũng mất khống chế lưu lại mấy vết cào trên lưng nam nhân.
"Ha, tiểu hồ ly dâʍ đãиɠ còn biết cào người sao?"
Phượng Thiên Y bị bé con cào khiến ©ôи ŧɧịt̠ to lên không ít, vân vê hai cánh mông thịt, lúc thân thể cậu hạ xuống cố ý nâng hông nắc lên, sau đó cảm nhận được thịt da^ʍ siết chặt lại cùng với dịch nóng trào ra tưới lên ©ôи ŧɧịt̠ bự, làm hắn sướиɠ đến tê dại.
"Người, người xấu... Hức... Ghét, ghét huynh..."
Tiếng rêи ɾỉ của Cố Trường An vỡ vụn, sau đó cậu lại cắn chặt vai nam nhân, chặn hết mấy lời rêи ɾỉ còn lại trong cổ họng, không muốn phát ra âm thanh dâʍ đãиɠ trên xe ngựa.
"Ca ca cho bảo bối một cơ hội nữa, còn ghét ta không?" Phượng Thiên Y nguy hiểm híp mắt, nhưng giọng điệu lại vô cùng ôn nhu, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ lên bờ vai mướt mồ hôi của thiếu niên.
"Huynh xấu... Ưm sâu quá..."
Cố Trường An bị đυ. đến mất tỉnh táo, không thể hiểu được hắn đang nói gì, đôi mắt to phiếm hồng mờ hơi nước, hô hấp nóng bỏng, cái miệng nhỏ đang cắn chặt vô thức hé mở, tựa vào vai nam nhân nhẹ nỉ non, toàn thân nóng bừng ướŧ áŧ như vừa ngâm trong nước nóng, chỗ sâu bên trong lỗ nhỏ cũng bị nóng đến ngứa ngáy, cậu thật sự chịu không nổi nữa.
"Bé con..." Đôi mắt Phượng Thiên Y sâu thẳm, dưới chân nhẹ đạp.
Xe ngựa đột nhiên xóc mạnh một cái hất người trong xe lên, Cố Trường An toàn thân vô lực hiển nhiên là không trụ nổi ngã ra sau, cậu vốn nghĩ nam nhân sẽ đỡ mình, không ngờ hắn buông tay để cậu rơi xuống.
"Phượng Thiên... A!"
Cố Trường An vì chuyện đột ngột này nên cũng tỉnh táo lại không ít khỏi cơn tìиɧ ɖu͙©, cậu hoảng hốt gọi nam nhân, nhưng chưa kịp dứt lời nam nhân cũnh thuận thế ngã xuống theo cậu. Sau khi cậu ngã xuống tấm thảm mềm mại, Phượng Thiên Y đè nặng trên người cậu, ©ôи ŧɧịt̠ bự cứng nóng nghiền qua điểm nứиɠ ȶᏂασ vào chiều sâu doạ người, c̠úc̠ Ꮒσα bị hắn đâm đau đớn không thôi, từng luồng dịch đυ.c nóng bỏng bắn tung tóe đến nơi càng sâu hơn...
Hai mắt Cố Trường An đẫm lệ mông lung nhìn trần xe, đôi môi đỏ không ngừng mấp máy kêu 'không muốn không muốn', nhịp tim dồn dập đến mức phát đau, trong tay nắm chặt nhúm lông cáo màu trắng bị cào đứt, toàn thân không ngừng run rẩy. Phần bụng hai người cũng bị chất lỏng mình bắn ra làm dơ, tấm thảm dưới thân cũng bị lượng lớn nước da^ʍ trào ra từ c̠úc̠ Ꮒσα co chặt làm cho ướt đẫm.
"Bảo bối, vừa rồi thoải mái không?" Phượng Thiên Y nghiêng người, ôm nhóc con vào ngực mình, vuốt ve tấm lưng mướt mồ hôi của cậu, thoải mái thở một hơi dài.
Cố Trường An vẫn chưa hồi thần trở lại từ cơn cao trào mãnh liệt kia, đôi mắt to vô hồn máy móc chớp chớp, nhưng không có tí phản ứng nào cả.
Phượng Thiên Y nhếch miệng cười, giữ lấy cằm cậu rồi hôn lên đôi môi đỏ mọng, nhóc con không có chút sức phản kháng nào, ngoan ngoãn hé miệng nhỏ cuốn lấy đầu lưỡi hắn, ngậm mυ'ŧ một hồi, đột nhiên nếm được chất lỏng tanh mặn.
