Chương 23: Săn thu (Rừng cây dã chiến play, Tiểu vương gia bị chơi đến hai chân run rẩy, nước
mắt nước mũi chảy không ngừng)
Ánh trăng trống rỗng, tia sáng le lói tạo nên một tầng sáng mỏng manh bao phủ một mảng lớn phía trên rừng sâu, cành lá chen chúc nhau, ngẫu nhiên có mấy tia sáng lọt qua khe lá, âm thanh vui chơi bên lửa trại càng ngày càng xa, một trận tiếng vó ngựa "lộc cộc" vang vọng trong rừng sâu đen đặc.
"Phượng Thiên Y huynh phát điên gì vậy, mau thả ta xuống, huynh muốn đưa ta đi đâu chứ!"
Cố Trường An bị đè trên lưng ngựa hét lên một hơi, suýt chút nữa bị con ngựa giật rớt xuống.
"Ngoan nào, ca ca đưa em đi chơi."
Phượng Thiên Y tát một cái lên cái mông người phía trước, đá đá bụng ngựa, con ngựa phía dưới chạy vun vυ't trong gió, rất nhanh đã tiến vào chỗ sâu nhất trong bãi săn.
"Hừ..."
Rốt cuộc Cố Trường An cũng được thả xuống, dựa vào thân cây há mồm thở dốc, không đợi cậu hô hấp xong đã một bị một bức tường thịt đè ép lên, cái miệng nhỏ chu lên vừa vặn bị hôn lấy, cậu theo phản xạ định duỗi tay đẩy ra.
Ngay từ đầu động tác nam nhân đã thể hiện sự nôn nóng, quấn lấy cái lưỡi hết mυ'ŧ lại cắn, cho đến khi tra tấn cái lưỡi thiếu niên tê dại đến phát đau, rên ư ử không ngừng, bàn tay cũng không nhàn rỗi mò lên cởi nút cổ áo phía trên của thiếu niên, không cởi được cái thứ hai lập tức mất kiên nhẫn dùng sức xé "xoạt" một tiếng, trang phục kín kẽ lộ ra áσ ɭóŧ màu trắng bên trong. Bàn tay to mò vào trong quần áo vuốt ve làn da non mịn, một cái tay khác lần thẳng xuống phía dưới, không cởi bỏ thắt lưng thiếu niên mà trực tiếp sờ vào giữa hai chân, lại là một tiếng xé rách vang lên, cùng lúc xé rách quần ngoài và qυầи ɭóŧ, lập tức tạo thành một cái 'quần thủng đáy' cho thiếu niên, bàn tay to kia lập tức từ cái lỗ đã bị rách mò vào bên trong, bao lấy cặp mông dùng sức xoa bóp, thỉnh thoảng vạch ra kẽ mông đè vào bên trong c̠úc̠ Ꮒσα, động nhỏ mẫn cảm vô thức mấp máy, rất nhanh đã trào ra một luồng nước da^ʍ.
"Phượng, Phượng Thiên Y huynh, huynh có phải điên rồi không..."
Cố Trường An hít thở không thông rốt cuộc cũng được buông ra, sau khi phát hiện quần áo bị xé rách tơi tả thì xấu hổ buồn bực đến cả người đỏ bừng, đáng tiếc ban đêm không ai nhìn thấy được. Hai tay cậu đè lên vai nam nhân muốn đẩy hắn ra, nhưng thân thể lại bị động tác gần như thô bạo của nam nhân làm cho mềm nhũn nóng bừng, động tác chống cự chỉ như là thuận thế đưa đẩy mà thôi.
Phượng Thiên Y vùi đầu vào hõm cổ non mịn gặm cắn không ngừng, tiếng mυ'ŧ mát chụt chụt phát ra trong rừng đặc biệt rõ ràng, sau khi phát hiện thiếu niên kháng cự thì ngẩng đầu lên liếʍ khuôn mặt cậu, hơi thở hổn hển trầm trọng: "Bảy ngày qua An nhi không cho ta đυ., làm sao có thể không phát điên." Hắn nói xong lại cúi đầu gặm cắn xương quai xanh tinh xảo kia.
