“Cái gì? Ninh Hinh đã tới?” Buổi trưa ngày thứ hai, Phạm Cẩm đáng lý là tới ăn chực cơm, kết quả là từ miệng Phạm Trác biết được Ninh Hinh đến thăm Phạm Trác, tin tức này quả thật làm cho Phạm Cẩm có chút giật mình.
Nếu là trước ngày săn linh Ninh Hinh đến thăm Phạm Trác, Phạm Cẩm trăm lần hoan nghênh, nhưng bây giờ đã xảy ra những chuyện kia, trong lòng Phạm Cẩm đối với Ninh Hinh đã tràn đầy sự không tin tưởng.
Khi trở về Nam Cung Húc đều bẩm báo với Phạm khải những chuyện xảy ra trong rừng Linh Vũ, nhưng Phạm Cẩm lại giấu nhẹm đi chuyện mình bị người vây gϊếŧ.
Không có lý do gì khác, chỉ là chuyện này... Cùng Ninh Hinh ân đoạn nghĩa tuyệt, suy cho cùng cũng là tình cảm từ nhỏ lớn lên cùng nhau, lần này xem như là Phạm Cẩm tha thứ cho Ninh Hinh lần cuối cùng.
“Vâng, Hinh Nhi còn mang theo bánh gạo nếp đệ thích nhất đến nữa.” Phạm Trác cười nói.
Sắc mặt Phạm Cẩm càng khó coi: “Tiểu Tà, gần đây sức khỏe Tiểu Trác thế nào?” Nghĩ đến chuyện mình bị sắp đặt, Phạm Cẩm căng thẳng hỏi.
Quân Vô Tà liếc nhìn Phạm Cẩm, ôm Be Be đại nhân và Tiểu Hắc Miêu trong lòng, thản nhiên nói: “Vô sự.”
Phạm Cẩm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Đại ca, mọi người đi rừng Linh Vũ chắc đã gặp phải chuyện mới lạ gì rồi?” Phạm Trác cười hỏi, ánh mắt từ đầu đến cuối đều nhìn về phía hai quả cầu lông nhỏ trong lòng Quân Vô Tà.
Không giống Tiểu Hắc Miêu, Be Be đại nhân đối với Phạm Trác có thể nói là tùy tiện, nếu Phạm Trác muốn lấy lòng nó cũng chỉ có thể được một cái mông đầy lông lá quay vào.
Phạm Cẩm sửng sốt, dời ánh mắt đi chỗ khác, tùy tiện lảng đi một chút.
Những chuyện kia, hắn không phải không muốn nói với Phạm Trác, chỉ hy vọng Phạm Trác có thể an tâm dưỡng bệnh.
“Nếu thân thể ta khỏe, cũng muốn đi xem thử rừng Linh Vũ.” Phạm Trác không khỏi có chút khao khát. Bởi vì lý do sức khỏe, hầu như hắn chưa bao giờ rời khỏi học viện Phong Hoa, luôn luôn tràn đầy mong đợi đối với thế giới bên ngoài học viện.
Hiện tại, dưới sự điều dưỡng của Quân Vô Tà, sức khỏe hắn chuyển biến ngày càng tốt, những cảnh sắc chưa từng dám hy vọng xa vời cứ lần lượt trêu trọc treo lơ lửng trong tim hắn.
Sông núi, hắn thực sự rất muốn tự do một phen.
Thấy khao khát của Phạm Trác, Phạm Cẩm chỉ cảm thấy l*иg ngực đau nghẹn từng đợt, hắn cố chống đỡ bằng khuôn mặt tươi cười, nói chút chuyện thú vị, đùa cho Phạm Trác vui, toàn bộ thời gian dùng cơm Phạm Trác đều không ngừng cười.
Thấy tâm trạng Phạm Trác tốt lên, lúc này Phạm Cẩm mới có tâm trạng dùng cơm, nhưng vừa mới cầm đũa lên lại bị Quân Vô Tà làm rơi xuống đất.
“Có độc.” Quân Vô Tàhơi nheo mắt lại.
Phạm Cẩm khuôn mặt cứng đờ.
Nụ cười trên mặt Phạm Trác cũng dần dần mất đi.
“Giống với những thứ trước đó, quả thật là không còn chút nhẫn nại nào nữa.” Quân Vô Tà đứng dậy, vứt cả bàn thức ăn ra bên ngoài.
Từ sau khi A Tĩnh bị đuổi ra ngoài, đồ ăn của tiểu viện Trúc Lâm liền do người thân cận của Phạm Khải một ngày ba bữa đưa tới, ngày thường đồ Phạm Trác ăn đều là thuốc Quân Vô Tà chế biến, mà những thức ăn này phần lớn là vào bụng Quân Vô Tà và Phạm Cẩm.
“Tại sao có thể như vậy? Sau khi ta trở về đã từng chú ý tới, thức ăn đưa đến đây đều là nhà bếp ở viện của phụ thân làm xong đưa tới.” Sắc mặt Phạm Cẩm thay đổi rất lớn.
Người trong viện của Phạm Khải đều đã theo ông ta rất lâu rồi, một lòng trung thành, nhưng trong cơm này vẫn bị người ta hạ độc!
Chuyện này rốt cuộc là người nào gây nên?
“Phụ thân sẽ không hại ta, đó chắc là người trong viện của phụ thân rồi.” Phạm Trác nheo mắt.
“Đồ ăn của Tiểu Trác đều là do Cung thúc thúc tự mình làm, không có người bên ngoài chạm vào.” Phạm Cẩm suy đi nghĩ lại, Phạm Trác vì lý do sức khỏe, không thể tùy ý ăn cái gì được.