Chương 9: Bể tắm play (Tiểu vương gia bị áp sát trên lưng đυ. đến tan vỡ)
"Ưʍ... Thiên Y ca ca lớn quá... Ưʍ..." Cú© Ꮒσα Cố Trường An được nghỉ ngơi một lúc lại bị đυ. lần nữa, nhịn không được nhíu mày rêи ɾỉ.
Nam nhân nào mà chẳng thích được khen thế này, Phượng Thiên Y cũng không ngoại lệ, khẽ cười vài tiếng bên tai Cố Trường An, âm thanh gợi cảm chịu không nổi, làm Cố Trường An nhịn không được kẹp chặt lấy ©ôи ŧɧịt̠ bự trong cơ thể mình, khiến nam nhân thở dốc.
Tư thế này làm ©ôи ŧɧịt̠ bự đâm vào càng sâu, Phượng Thiên Y sợ bé con còn mới mẻ không thích ứng được, lúc đầu đưa đẩy chậm rãi một chút, nhưng thật ra ghé lên lưng đυ. càng dễ dàng chạm vào điểm nứиɠ của An nhi, hắn lập tức từng chút một đυ. vào chỗ đó, bé con rêи ɾỉ càng ngày càng ngọt ngào, cũng thả lỏng rất nhanh, vì thế hắn lập tức nắc đυ. mạnh hơn, nhiều lần cọ vào điểm da^ʍ kia của Cố Trường An.
"Ưʍ... Thiên Y ca ca... Ưm đừng mà... Chậm, chậm một chút..." Mỗi lần bị chạm vào điểm mẫn cảm, cảm giác giống như có dòng điện len lỏi khắp thân thể, Cố Trường An chịu không nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh mẽ như vậy, rất nhanh đã nức nở xin tha.
"A, đừng chậm như thế, nhanh lên một chút."
Nam nhân toét miệng cười, gặm cắn thịt mềm sau cổ thiếu niên, đẩy hông nhanh hơn, thể lực kinh người dường như không hề bị sức nước ngăn cản, trứng dái đập mạnh liên tục vào cặp mông thịt đang vểnh lên, ở trong nước phát ra tiếng "bạch bạch", nước trong ao không ngừng tràn ra ngoài, từ xa nhìn lại giống như hai con thú đang làʍ t̠ìиɦ dữ dội.
"A a... Nhanh quá... Ưʍ... Nhanh quá... Thiên Y ca ca... An Nhi thật sắp hỏng mất... Ưm a... Nước lại chảy vào... Bụng trướng quá... Hu hu hu... Thiên Y ca ca, huynh đừng đυ. vào chỗ đó của An Nhi nữa mà..."
Cố Trường An vừa sướиɠ vừa khổ, thân thể vặn vẹo không ngừng muốn tránh né, nhưng không biết làm vậy lại càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ thú tính của nam nhân, cánh tay mềm mại từ lâu đã chịu không nổi bám vào vách tường, suy sụp ngã lên thành ao, hoàn toàn dựa vào nam nhân ôm mới không chìm vào trong nước.
Phượng Thiên Y mắc điếc tai ngơ đối với lời cầu xin của thiếu niên, hai tay đặt trước ngực cậu, một tay nắm một núʍ ѵú no tròn bắt đầu nhào nặn chà xát, đợi đến khi núʍ ѵú bị chơi đến vừa sưng vừa đỏ, nói không chừng sau đó còn bị trầy da, mới bao lấy toàn bộ ngực của thiếu niên, mạnh mẽ xoa bóp.
"A... Đau quá... Thiên Y ca ca đừng như vậy... An nhi, An nhi không có ngực..."
"An nhi đừng khóc, ca ca xoa bóp mấy cái sẽ có ngay."
Cố Trường An xấu hổ đến không nói được, cảm thấy vừa đau vừa sướиɠ, kɧoáı ©ảʍ đầṳ ѵú mang đến vậy mà không thua kém khi c̠úc̠ Ꮒσα bị thọc sâu vào rút ra, ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ bắn quá nhiều lần lại run run rẩy rẩy bắt đầu cương cứng, bàn tay nhỏ vói vào trong nước muốn an ủi một phen, nhưng bị ánh mắt sắc bén của nam nhân nhìn thấy dùng tay bắt lại, hắn không chỉ không cho cậu chạm vào ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ, còn cầm tay cậu đưa đến chỗ hai người giao hợp.
"Bảo bối sờ sờ xem, xem c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ của em làm sao nuốt ©ôи ŧɧịt̠ bự của ca ca... chặt quá!"
Cố Trường An vừa chạm đến chỗ đó, tay lập tức cảm thấy nóng như lửa đốt muốn rút về ngay, vì e thẹn nên c̠úc̠ Ꮒσα bất chợt siết chặt, cậu quay đầu lại, thần sắc mê ly nhìn Phượng Thiên Y: "An nhi không, không muốn sờ chỗ này... thật, thật xấu hổ... Ưʍ... ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ, Thiên Y ca ca sờ ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ của An nhi đi, khó chịu quá..."
