Thiếu Niên Tự Kỷ Lao Vào Mạt Thế

Chương 30: Ngủ loạn ôm người

Quản gia Lâm Sâm Vân rốt cuộc cũng thấy được bản thân mình hữu dụng, hắn đặc biệt kích động: " Tôi có." Lúc hắn bị nhốt trong siêu thị đã lấy được 3 gói mì ăn liền, trong đó lúc ở siêu thị đã lấy 2 gói ăn hiện tại trong balo còn 1 gói.

Mắt Tề Cảnh Ngôn nhất thời sáng lấp lánh, này là ánh mắt từ sâu trong trái tim cậu mà ra nhìn như ngôi sao.

Từ trong balo Lâm Sâm Vân lấy mì ra: "Nhưng nó vẫn còn trong gói, muốn nấu ăn lại không có bát đựng."

Tề Cảnh Ngôn lấy bát từ trong balo của cậu ra, sau đó là nhìn hắn một cách vô tội.

Hắn mỉm cười, tiểu thiếu gia thật sự rất có lòng.

Nhưng chỗ này là trạm xăng dầu, vì muốn chung sống hoà thuận nên Lâm Sâm Vân đi qua chào hỏi những người nhân viên ở đó: "Xin chào mọi người, phòng bếp bên trong có thể cho chúng tôi mượn dùng một chút được không?"

Một người phụ nữ trong đó nói: " Đây đều là dùng khí ga để đốt, mạt thế bùng lên được mười ngày, khí ga cũng gần hết rồi, mấy anh muốn thì phải lấy đồ vật trao đổi."

Lâm Sâm Vân suy nghĩ một chút: " Dùng gạo được chứ? Chúng tôi đằng kia có một túi 20 cân gạo."

"Chúng tôi không thiếu gạo." Người phụ nữ nói. Cửa hàng nhỏ trong trạm xăng có bán gạo, hiện tại là mạt thế đến, gạo liền trở thành vật tư của những người nhân viên công tác ở đây.

Đây chẳng phải là cố ý không cho mượn phòng bếp sao? Lâm Sâm Vân suy nghĩ một chút lại nói: "Thế thì thịt sườn thì sao? Và gà đã được nhổ sạch lông, chúng tôi đều có."

Nghe được từ thịt, người phụ nữ cùng những người trong đội thoáng nhìn qua. Nói thật thì khi mạt thế bùng nổ, xung quanh đều là tang thi, bọn họ cảm thấy so với bên ngoài thì ở đây an toàn hơn cho nên không nghĩ đến việc rời đi. Hơn nữa vật tư trong trạm xăng đủ cho tám người bọn họ ăn trong hai tháng, dù sao mấy thứ này không dễ gì mang đi được, không bằng ăn trước trước khi nó hết hạn. Vả lại ai biết được hai tháng sau, mạt thế không chừng đã hết.

Mặc dù bọn họ có gạo, có đồ ăn, có dầu muối, tương, dấm,.... Nhưng không có rau tươi và thịt. Thịt là thứ có thể bổ sung tốt năng lượng cho cơ thể, thật sự rất muốn ăn.

"Cậu nên đưa xem trước." Người phụ nữ nói.

Lâm Sâm Vân quay lại lên xe, đem một cân thịt sườn cùng xách theo một con gà đi ra, sau khi thấy hộp trứng gà hắn liền cầm một quả bỏ vào trong túi quần.

"Chúng tôi sẽ ở đây cho đến khi mưa tạnh, trong khoảng thời gian này mượn phòng bếp, thịt sườn và con gà này là dùng để trao đổi với chi phí sử dụng, được chứ?" Lâm Sâm Vân cũng không phải đồ ngốc, ý của hắn là nếu bản thân vẫn còn ở đây thì vẫn có thể tiếp tục sử dụng được.

Người phụ nữ kia cùng bạn bè xung quanh thương lượng một chút, sau đó đồng ý.

Kỳ thật thì bọn họ chỉ là ích kỷ muốn lấy khí ga làm cái cớ mà thôi, cho dù khí ga không có thì vẫn còn có nồi cơm điện, dùng nồi cơm điện vẫn có thể nấu được đồ ăn. Thế nhưng lại không ngờ Lâm Sâm Vân lại mang cả thịt sườn cùng gà để trao đổi.

"Được, cậu đi mà dùng." Người phụ nữ phất tay, tiếp đó cùng đồng bạn nói: "Chúng ta buổi tối uống canh gà đi, mọi người đều có thể ăn được*."

*câu này mình không biếtt dịch sao nên để đại

"Tôi cũng muốn ăn, dạo gần đây miệng lưỡi cũng chẳng có mùi vị gì."

Hai phút sau, Lâm Sâm Vân đem mì ăn liền ra, bên trong còn bỏ thêm một quả trứng.

