Đêm Dục Không Thôi

Chương 18: Lần đầu của Tướng quân và Hoàng đế

Chương 18: Lần đầu Tướng quân và Hoàng đế (bí mật song tính của Hoàng đế ca ca bị phơi bày ra ánh sáng, lỗ l*и và đầṳ ѵú bị đùa bỡn, bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chính mình bắn đầy mặt)

Ánh sáng le lói của dạ minh châu chiếu lên l*иg ngực trắng nõn như ngọc của Cố Hành Chi, nơi đó vốn nên bằng phẳng vậy mà lại hơi nhô nhô lên, giống hai cái bánh bao nhỏ đáng yêu, trên đó còn điểm xuyết hai viên đậu đỏ hồng hào, dưới cái nhìn nóng rực của nam nhân mà bắt đầu run rẩy.

Tay Cố Hành Chi bị nam nhân đè xuống bên cạnh, không cách nào vươn tay che lại, chỉ có thể xoay đầu xấu hổ nhắm mắt lại. Y không dám nhìn vẻ mặt của Tần Qua nữa, mặc dù vậy y vẫn nghe rõ mồn một tiếng thở dốc nặng nề của nam nhân.

"Hành Chi, vυ' của em thật xinh đẹp..."

Tròng mắt Tần Qua không di chuyển mà cứ nhìn chằm chằm chỗ đó, không ngừng nuốt nước miếng, không ngờ rằng thân thể nam nhân của Hành Chi lại có thứ như vậy, đúng là lời cho hắn.

"Câm miệng!"

Cố Hành Chi xấu hổ đến cả người phát run, hận không thể chém tên càn quấy này thành trăm mảnh, từ kẽ răng phun ra hai chữ.

"Được được, ta không nói, em đừng nóng giận."

Tần Qua không tiếng động câu môi, dịu dàng trấn an nói, ánh mắt quay lại đầṳ ѵú đang dựng đứng của Cố Hành Chi, hắn cúi người ngửi ngửi một bên vυ', vươn đầu lưỡi muốn liếʍ thử một chút.

"Ưʍ..."

Thân thể Cố Hành Chi run lên dữ dội, kɧoáı ©ảʍ tê dại ở trong đầu nổ tung làm y kêu rên thành tiếng, y híp mắt thở dốc dồn dập một hồi lâu mới bình ổn lại, kết quả cặρ √υ' không lớn lắm lại bị nam nhân nhét toàn bộ vào trong miệng, thô lỗ liếʍ mυ'ŧ phát ra tiếng "chụt chụt", đầu lưỡi không ngừng tấn công đầṳ ѵú, thỉnh thoảng dùng hàm răng nhẹ nhàng gặm cắn, có hơi đau đau một chút nhưng vẫn rất sướиɠ. Đầṳ ѵú bên kia cũng bị bàn tay to của nam nhân nắm trong tay vừa xoa vừa niết, ngón tay đầy vết chai se se đầṳ ѵú, cơn sướиɠ dữ dội ập đến làm da đầu y tê dại. Y muốn bảo nam nhân dừng lại nhưng lại sợ lời thốt ra là tiếng rêи ɾỉ khó nhịn, chỉ có thể trốn tránh như cũ, nâng cánh tay lên che hai mắt mình lại.

Tần Qua vẫn luôn quan sát Cố Hành Chi, thấy y kiềm chế đến cả người đầy mồ hôi cũng không muốn phát ra tiếng rêи ɾỉ, chỉ khi hắn đột ngột dùng sức mới chịu phát ra tiếng hừ nhẹ, nhưng rất nhanh lại kiềm chế lại. Hắn không khỏi âm thầm bật cười, quyết định trong chốc lát sẽ dùng sức thêm, buộc Hoàng đế bệ hạ luôn giữ bình tình phát ra tiếng rêи ɾỉ dễ nghe mới được.

Tần Qua bú một bên vυ' no nê, mυ'ŧ núʍ ѵú nhỏ kéo lên cao mới chịu nhả ra, phát ra một tiếng 'chụt', núʍ ѵú bị kéo về còn hơi hơi cựa quậy, hắn nhìn đến miệng khô lưỡi khô thèm thuồng.

"Ngươi, ngươi đừng quá phận..."

Kiểu chơi này đối với Cố Hành Chi chưa trải sự đời làm sao chịu nổi, đôi mắt đều đỏ một vòng, cánh tay đặt bên cạnh đánh lên vai nam nhân một cái.