"Vậy, vậy cũng không thể ở đây, huynh, huynh còn xé quần áo ta, ta làm sao... Ha a... Gặp ai nữa..."
Cố Trường An ý thức được nam nhân muốn làʍ t̠ìиɦ ở nơi màn trời chiếu đất, cả người cậu tức giận đến run rẩy, bàn tay nhỏ đánh vào vai hắn không ngừng, muốn làm lý trí nam nhân trở lại, nào biết nam nhân còn làm dữ dội hơn, hắn đã cắm một lóng tay vào c̠úc̠ Ꮒσα cậu.
"Chính là muốn khiến em không thể gặp ai, em có biết em mặc bộ đồ này quyến rũ đến cỡ nào không, tất cả mọi người đều nhìn em, ta hận không thể móc mắt bọn họ, trước mặt bọn họ xé rách quần áo đυ. chết em, a, c̠úc̠ Ꮒσα da^ʍ bắt đầu chảy nước rồi còn nói không cần." Phượng Thiên Y hừ nhẹ, lợi dụng nước da^ʍ chảy ra thọc vào c̠úc̠ Ꮒσα siết chặt càng ngày càng dễ dàng.
"Ưm, ưʍ... Thiên Y ca ca huynh đừng như thế, An nhi rất sợ." Cố Trường An bị Phượng Y Thiên xa lạ như thế dọa sợ đến nước mắt rưng rưng, hoảng hốt đến giọng nói cũng nức nở.
"Ca ca mυ'ŧ mυ'ŧ núʍ ѵú nhỏ một lát thì An Nhi sẽ hết sợ ngay."
Phượng Thiên Y khẽ cười, thật sự ngậm lấy một đầṳ ѵú liếʍ mυ'ŧ, hận không thể mυ'ŧ ra sữa, dĩ nhiên không có chút dịu dàng, trong thô bạo cũng làm Cố Trường An cảm giác được kɧoáı ©ảʍ, khẽ rên một tiếng, tay chống đẩy nam nhân chậm rãi đan vào tóc hắn, theo bản năng ấn đầu nam nhân vào người mình.
"An nhi rên nhỏ thôi, mặc dù Thiên Y ca ca chạy ra xa, nhưng không chừng cũng có mấy đôi uyên ương khác cũng muốn đánh dã chiến như thế này, trong rừng lại yên tĩnh như vậy, một tiếng động nhỏ cũng có thể truyền rất xa." Phượng Thiên Y vừa cười trêu vừa mυ'ŧ lên núʍ ѵú còn lại một trận, ngón tay cắm trong c̠úc̠ Ꮒσα đổi thành ©ôи ŧɧịt̠ bự.
"Đừng, đừng ở chỗ này mà... Hức..."
Cố Trường An cảm thấy xấu hổ đến rơi nước mắt, đè thấp giọng cầu xin, cậu bị bịt kín miệng không cho phát ra tiếng rêи ɾỉ, nhưng làm cậu khổ sở chính là thân thể này không biết đã sa đọa từ khi nào, cậu càng cảm thấy xấu hổ thì cơn nứиɠ trong thân thể lại càng dữ dội, phía sau phát ra tiếng vang "òm ọp" làm cậu nhắm tịt mắt lại.
"Nhưng c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ phía dưới đang há miệng của em không có nói như thế nha, bảo bối ôm chặt nào, ca ca chịu hết nổi rồi." Phượng Thiên Y thở dốc một hơi, đứng dậy mυ'ŧ lên bờ vai trần trụi của thiếu niên, nâng một chân cậu lên, không biết đã móc ra ©ôи ŧɧịt̠ bự từ lúc nào, đặt ngay miệng c̠úc̠ Ꮒσα vẫn còn chưa mở rộng hết, đầu ©ôи ŧɧịt̠ vừa chạm vào c̠úc̠ Ꮒσα, lỗ nhỏ lập tức nhịn không nổi muốn nuốt ©ôи ŧɧịt̠ bự vào trong.