"An nhi, sau này không được sờ ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ nữa đấy, An nhi là đĩ da^ʍ của ta, chỉ có thể bị ©ôи ŧɧịt̠ bự Thiên Y ca ca đυ. bắn." Nam nhân vừa vô tình vừa bá đạo lên tiếng.
Cố Trường An tủi thân khóc nức nở: "Hức, người xấu..."
Nam nhân bị đầu lưỡi đỏ hồng khi thiếu niên nói chuyện lộ ra dụ dỗ, lập tức hạ thấp thân thể ngậm lấy đôi môi múp của thiếu niên, hơi thô bạo cắи ʍút̼ một chút lập tức cạy ra khớp hàm.
Cố Trường An khép hờ mắt nhìn dung mạo anh tuấn gần trong gang tấc, thuận theo khẽ mở khớp hàm, đầu lưỡi của nam nhân lập tức tiến vào cuốn lấy đầu lưỡi cậu, mυ'ŧ sạch sẽ nước miếng của cậu, tiện thể đẩy nước miếng đầy mùi giống đực của mình vào miệng cậu. Ngay lúc này, biết người đùa bỡn mình là ai, thiếu niên chủ động nuốt hết nước miếng nam nhân đút cho.
Phượng Thiên Y bị bé con ngoan ngoãn làm cho toàn thân nóng lên, đầy đầu toàn là du͙© vọиɠ muốn đυ. cậu hỏng luôn, đầu lưỡi lần nữa luồn vào cổ họng của bảo bối An nhi nhà hắn, kɧıêυ ҡɧí©ɧ lớp thịt non mềm trong cổ họng bé con, làm vậy vẫn ngại chưa đủ, hắn duỗi đầu lưỡi vào trong yết hầu bé con sâu hơn nữa, hưởng thụ cảm giác co bóp không thua c̠úc̠ Ꮒσα phía dưới.
"A a a... Hừ ưʍ... Ưʍ..." Cố Trường An bị chơi đến khóe mắt rưng rưng, cánh mũi khép mở khó khăn hô hấp, cổ họng bị xâm chiếm làm cậu dâng lên cảm giác buồn nôn, nhưng lại mang đến cảm giác sung sướиɠ khác, ©ôи ŧɧịt̠ bự phía sau vẫn không ngừng nắc đυ. sâu vào trong c̠úc̠ Ꮒσα mẫn cảm, động nhỏ trào ra dâʍ ɖị©ɧ tràn lan, cậu biết mình sắp nghênh đón lần cao trào mới.
Cậu đã biến thành đĩ da^ʍ chỉ bắn được khi bị Thiên Y ca ca đυ.. Trong đầu Cố Trường An hỗn loạn không ngừng quanh quẩn những lời này, cậu khép mắt hiện ra ý cười khác lạ.
Phượng Thiên Y cảm nhận được c̠úc̠ Ꮒσα điên cuồng co bóp, hiểu rõ bé con sắp cao trào, nghĩ đến hôm nay đúng là đã bắn không ít lần nên không muốn làm khó cậu nữa.
"Bảo bối, bắn cùng Thiên Y ca ca nào." Phượng Thiên Y buông cái miệng nhỏ, ngậm lấy sườn cổ của cậu tăng tốc thọc vào rút ra, rốt cuộc lúc thiếu niên run rẩy bắn ra cũng là lúc hắn bắn vào c̠úc̠ Ꮒσα, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào thành ruột, làm thiếu niên lên cao trào.
"A..." Cố Trường An rêи ɾỉ một tiếng thật dài, mềm mại ngã xuống thành ao, cắn lấy đôi môi đỏ thần sắc mê ly nhìn nam nhân phía sau.
Phượng Thiên Y làm sao chịu được ánh mắt quyến rũ này của cậu, suýt chút lại cương cứng, vậy là hắn đè người lên thành ao hung hăng hôn một trận, phía dưới vẫn không tách ra.
"Ưʍ... Thiên Y ca ca rút ra đi..." Cố Trường An không ngừng đẩy nam nhân đang hôn mình ra, vô lực thở phì phò.
"Vừa rồi còn không chịu rời xa ©ôи ŧɧịt̠ bự của ta, vừa xong việc lập tức kêu nó đi ra ngoài, An nhi, em đúng là qua cầu rút ván." Phượng Thiên Y không nhẹ không nặng cắn một phát lên cái miệng nhỏ hơi chu chu lên của cậu, bất mãn nói.
"Bụng, bụng trướng quá, rất khó chịu." Cố Trường An đỏ mặt nhỏ giọng nói, Thiên Y ca ca phun hết tinh vào bên trong, bụng cậu chứa tϊиɧ ɖϊ©h͙ hai người và nước ao vẫn chưa được lấy ra, thật sự rất không thoải mái.
Ánh mắt Phượng Thiên Y u ám, bàn tay to lần xuống phía dưới, đè đè lên bụng nhỏ hơi gồ lên của thiếu niên.