Tần Qua bị đánh còn rất vui vẻ, hắn da dày thịt béo bị đánh một chút cũng giống như gãi ngứa mà thôi, chỉ sợ Hoàng đế da thịt non mịn có thể bị đau hay không. Nếu y thật sự cho hắn một đao hắn cũng vui vẻ chịu đựng, hắn kéo tay Cố Hành Chi hôn lên, miệng rộng lại chuyển sang đầṳ ѵú bên kia, nghĩ ra cách hay để chơi tiếp.

Cố Hành Chi muốn đẩy đầu hắn ra, kết quả đầu tên này giống như hòn đá đứng yên một chỗ lù lù bất động, cảm giác tê tê dại dại lại nổi lên, làm lửa nóng trong cơ thể giảm đi rất nhiều, tay muốn kháng cự rốt cuộc lại mềm mại đáp lên đầu nam nhân, ngược lại giống như nam nhân bị y ấn vào trước ngực.

Ngay khi lý trí còn sót lại không được bao nhiêu của Cố Hành Chi đều dùng để rêи ɾỉ, thì Tần Qua mò một xuống dưới, thăm dò vào qυầи ɭóŧ vàng rực, phủ lên cặp mông thịt, cảm xúc tuyệt diệu làm Tần Qua hít một hơi. Ngày thường Hoàng đế ăn mặc chỉnh tề quy củ, không ngờ rằng phía dưới lại che giấu một cặp mông múp như vậy. Nghĩ như thế, tay hắn lập tức dùng sức không nhẹ không nặng bắt đầu xoa bóp, càng bóp càng sướиɠ không muốn buông tay, dứt khoát muốn kéo quần y xuống dưới.

"Đừng mà!"

Cố Hành Chi đột nhiên đè quần mình lại, đôi mắt nhìn Tần Qua hơi đỏ, đáy mắt vẫn có tìиɧ ɖu͙© nồng đậm, nhưng lại có thêm mấy phần tỉnh và hoảng loạn.

"Ha ha, Hành Chi quá xấu hổ rồi, nào có ai làʍ t̠ìиɦ mà còn mặc quần?"

Tần Qua chỉ nghĩ y da mặt mỏng, ngượng ngùng khi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước mặt người khác. Hắn đột nhiên nảy ra ý xấu, đứng dậy nhấc hạ thân Cố Hành Chi lên để hai cái đùi banh sang hai bên, một tay xé rách vị trí đũng quần, đắc ý dào dạt nhìn chỗ không còn đũng quần che chắn, nhưng vừa thấy lại hoa mắt.

Khu vực ở giữa ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ non nớt mềm mại và lỗ nhỏ hồng hào giữa kẽ mông vậy mà lại có thêm một khe nhỏ vốn không nên xuất hiện, giống như đóa hoa đào sau cơn mưa, vừa ửng hồng vừa ướŧ áŧ, vừa khép lại mở như có điều muốn nói lại thôi.

Cố Hành Chi thấy Tần Qua sững sờ ở đó, rõ ràng y đã sớm đoán được kết quả sẽ như thế này nhưng vẫn thất vọng tràn trề, du͙© vọиɠ trên người giống như biến mất không còn một mảnh.

Đây là bí mật lớn nhất của hoàng thất Đại Thịnh - Hoàng đế đời thứ 10 Cố Hành Chi là một quái vật nam không ra nam nữ không ra nữ.

Cho nên Cố Hành Chi không muốn nạp phi, cũng không muốn tiếp xúc với nữ nhân, càng không muốn quan hệ với nam nhân, chỉ là Tần Qua vẽ ra một cái bánh nướng quá mức hấp dẫn làm y nhất thời quên mất thân thể mình là kiểu dị dạng này.

"Tần tướng quân còn muốn nhìn đến khi nào, cảm thấy ghê tởm thì mau cút, việc của trẫm không cần ngươi quan tâm."

Giọng nói lạnh lùng kéo hồn phách không biết chạy tới nơi nào của Tần Qua trở lại, đến khi hồi thần thì thấy Hoàng đế nhà hắn mặt mày tái nhợt lạnh lùng nhìn hắn, đôi môi bị hắn hôn đến đỏ bừng mím chặt lại, khóe mắt đỏ đậm, dáng vẻ của Hoàng thượng trẻ tuổi giống như là đang cố gắng nhẫn nhịn sắp khóc.