"Không được mà ca ca, ha a... Đau quá... Hu hu thật lớn..."
Cố Trường An không kịp xin tha, phía dưới lập tức truyền đến đau đớn xé rách, ngay cả đêm đầu tiên cũng không đau như thế, đau đến mức ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ vừa dựng đứng đã mềm nhũn xuống, dưới ánh trăng khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt bất lực đẫm nước mắt, cánh môi sưng đỏ run rẩy không ngừng.
"Sẽ sướиɠ thôi, bảo bối thả lỏng nào, đυ. vào rồi sẽ sướиɠ lắm, em còn nhớ ©ôи ŧɧịt̠ bự từng làm em sướиɠ đến mất khống chế không?" Đầu ©ôи ŧɧịt̠ Phượng Thiên Y bị siết chặt cũng hơi đau, hắn hôn lên đôi mắt to đẫm lệ của thiếu niên, dịu dàng trấn an.
Cố Trường An lắc lắc đầu khóc nấc: "Đừng mà, đừng nói nữa mà..." Cậu nhớ rõ, Thiên Y ca ca làm cậu rất sướиɠ, mặc dù xấu hổ nhưng cậu vẫn nhớ rõ...
"Ngoan, thả lỏng một chút ca ca sẽ không nói nữa, bảo bối ngoan." Phượng Thiên Y xé quần cậu rách rộng hơn, đôi tay phủ lấy cặp mông dùng sức chà đạp.
Thân thể nhớ lại sung sướиɠ đã từng trải qua, cặp mông mẫn cảm lại bị nam nhân khống chế, vứt cảm giác đau đớn vì bị đâm vào ra sau đầu, Cố Trường An dần dần thả lỏng thân thể, cánh tay mềm mại vòng lấy cổ nam nhân, c̠úc̠ Ꮒσα thèm khát hé mở.
Phượng Thiên Y cười nhẹ khen cậu ngoan, ©ôи ŧɧịt̠ bự nóng hổi chậm rãi phá vỡ từng lớp thịt siết chặt của c̠úc̠ Ꮒσα, dùng sức nắc phân nửa ©ôи ŧɧịt̠ bự vẫn còn ở bên ngoài vào trong, nghiến chặt chỗ thịt nhô lên đâm đến sâu nhất.
"A..."
Cố Trường An cắn một ngụm trên vai nam nhân, nuốt tiếng rêи ɾỉ còn sót lại vào trong miệng, cảm giác sung sướиɠ tê dại như điện giật làm xương cốt cậu cũng ngứa ngáy, c̠úc̠ Ꮒσα cũng chảy ra nhiều nước da^ʍ hơn, tưới lên đầu ©ôи ŧɧịt̠ trong c̠úc̠ Ꮒσα.
Phượng Thiên Y sướиɠ không chịu được, không cho cậu cơ hội kịp thích nghi, banh mông cậu ra bắt đầu thọc vào rút ra, mỗi cú nắc phát ra tiếng "òm ọp" đều đâm vào đúng điểm nứиɠ, làm c̠úc̠ Ꮒσα càng ướt dầm dề, càng siết chặt hơn.
Cố Trường An rướn cổ lên, đau đớn mang theo sung sướиɠ xa lạ vô cùng hấp dẫn, cậu híp lại đôi mắt to càng ngày càng nhiễm tìиɧ ɖu͙©, trong bóng đêm u ám lóe lên tia mê ly, mỗi khi muốn rêи ɾỉ thành tiếng lại nhớ tới đang ở nơi nào, cậu cắn chặt môi dưới nuốt tiếng rêи ɾỉ trở vào, mà ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ cảm thấy xấu hổ mềm rũ giờ đây bị tìиɧ ɖu͙© làm cho ngóc đầu trở lại, khiến thân thể cậu tiếp nhận cơn sướиɠ cùng lúc càng thêm mẫn cảm.