"Phượng Thiên Y, huynh thật quá đáng... Hức hức... Sao huynh lại có thể ... ở trên xe ngựa như vậy..." Tiểu thiếu niên nằm trong ngực nam nhân khóc thở hổn hển, khuôn mặt vô cùng xấu hổ và giận dữ, trước kia cho dù Thiên Y ca ca có quá mức thế nào cũng sẽ không đối xử như vậy với cậu trong lúc có người khác như vậy, thế này thật là quá đáng mà... Cậu chắc chắn cũng là một kẻ không biết xấu hổ, nếu không sao có thể cao trào trong tình huống như này được chứ.
"Rõ ràng An nhi thấy như vậy càng thoải mái hơn mà." Phượng Thiên Y nhếch mày, lau sạch nước mắt trên mặt bé con nhà mình.
Thế là Cố Trường An càng khóc dữ dội hơn nữa.
"Được rồi, ngốc quá, Thiên Y ca ca có thể để người khác nghe được tiếng rên của em chứ, thân xe ngựa này đã được cải tạo đặc biệt, khả năng cách âm rất mạnh, em không thấy sau khi ta đóng cửa sổ lại là bên ngoài không còn tí động tĩnh nào à?" Phượng Thiên Y thở dài, rốt cuộc hắn vẫn không nỡ để cậu khóc nữa.
Cố Trường An nâng đôi mắt phiếm hồng lên, thút thít quan sát một chút, nước mắt dần ngừng chảy.
"Nguôi giận rồi?" Phượng Thiên Y nhéo nhéo chóp mũi cậu.
"Nhưng mà tiểu nhị vẫn biết chúng ta đang làm gì!" Cố Trường An không nguôi giận, bĩu bĩu môi đánh tay hắn.
"Vậy theo như lời em nói, lúc ở Tướng phủ thì Hoàng huynh của em, Phượng bá, Tần Qua bọn họ cũng biết chúng ta đang làm gì đúng không?" Phượng Thiên Y buồn cười nói.
"Huynh, huynh nói bậy... không, không để ý tới huynh nữa!"
Khuôn mặt nhỏ của Cố Trường An ửng hồng, không muốn để ý cáia tên lưu manh này nữa, bò dậy muốn cách xa hắn một chút, ai dè ©ôи ŧɧịt̠ bự mới mềm xuống vừa rời khỏi c̠úc̠ Ꮒσα thì đủ loại chất lỏng bên trong đều tuồn tuột chảy ra không tí cản trở, cảm giác mất khống chế làm thắt lưng cậu mềm nhũn ngã xuống sàn xe to rộng, mông nhỏ vểnh cao, c̠úc̠ Ꮒσα sưng tấy mấp máy không ngừng phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c dâʍ đãиɠ...
"Phốc ——"
Côи ŧɧịt̠ nóng hổi sưng cứng lại lần nữa ȶᏂασ vào lỗ nhỏ mê người, Phượng Thiên Y đỏ mắt đè người xuống sàn xe đυ. ȶᏂασ mà không quan tâm đến bất cứ kỹ thuật nào, bẻ cằm của nhóc con qua rồi hôn lên đôi môi nhỏ.
"Ưm ưʍ..."
Cố Trường An khó nhịn uốn éo thân thể, c̠úc̠ Ꮒσα căng trướng đến sắp nứt bị nam nhân đâm thọc không ngừng co giật chảy nước, điểm mẫn cảm nhất cũng bị đè nghiến như sắp rớt, từng cơn tê dại từ giữa đùi chạy thẳng đến tận da đầu, hồn của cậu cũng sắp bay ra ngoài, đầu lưỡi bị nam nhân mυ'ŧ đến đau, kêu cũng không nổi, chỉ có thể không ngừng hừ hừ muốn phát tiết kɧoáı ©ảʍ như nước trong cơ thể, nhưng hoàn toàn vô ích, nước mắt vui sướиɠ tràn ra khỏi khoé mắt.
"Bảo bối, ca ca đυ. em sướиɠ hay không, hửm? Sướиɠ hay không?" Cuối cùng Phượng Thiên Y cũng buông cái miệng nhỏ sưng tấy sắp trầy da ra, há miệng liếʍ mυ'ŧ những giọt mồ hôi ngọt ngào trên thân thể thiếu niên, hổn hển hỏi.
"A... Thiên Y ca ca quá, quá nhanh rồi... Cầu, cầu huynh chậm lại chút..." Cố Trường An đỏ mặt thở gấp dồn dập, nức nở cầu xin tha, thân thể bị đâm không ngừng trườn về phía trước, hai đầṳ ѵú trước ngực cọ xát trên tấm thảm lông làm cậu ngứa ngáy rùng mình.