Tần Qua thầm mắng chính mình quá mức vui mừng đã quên mất để ý cảm xúc của Cố Hành Chi, nhìn dáng vẻ y yếu ớt như thế làm hắn đau lòng muốn chết. Hắn lập tức lơ đi lời y nói, cúi người hôn lên đóa hoa nho nhỏ xinh đẹp kia.

"A..."

Cố Hành Chi khϊếp sợ nhìn Tần Qua, trong lúc nhất thời đã quên đi áp lực, trong miệng thốt ra một tiếng rêи ɾỉ nỉ non, trong trẻo rất êm tai. Cố Hành Chi nghe được tiếng rêи ɾỉ không biết xấu hổ kia của mình thì mặt đột nhiên đỏ lên, khó chịu quay mặt đi, lỗ l*и bị hôn xong giống như sống lại, có ý thức bắt đầu mấp máy, vậy mà lại phun ra một luồng nước trong suốt.

Tần Qua được như ý nguyện nghe thấy Hoàng đế nhà hắn rêи ɾỉ, ©ôи ŧɧịt̠ bự trong đũng quần nảy lên, lại thấy phong cảnh lỗ l*и phơi bày ra ngoài, lý trí trong đầu hoàn toàn đứt đoạn, vươn đầu lưỡi cẩn thận liếʍ lên khe l*и một chút.

Hô hấp của Cố Hành Chi như cứng lại, rất khó hình dung cảm giác trong nháy mắt này, trong lòng cùng thân thể giống như bị cái gì đó nhồi đầy, ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ tạm thời bị bỏ quên bắt đầu ngóc đầu trở lại, cơ thể tê mỏi, khô nóng cùng hư không rút cạn sức lực của y, hai chân treo trong không trung mềm mại gục xuống giường.

Sau khi Tần Qua liếʍ chỗ đó một chút, đôi tay bỗng banh hai chân y ra, đầu lưỡi thô to thọc vào cái lỗ giữa hai mép l*и đang hé ra, cái lưỡi đánh qua đánh lại liếʍ láp thịt l*и non mịn, thỉnh thoảng còn liếʍ mυ'ŧ mép thịt hai bên, ngón tay nắm lấy hộŧ ɭε nhô lên, dùng chỗ lòng bàn tay có vết chai thô ráp nhất cọ lên l*и.

"Tần, Tần Qua..."

Cố Hành Chi làm sao chịu nổi, nơi hai mươi năm qua y hiếm khi chạm vào lại bị người chơi đùa như vậy, cũng không thể chịu đựng nữa, cảm giác sung sướиɠ muốn mất hồn làm y sợ hãi không thôi. Y khẽ gọi một tiếng Tần Qua, hy vọng nam nhân có thể tha cho y, ai ngờ đầu lưỡi thô ráp lại thọc vào trong một chút, làm người ta xấu hổ buồn bực, tiếng nước mυ'ŧ l*и càng thêm vang dội.

Đau quá...

Cố Hành Chi híp đôi mắt to mờ mịt sương mù, nghiêng đầu cắn ngón tay co lại, cố gắng nhịn rêи ɾỉ xuống tiếng rêи ɾỉ trong cổ họng, y sợ Tần Qua nghe thấy y rên sẽ càng làm chuyện quá đáng hơn nữa.

Sự thật chứng minh Hoàng đế trẻ tuổi vẫn rất thông minh, nhưng ngay cả khi y là người câm thì vị Đại tướng quân này vẫn sẽ làm ra chuyện quá đáng tương tự mà thôi.

Tần Qua cảm thấy bản thân vẫn có thể kiềm chế, không lấy ©ôи ŧɧịt̠ bự cương cứng đến phát đau đυ. một phát vào cái lỗ này đã là kỳ tích rồi. L*и Hành Chi mặc dù nhỏ, nhưng bên trong vừa ướt vừa mềm, đầu lưỡi vói vào trong đó giống như đang hôn lưỡi trong miệng nhỏ. Hắn được thịt l*и mềm mại mát xa đến sướиɠ tê da đầu, liếʍ sâu hơn vậy mà còn có thể cảm giác được màиɠ ŧяiиɧ.