Phượng Thiên Y dĩ nhiên cũng cảm giác được, hoặc là nói điều hắn muốn chính là thiếu niên xấu hổ bị đυ. đến mất kiểm soát, trong mắt hiện lên thú tính, ©ôи ŧɧịt̠ bự từng chút từng chút rút ra đâm vào lút cán, càng ngày càng hăng hái, đợi đến khi đυ. cho c̠úc̠ Ꮒσα hoàn toàn thả lỏng, hai người vẫn giữ nguyên tư thế đó, hắn xoay người thiếu niên sang nơi khác.
"Ha a..."
Vách thịt c̠úc̠ Ꮒσα Cố Trường An bị ©ôи ŧɧịt̠ bự quấy phá một trận, cậu bật thốt ra một tiếng rêи ɾỉ mềm nhẹ, quay đầu lại tủi thân nhìn về phía nam nhân.
"Bảo bối, chống tay lên thân cây đi, vểnh mông cao lên." Phượng Thiên Y vỗ vỗ mông thịt của cậu, vuốt ve cái đùi mượt mà nhẵn nhụi.
Cố Trường An cảm thấy tư thế này đúng là làm khó cậu, cậu vừa định từ chối đã bị nam nhân nắc ©ôи ŧɧịt̠, không thể không đỡ thân cây để tránh khỏi té ngã. Nam nhân đè eo cậu ép cậu vểnh mông lên, làm cậu xấu hổ đến suýt nữa ngất xỉu, thân thể mềm nhũn đến mức không đứng vững.
Phượng Thiên Y ghé trên lưng vuốt ve vòng eo và mông vểnh của cậu, dọc theo sống lưng hôn thẳng một đường về phía trước, lúc thiếu niên quay lại hắn lập tức hôn lên, sau đó đột ngột bắt đầu hẩy ©ôи ŧɧịt̠, bàn tay to siết chặt eo nhỏ của thiếu niên, để cậu không đến mức mới bắt đầu đã bị đυ. đến ngã xuống.
"Thiên Y ca ca, a... Huynh chậm một chút, An nhi, An nhi sắp không đứng vững..."
Cố Trường An bị đυ. vừa mạnh vừa nhanh đến mức không giữ được thăng bằng, bàn tay trắng nõn nắm chặt thân cây thô ráp, chỉ chốc lát sau đã bị ma sát đến đỏ ửng. Cậu chịu không nổi quay đầu lại cầu xin nam nhân, thiếu niên chưa trải qua tìиɧ ɖu͙© chỉ một ánh mắt cũng chứa đựng mười phần phong tình, chọc cho nam nhân nhịn bấy lâu đυ. thỏa thích.
Trong lòng Cố Trường An biết rõ trong lúc làʍ t̠ìиɦ nam nhân chưa bao giờ chiều cậu, chỉ có thể tự nghĩ cách khiến thân thể thoải mái một chút, đầu vô lực tựa vào cánh tay của mình, khó khăn giang rộng hai chân, quan sát tần suất ra vào của nam nhân để tự điều chỉnh hô hấp, cuối cùng thân thể bắt kịp tiết tấu của nam nhân, không đến mức bị nắc đυ. đến ngã trái ngã phải.
Mà Phượng Thiên Y chỉ cảm thấy c̠úc̠ Ꮒσα thiếu niên đã co rút phối hợp với từng cú nắc đυ. của hắn, hưng phấn đến nỗi ©ôи ŧɧịt̠ bự lớn thêm một vòng, càng đυ. càng hăng, đυ. đến nước da^ʍ văng tung tóe ra ngoài, thịt ruột sưng đỏ bị kéo ra giống như cái miệng nhỏ, thiếu niên bị hôn chu chu môi, dịch da^ʍ chảy ra ngoài ròng ròng làm ướt đẫm mông vểnh và bắp đùi của thiếu niên, từng giọt từng giọt rơi tí tách lên lá rụng trên mặt đất.