"Bảo bối ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của ca ca, ca ca sẽ tha cho em." Phượng Thiên Y gieo vết đỏ lên tấm lưng trắng nõn bóng loáng của thiếu niên, thấy cậu khó chịu uốn éo không ngừng, hắn cong môi, hai tay vươn ra trước nhéo hai cái núm mẫn cảm dùng sức xoa niết, cho đến khi chơi nhóc con đến khóc sướt mướt, tiếng rêи ɾỉ càng thêm dâʍ đãиɠ dễ nghe.
"Sướиɠ a a... Thiên Y ca ca ȶᏂασ, ȶᏂασ An nhi... rất sướиɠ... Ha..." Cố Trường An xấu hổ thì thầm, quay đầu nhìn nam nhân van xin.
"An nhi nói không đúng, phải chịu phạt." Phượng Thiên Y bất đắc dĩ thở dài, dịu dàng mơn trớn khuôn mặt nhỏ chọc người trìu mến của thiếu niên, vẻ mặt đột nhiên trở nên tàn nhẫn, bóp eo cậu ngang ngược đυ. ȶᏂασ, tốc độ quá nhanh khiến bảo bối dưới thân không có chút cơ hội thở dốc, tầng tầng thịt mềm theo phản xạ co rút lại, vách ruột siết chặt làm cho hắn lửa dục sôi trào, ©ôи ŧɧịt̠ bự sưng tấy nổi cơn điên cuồng bắt đầu đâm thọc.
"Người, người xấu... Ư ứm... Phượng Thiên Y, huynh xấu... A... Ngừng lại... Sẽ, sẽ hỏng... "
Cố Trường An nằm bò trên tấm lông cáo khóc không ra hơi, đôi mắt to ẩm ướt bị bao phủ bởi hơi nước mập mờ, đôi môi đỏ tươi gian nan thở hổn hển, ngay cả nước miếng cũng không ngậm được mà trào ra khỏi khoé miệng.
"Chính là muốn đυ. chết em." Phượng Thiên Y cười dữ tợn, lật người cậu qua cúi đầu ngậm lấy núʍ ѵú bị chơi đến sưng tấy, tiếng liếʍ mυ'ŧ 'chụt chụt' vang lên không ngừng.
"Người xấu... Ha... Ghét huynh..."
Giọng nói của Cố Trường An càng thêm ngọt dính, đôi mắt dần thất thần, cánh tay mảnh khảnh vô lực gác lên vai nam nhân, theo động tác đâm thọc của hắn mà trượt xuống.
"Bảo bối chán ghét Thiên Y ca ca như vậy nhưng ca ca lại rất thích em, rất thích rất thích bảo bối nhỏ của ta." Phượng Thiên Y ăn hai viên trái cây non mềm đủ rồi mới từng chút từng chút hôn lên phía trên, cuối cùng dịu dàng hôn lên môi dưới đỏ hồng của cậu, giọng nói vừa ôn nhu vừa buồn bã, tốc độ nắc đυ. cũng chậm lại hơn rất nhiều.
"Ưʍ... An nhi cũng, cũng thích... Thiên Y ca ca..." Đôi mắt Cố Trường An tức khắc đỏ lên, ngoan ngoãn ôm lấy nam nhân, giống như lấy lòng mà hôn nhẹ hắn, c̠úc̠ Ꮒσα cũng vất vả kẹp chặt lại một chút.
Đôi mắt Phượng Thiên Y lóe lên ý cười, tách hai chân thiếu niên càng rộng, khôi phục lực đạo và tốc độ trước đó.
"Thiên Y ca ca... Ưʍ... Thích, thích Thiên Y ca ca... Hư a ..."
Cố Trường An đã bị ȶᏂασ mềm thành một vũng nước, thậm chí không còn sức mở mắt nữa, chỉ có cái miệng nhỏ vẫn chấp nhất phun ra tiếng nỉ non ngọt nị.
Phượng Thiên Y bị cậu kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến độ trán mướt mồ hôi nóng rực, ©ôи ŧɧịt̠ thô to nổi đầy gân xanh dọa người, sau khi nắc đυ. bừa bãi gần mấy trăm cái trong lỗ nhỏ mềm rục, cuối cùng vào lúc thiếu niên cao trào bắn ra, khuôn mặt hắn cũng hiện vẻ mê loạn gầm nhẹ phun ra đυ.c dịch nồng đậm.
Cùng lúc đó, xe ngựa vững chãi đi vào nội thành Liễu Thanh.