Nước l*и không ngừng chảy ra theo cái bụng nhỏ run rẩy của chủ nhân, nước sốt đó tuy không đến mức ngọt thơm như mật, nhưng rất sạch sẽ giống như chủ nhân, không có chút tanh tưởi nào, làm cho hắn càng uống càng thèm, muốn ngừng mà không được. Hắn không ngừng nhéo lên hộŧ ɭε chơi đến nó sưng lớn, hy vọng Hoàng đế của hắn có thể ban thưởng cho hắn nhiều nước da^ʍ ngon ngọt hơn, không có cách nào tưởng tượng được lúc này nếu hắn đút ©ôи ŧɧịt̠ vào đâm thủng màиɠ ŧяiиɧ kia thì ©ôи ŧɧịt̠ bự sẽ sướиɠ đến mức nào nữa.

"Chẹp chẹp chẹp..."

Tiếng bú ɭϊếʍ nước vẫn không ngừng vang lên, Cố Hành Chi không tiếng động há môi đỏ, cả người giống như được vớt ra từ trong nước, thân thể đỏ bừng nóng đến sắp bốc khói, khóe mắt đã rưng rưng nước mắt tựa vào ngón tay hằn rõ dấu răng, tóc tai đã lộn xộn từ lâu, từng sợi tóc rơi tán loạn trên mặt, dáng vẻ chật vật này làm sao còn giống với người cao quý trên long ỷ?

Cố Hành Chi bị liếʍ đến vừa nóng vừa ngứa, hết khó chịu lại sướиɠ, kɧoáı ©ảʍ chồng chất không ngừng, hô hấp càng ngày càng trở nên khó khăn, ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ không được an ủi vẫn ngẩng cao đầu, chứng tỏ cảm nhận chân thật của chủ nhân, bụng nhỏ có chút ê ẩm trướng trướng, thấp thoáng như có thứ gì đó muốn trào ra...

"Tần Qua... Ưʍ... Mau thả ta ra..."

Cố Hành Chi không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác y mách bảo không thể để Tần Qua tiếp tục đùa bỡn như vậy nữa. Chân đạp lên nam nhân, đùi tựa lên giường mượn lực đẩy đẩy eo, vặn vẹo muốn thoát khỏi đầu lưỡi gây rối kia.

"Ngoan một chút!" Tần Qua không vui vỗ vỗ mông y, lau dịch da^ʍ trên mặt, giữ lại người đang cựa quậy.

Cố Hành Chi ngước đôi mắt ướŧ áŧ lên, ngơ ngác nhìn hắn, dường như không tin có người lại dám đánh mình.

Tần Qua thu dáng vẻ đáng yêu của y vào trong mắt, thầm cười trong lòng, muốn trừng phạt y nên cắn vào hộŧ ɭε sưng đỏ một chút, hài lòng nhìn y run lên, lỗ l*и bị hắn liếʍ đến há miệng nhỏ trào ra một luồng nước trong suốt, hắn hài lòng mυ'ŧ hết vào trong miệng, thấy lỗ l*и co rút càng lúc càng nhanh, trong mắt hiện lên một tia sáng tỏ, banh l*и ra dùng sức bú ɭϊếʍ, tốc độ xoa nắn hộŧ ɭε cũng nhanh hơn, hai ngón tay còn gãi gãi ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ phía trước.

Cố Hành Chi khó chịu lắc đầu, chóp mũi ê ẩm, đôi mắt càng thêm ướŧ áŧ, rốt cuộc lúc nam nhân mυ'ŧ mạnh một cái, y cắn môi dưới nặng nề rên lên một tiếng, cảm giác căng trướng ở bụng nhỏ bỗng biến mất, tiếp theo đó chính là cảm giác sung sướиɠ trước nay chưa từng có, giống như không phải do tác dụng của thuốc, chất lỏng trắng sữa từ phía dưới bắn lên người, thậm chí là lên mặt, lỗ l*и co rút không ngừng trào ra một lượng lớn nước sốt, theo kẽ mông chảy đến một nơi ngứa ngáy khác phía sau.

"Hành Chi, em thật đẹp."

Tần Qua yên lặng nhìn gương mặt tuấn tú bị dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Cố Hành Chi, chậm rãi buông ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ của y ra, cảm giác cấm kỵ khi kéo vị thần chí cao vô thượng xuống vực sâu làm tim hắn đập nhanh như sấm, theo bản năng cúi người liếʍ tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính trên mặt y, sau đó chuyển tới cái miệng khẽ nhếch lên.