"Hức... Từ bỏ, An Nhi chịu không, không nổi..."
Cố Trường An nhỏ giọng nức nở, kɧoáı ©ảʍ tích tụ ngày càng nhiều trong cơ thể làm cả người mềm nhũn tê dại, đôi tay dần dần chống thân cây không nổi nữa, hai mắt bắt đầu run lên.
"An nhi của ca ca da^ʍ như thế, đυ. như vậy vẫn chưa đủ đâu, ngoan, nắm lấy tay ta." Phượng Thiên Y cúi người ôm cậu vào trong ngực, nắm lấy hai tay đang đặt trên thân cây của cậu, thương tiếc hôn lên lòng bàn tay ửng đỏ.
Cố Trường An bị sự dịu dàng bất chợt của nam nhân làm cho đầu quả tim phát run, cơn tức giận vì bị nam nhân cưỡng bức trong hoàn cảnh này lập tức tiêu tan không còn một mảnh, ghé vào ngực nam nhân mềm mại gọi hắn: "Thiên Y ca ca..."
"Ừ, ta ở đây." Phượng Thiên Y dịu dàng cười với cậu, đỡ thiếu niên mê ly đến đầu óc choáng váng đứng dậy, sau đó bắt chéo hai tay cậu ở sau người, hai tay hắn nắm lấy hai tay cậu bắt đầu hung hăng nắc đυ. lần nữa, sau mỗi cú nắc, hắn rút ra rồi lập tức nắm lấy tay thiếu niên kéo thân thể cậu về phía sau, cứ như vậy đυ. càng mạnh càng sâu, sướиɠ đến không tả nổi.
Nhưng tư thế này lại khổ cho Cố Trường An, chẳng những nhận lấy cảm giác sung sướиɠ mà còn phải lo lắng thân thể mình có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Cậu sợ hãi đến mức không ngừng siết chặt c̠úc̠ Ꮒσα, hô hấp hỗn loạn, không còn phối hợp được với từng trận nắc đυ. của nam nhân, lại lần nữa bị nam nhân đυ. đến lắc lư như lá cây bay trong gió.
"Tha cho ta... Thiên Y ca ca tha cho An nhi đi, An nhi thật sự... A... Thật sự chịu không nổi..."
Hai mắt Cố Trường An đỏ bừng bắt đầu đờ đẫn, tiếng khóc nức nở vừa nghẹn ngào vừa yếu ớt, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, ngay cả nước miếng cũng không giữ được để chúng nhỏ tí tách trên mặt đất, trên khuôn mặt nhỏ ửng hồng tràn đầy mê loạn.
"Ưʍ... c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ của An Nhi càng ngày càng chặt, An nhi nhìn xem bên kia có con thỏ, có phải nó đang nhìn chúng ta không, ha ha, nhất định nó cho rằng An nhi là thú cái động dục mới có thể rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ như thế."
Phượng Thiên Y nhìn thoáng qua, thấy cách đó không xa có một con thỏ trắng không sợ người, ý xấu nổi lên, đâm thọc ít nhất năm cái ý bảo cậu nhìn sang hướng bên kia.
"Không phải, không phải... Hu hu... Ca ca đừng nói nữa..."
Tầm mắt Cố Trường An thật ra đã mơ hồ đến mức không nhìn rõ thứ gì, nhưng nghe nam nhân nói xong lại thật sự cảm giác được ánh mắt con thỏ dừng trên người mình, nghĩ đến tư thế hai người hiện tại, nằm dưới thân nam nhân hầu hạ, mình đang vểnh mông về phía nam nhân có khác gì với thú cái động dục đâu. Đầu óc tràn ngập xấu hổ đánh sập một tia tỉnh táo cuối cùng trong lòng, hai chân rốt cuộc không đứng vững nữa bắt đầu vặn vẹo, trọng tâm cả người ngã về phía trước.