"A... Hức, người xấu..." Cố Trường An nhíu chặt mày, khổ sở rêи ɾỉ, c̠úc̠ Ꮒσα không ngừng siết chặt lại.
"Bảo bối, em mà kẹp ta cương cứng nữa thì ta sợ em sẽ chịu không nổi đâu." Giọng nói nguy hiểm của nam nhân vang lên bên tai.
"Thiên, Thiên Y ca ca, thật sự không thể đυ. nữa, mặt sau An nhi, An nhi đau quá..." Cố Trường An hoảng sợ phát hiện ©ôи ŧɧịt̠ bự trong c̠úc̠ Ꮒσα lại có dấu hiệu ngẩng đầu, sợ tới mức bật khóc, nhưng cậu bị đυ. đến rã rời, muốn chạy cũng không được.
Phượng Thiên Y dở khóc dở cười: "Em xem ta là cầm thú thật sao." Mặc dù hắn chưa ăn no, nhưng hắn không thể nào làm tổn thương bảo bối nhỏ đã nâng niu trong lòng bàn tay nhiều năm như vậy được, có đúng không?
Nói xong, hắn lưu luyến rút ©ôи ŧɧịt̠ bự vẫn còn hơi cương cứng ra ngoài.
"Ưʍ..." Chất lỏng trong cơ thể chảy ra ngoài, Cố Trường An nhịn không được rêи ɾỉ thành tiếng, nhưng nhìn thấy biểu tình nguy hiểm của nam nhân lập tức nhịn trở về.
"Đợi lúc nuôi em khỏe mạnh, cỡ nào cũng phải đυ. ba ngày ba đêm." Phượng Thiên Y có chút dục cầu bất mãn nói, lật người ôm vào trong ngực.
Cố Trường An đỏ mặt xấu hổ đến mức nhìn cũng không dám nhìn hắn, nhận thấy tay nam nhân có xu hướng mò xuống, hoảng hốt ngẩng đầu.
"Em là nam tử mà để lại thứ đó trong cơ thể sẽ bị đau bụng, ta giúp em rửa sạch sẽ." Phượng Thiên Y bất đắc dĩ nói.
"A, ra là vậy..." Cố Trường An cúi thấp đầu nhỏ.
Phượng Thiên Y thích nhất dáng vẻ ngoan ngoãn của cậu, chỉ hận không thể ăn cậu vào bụng, cắm ngón tay vào c̠úc̠ Ꮒσα tập trung moi đào, tốn nhiều sức lắm mới nhịn xuống dụ dỗ của tầng tầng lớp lớp thịt non trong c̠úc̠ Ꮒσα.
Cố Trường An cắn môi nhịn xuống rêи ɾỉ suýt chút nữa bật ra, để nam nhân banh c̠úc̠ Ꮒσα mình ra dùng nước ao cẩn thận rửa sạch sẽ.
Sau khi lăn lộn một phen, hơi thở hai người hỗn loạn, mồ hôi đầm đìa.
Rửa sạch c̠úc̠ Ꮒσα xong, Phượng Thiên Y bắt đầu lau người cho thiếu niên, một tay dùng sức vừa phải xoa bóp eo cho thiếu niên. Thiếu niên lăn lộn cả đêm, tinh thần vừa thả lỏng lập tức ngáp một cái, đôi mắt khép khép mở mở rất là đáng yêu.
"Mệt mỏi cứ ngủ, ta rửa sạch cho em xong sẽ ôm em lên giường." Phượng Thiên Y dịu dàng nói, nhưng thật ra rất hưởng thụ cảm giác thư giãn sau khi làʍ t̠ìиɦ.
Cố Trường An thật sự rất mệt, cọ cọ trên hõm vai nam nhân, nhẹ nhàng 'Dạ' một tiếng, dường như lại nghĩ tới điều gì đó lại giãy dụa mở to đôi mắt: "Thiên Y ca ca."
"Hửm?" Phượng Thiên Y nhướng mày.
"Huynh, trước kia sao huynh không làm như vậy?" Khuôn nhỏ bé con hồng hồng, ý nói việc nam nhân giả trang người xa lạ, hai người tâm ý tương thông, nếu Thiên Y ca ca muốn cậu, cậu, cậu cũng không từ chối mà.
Trong mắt Phượng Thiên Y hiện lên ý cười: "Quà tặng khó quên trong đêm sinh nhật, An nhi không cảm thấy rất vui sao?"
"Huynh xấu xa lắm!" Khuôn mặt Cố Trường An đỏ ửng, tức giận ấn vào miệng vết thương trên ngực nam nhân vốn đã không đổ máu từ lâu.
Phượng Thiên Y phối hợp "A" một tiếng.
Thiếu niên chu chu môi, trở lại lòng ngực nam nhân, ngửi thấy hơi thở làm cậu an lòng, nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
Phượng Thiên Y hôn hôn gương mặt mệt mỏi đang ngủ, thỏa mãn thở dài.