"Tần Qua!" Cố Hành Chi nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình xuống, nứиɠ đến mức thân thể càng nóng bức, y hung hăng trừng mắt nhìn nam nhân, chỉ muốn gϊếŧ cái tên lưu manh này.

"A, Tình ca ở đây, bé ngoan gọi thêm một tiếng nữa nào." Tần Qua cười trêu đùa y, nghiêng người nằm bên cạnh y, vươn tay mò vào long bào rách nát vuốt ve sống lưng bóng loáng.

Cố Hành Chi suýt chút nữa thì mắng chết cái tên lão tướng quân Tần Qua này, còn dám bắt y gọi bằng xưng hô xấu hổ gì nữa đây, y đường đường là vua một nước làm sao có thể...

Hai lỗ tai ẩn náu trong tóc hơi nóng lên, Cố Hành Chi xoay người trừng hắn, lạnh nhạt nói: "Thuốc cũng giải xong, Tần tướng quân có thể đi được rồi."

"Ha ha ha..." Tần Qua sửng sốt, đột nhiên bật cười to.

Tiếng cười của nam nhân lăn lộn trong quân doanh trước giờ vẫn to lớn vang dội, Cố Hành Chi bị hoảng sợ, cổ tay khôi phục được chút sức lực quăng một cái tát ra sau.

Tần Qua yêu chết động tác giống như đang la lối khóc lóc, khác hẳn bộ dáng lạnh lùng ngày thường này của y, vội vàng ôm người vào lòng, xoay người vùi đầu sau cổ y, buồn cười hỏi: "Hoàng Thượng sẽ không cho rằng xuân dược cứ như vậy là giải xong rồi chứ?"

Cố Hành Chi nghi hoặc, trong cơ thể đột nhiên dâng lên khô nóng quen thuộc, cơ thể mới vừa thoải mái một tí lại rơi vào ham muốn tìиɧ ɖu͙© lần thứ hai, hơn nữa còn dữ dội hơn lần trước, lỗ l*и vừa cao trào lại bắt đầu ngứa ngáy.

"Sao, việc vừa nãy..." Cố Hành Chi mềm mại ngã vào lòng ngực nam nhân, chống lên cánh tay cường tráng cắn răng hỏi.

"Bé ngoan, không có tϊиɧ ɖϊ©h͙ nam nhân thì độc này không giải được đâu." Tần Qua cười như không cười, hài lòng nhìn khuôn mặt nóng đến đỏ bừng của Cố Hành Chi trong lòng mình, lông mi run rẩy không nói nên lời. Hắn dùng bàn tay to xé toạt qυầи ɭóŧ của mình, lộ ra ©ôи ŧɧịt̠ bự đỏ sậm to như cánh tay trẻ em.

Cố Hành Chi rũ mắt nhìn một cái, lập tức hít hà một hơi, đôi mắt lúc đối mặt với sát chiêu của Vũ vương cũng không hề sợ hãi, vậy mà giờ đây lại lộ ra hoảng loạn, y run môi lắc đầu: "Không, không được..." Quá, quá lớn, y sao có thể, sao có thể...

"Ngoan, sờ sờ nó, nó không đáng sợ như vậy đâu, ngược lại còn có thể làm em sướиɠ lên mây." Tần Qua cười nhẹ nắm lấy tay y bao bọc lấy ©ôи ŧɧịt̠ bự của mình, thấy dáng vẻ y vừa chạm vào lại run rẩy muốn rút tay lại, ý cười càng sâu: "Thần cho rằng Hoàng Thượng thân là vua một nước, không sợ gì cả mới phải."

Cố Hành Chi trấn định, ổn định hô hấp hỗn loạn, ngẩng khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên ngẫm nghĩ đến nghiêm túc, giống đang ở Ngự thư phòng nói chuyện cùng đại thần: "Tần Qua, ngươi có biết ngươi đang nói gì không?"

Tần Qua thích xem dáng vẻ không chịu khuất phục này của y, điều này làm thỏa mãn ham muốn chinh phục của hắn, giọng nói càng thêm từ tính: "Hoàng Thượng muốn nói thần phạm thượng sao, ta còn muốn chơi em nữa kìa, còn để ý chút tội danh này sao?" Nói xong, hắn lập tức nghiêng người nâng một chân y lên đặt trên cánh tay, dưới háng vừa động đậy làm ©ôи ŧɧịt̠ bự cọ vào mép l*и một chút.