Tề Cảnh Ngôn chờ ăn mì, ngay cả bánh cùng sữa cũng để sang một bên. Cậu ngửi ngửi, thơm quá. Trong trạm xăng không có bàn ăn, bát liền đặt ở dưới đất. Bởi vì có chút nóng nên cậu phải chờ, trong lúc chờ thì cả hai mắt đều nhìn chằm chằm cái bát, cậu phát hiện sợi mì có chút to ra, nước cũng từ từ ít lại.

Đến khi nguội được một chút, cái miệng nhỏ của cậu mới có thể ăn, cậu ăn rất chậm hơn nữa lại rất là lịch sự, khi ăn sẽ không phát ra âm thanh khó nghe, thậm chí đến nước dùng cũng không bị văng ra ngoài.

Ăn xong mì, cậu xoa xoa bụng của mình nhìn Lâm Sâm Vân mà nói: "Buổi tối cũng muốn ăn."

Lâm Sâm Vân có chút khó xử: "Tôi chỉ còn có một gói mà thôi."

Tề Cảnh Ngôn vẫn nhìn chằm chằm hắn không nói, hai mắt lộ vẻ đáng thương.

"........." Lâm Sâm Vân liền thấy áp lực lớn vô cùng.

Đột nhiên trước mặt cậu xuất hiện một gói: "Cho." Ở mạt thể, trên người mọi người đều đeo balo, vì để tiết kiệm được không gian nên mì ăn liền đều được chuẩn bị bên trong.

Tề Cảnh Ngôn nhìn về phía Kỳ Xuyên, có chút kinh ngạc. Tuy nhiên cậu cũng lập tức thò tay vào balo lấy ra một trái táo.

Kỳ Xuyên cầm lấy táo hỏi: "Muốn nữa không?"

Tề Cảnh Ngôn gật đầu.

Kỳ Xuyên lại lấy ra một gói.

Tề Cảnh Ngôn lấy, rồi lại đưa thêm quả táo.

Đáy mắt Kỳ Xuyên loé lên tia sáng: "Tôi còn 3 gói, có muốn đổi hết không?"

Cậu gật gật đầu lấy ra 3 quả táo.

Kỳ Xuyên nheo mắt lại, quan sát Tề Cảnh Ngôn từ đầu đến bây giờ thì đã đưa cho hắn hết 5 quả táo mà mỗi quả đều rất to, nhưng balo của cậu lại không to đến mức đó hơn nữa bát đũa cũng lấy từ trong đó mà ra. Có lẽ nào...... cái balo này là Càn Khôn? Có điều, hắn cũng đã lấy đủ táo rồi nên cũng không còn gì để nói.

Phương Linh Linh ăn bịch bánh quy nhỏ, uống nước suối, so với mì ăn liền hay táo thì bọn họ đều thấy bánh quy cùng nước là tuyệt nhất. Cô kéo Dương hạo ghé vào tai hắn thì thầm vài câu. Dương Hạo nhíu nhíu mày lại, còn trả lời lại. Phương Linh Linh mất hứng, dứt khoát đứng lên: "Hừ." Cô đi ra sảnh lớn.

"Linh Linh, em làm sao vậy?" Dương Hạo đi theo ra ngoài.

Tề Cảnh Ngôn ăn được cơm trưa liền ngáp một cái, muốn được ngủ trưa. Lâm Sâm Vân quan sát xung quanh, cầm một thùng giấy xé ra trải bên cạnh, còn mình thì dịch sang một bên. "Ngủ ở đây đi, có hơi không sạch lắm nhưng hiện tại chỉ có thể tạm vậy."

Cậu gật đầu, sau đó cởi giầy lẫn tất ra làm lộ gót chân trắng nõn, mặt hướng chỗ Kỳ Xuyên đưa lưng về phía Lâm Sâm Vân ngủ.

Kỳ Xuyên nhìn xuống, phát hiện tóc của cậu nếu nhìn kỹ thì nó thiên về nâu hơn, giống như tóc của trẻ sơ sinh. Trên vai cậu còn có một đoá Hồ Điệp Lan, Hồ Điệp Lan trông như hoa thật.

Đầu ngủ ở trên mặt đất rất cứng tai cũng có chút đau nên Tề Cảnh Ngôn ngủ cũng không được an ổn lắm. Khi trước cậu ngủ rất ngoan cả tối đều ngủ đúng một tư thế, nhưng đó là lúc có gấu bông ở bên để cậu có thể ôm. Mà lúc này cậu đang ngủ trên đất cũng không có gấu bông bên cạnh để ôm, vì thế mà bất tri bất giác cậu đã leo lên người Kỳ Xuyên, một chân mềm mại quấn lấy chân hắn, một tay thì gói lên đùi, cổ tay còn lại thì đè lên quần Kỳ Xuyên.