Lúc này đây Phượng Thiên Y cũng không có ý định đỡ lấy cậu, cùng cậu ngã xuống phía dưới, khẽ quỳ gối xuống lá rụng bên cạnh thiếu niên, nâng một chân trắng nõn của cậu lên hông hăng say đưa đẩy, đυ. thiếu niên hướng về phía trước.
Từ xa nhìn lại, chỉ thấy nam nhân cao lớn quần áo chỉnh tề chỉ lộ ra ©ôи ŧɧịt̠ bự, ép buộc thiếu niên xinh đẹp quần áo tơi tả không ngừng đυ. ȶᏂασ, thậm chí làm lá rụng trên mặt đất bay tứ tung, tạo thành bức tranh da^ʍ mỹ không thể tưởng tượng.
Lông mi mảnh dài của Cố Trường An ướt đẫm nước mắt, không ngừng rơi xuống theo từng cú dập vào của nam nhân, đôi mắt đờ đẫn vẫn còn chứa bóng dáng của nam nhân, dáng vẻ ngửa đầu thở dốc vô cùng quyến rũ, đôi tay run rẩy bắt lấy lá rụng trên mặt đất, hô hấp càng lúc càng khó khăn, nơi mẫn cảm trong lỗ da^ʍ bị đâm thọc điên cuồng, bụng nhỏ bắt đầu có cảm giác căng trướng quen thuộc.
Lại sắp, sắp bị Thiên Y ca ca đυ. bắn...
"A..."
Thiếu niên thốt ra một tiếng rêи ɾỉ yếu ớt, rốt cuộc chịu không nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh mẽ này, chậm rãi khép lại đôi mắt, ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ cọ xát trên lá rụng run rẩy phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, trong cơn cao trào c̠úc̠ Ꮒσα điên cũng điên cuồng co rút, nước dâʍ ŧᏂủy̠ mất khống chế trào ra dầm dề.
Phượng Thiên Y bị kẹp đến da đầu tê dại, bóp đùi thiếu niên dùng sức đâm mấy chục cái, sau đó cắm vào chỗ sâu nhất trong lỗ nhỏ, mạnh mẽ bắn ra luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi, tϊиɧ ɖϊ©h͙ tích góp bảy ngày vừa nhiều vừa đặc, bắn một lúc lâu mới xong. Cái bụng xẹp lép của thiếu niên bị trướng đến hơi hơi phồng lên, Phượng Thiên Y trìu mến hôn hôn mắt cá chân thiếu niên, hưởng thụ ấm áp trong c̠úc̠ Ꮒσα cậu một lúc mới lưu luyến rút ra.
"Ưʍ..."
Thiếu niên xụi lơ như lá rụng phát ra một tiếng rên khẽ, c̠úc̠ Ꮒσα sưng đỏ chưa khép miệng không ngừng chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c, dưới ánh trăng thuần khiết lại càng hiện lên vẻ sa đọa.
Phượng Thiên Y dùng ngón tay móc tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong c̠úc̠ Ꮒσα thiếu niên ra, thấy thiếu niên mặc dù đang hôn mê vẫn cảm giác được đau đớn đến nhíu mày, hắn chậm rãi thở dốc đè xuống du͙© vọиɠ lại lần nữa bùng cháy, cúi người hôn lên khuôn mặt ửng hồng của thiếu niên, sau đó cởϊ áσ khoác của mình bao bọc lấy cậu rồi bế lên, huýt một tiếng, Đại Phong đang ăn cỏ phía xa nghe lời chạy lại bên cạnh chủ nhân.