"Dừng, làm càn..." Cố Hành Chi vừa xấu hổ nói xong, nghiêm túc trên mặt lập tức sụp đổ, lông mày khó chịu nhăn lại, lỗ l*и một trận ngứa ngáy, nước da^ʍ tuôn ra càng nhiều, hận không thể có thứ gì đó giống như đầu lưỡi Tần Qua ban nãy đâm vào.

"Hoàng Thượng muốn thần không làm càn, thần không dám làm càn, lập tức tuân mệnh!" Tần Qua nhìn vẻ mặt gấp gáp đến thú vị của y, đúng là nhìn thế nào cũng không đủ, hôn hôn lên giữa lông mày ẩn nhẫn của y, một tay luồn qua hông kéo y lại gần mình hơn, sau đó mò xuống dưới dùng hai ngón tay xâm nhập lỗ l*и kiên nhẫn khai phá, cái mũi cao thẳng thân mật cọ chóp mũi đang nhăn lại của y: "Hành Chi, ta phải giải độc cho em."

Cố Hành Chi không có thói quen thân mật quá mức như thế, hai tay chống ngực hắn, cắn môi lắc lắc đầu: "Không cần..." Hơi ấm của ©ôи ŧɧịt̠ bự vẫn còn lưu lại trong lòng bàn tay, lỗ l*и phía dưới chịu không nổi co rút lại.

"Vậy lỗ l*и Hành Chi không ngứa, không muốn thứ gì đâm vào thọc thọc một chút sao?" Tần Qua co ngón tay móc l*и.

Cố Hành Chi nhẫn nhịn thở phì phò, mắt ướŧ áŧ khép hờ yên lặng nhìn nam nhân, hạ mềm giọng chịu yếu thế: "Có thể, có thể dùng ngón tay mà..."

Nếu là việc khác thì Tần Qua đã mềm lòng đồng ý từ lâu rồi, nhưng đây là vấn đề nguyên tắc, vì thế Tần Qua không tán đồng nói: "Ngón tay của ta thọc không tới, trị ngọn không trị được gốc, em muốn lát nữa sẽ thất khiếu đổ máu mà chết sao?"

Cố Hành Chi không sợ chết, nhưng không muốn chết chật vật như vậy, ngón tay với không tới nơi đúng là càng ngày càng ngứa, ngứa đến mất hồn. Y liếc mắt nhìn "tiểu Tần Qua" đang ngẩng đầu, đúng là cũng không đáng sợ như vừa nãy, lỗ l*и thèm khát đến run rẩy, hết cách rồi, rốt cuộc vẫn gật gật đầu, nhưng vẫn nhẹ giọng nói thêm một câu: "Vậy, nếu tiến vào không được... Ngươi phải đi ra."

Tần Qua thầm cười trong bụng không lên tiếng, cảm thấy Hành Chi của hắn đúng là người đáng yêu nhất trên đời này, nhưng trên mặt không lộ ra, bày ra dáng vẻ trung quân ái quốc đồng ý với y. Sau đó hai ngón tay banh mép l*и ra, đặt đầu ©ôи ŧɧịt̠ to như quả trứng gà rồi nhét vào, hai bên vừa mới tiếp xúc đã cảm thấy cái l*и vừa nóng vừa mềm mại, sướиɠ đến thở dài một hơi.

"Bé ngoan, mới bắt đầu sẽ đau một chút, em ôm cổ ta sẽ thoải mái hơn, đau thì cắn ta, đừng cắn chính mình." Tần Qua vỗ vỗ vai Cố Hành Chi, nhẫn nhịn du͙© vọиɠ muốn đâm thọc, khàn giọng dặn dò.

"Đừng gọi bậy." Cố Hành Chi cau mày bất mãn, nhưng mặt cũng hơi đỏ ửng vì được hắn săn sóc, lông mi run run mới duỗi tay ôm lấy cổ hắn, tựa vào lòng ngực đầy cơ bắp rắn chắn lộ ra dưới vạt áo, tiếp xúc thân thể giảm bớt đi cảm giác trống rỗng bên trong.

"Em ngoan như thế, không gọi bé ngoan vậy gọi cái gì?" Khóe miệng Tần Qua cong lên hiện ra một chút vô liêm sỉ, trêu chọc y.

Cố Hành Chi định nói gì đó, bỗng nhiên kêu một tiếng cắn lên vai nam nhân.