Tần Nhạc cau mày, trong lòng cười nhạt.
“Đương nhiên.”
Chuyện hôm nay phải trấn áp bằng máu, lời nói của Quân Vô Tà đã khiến mọi người đều biết về bí mật giữa Tần Nhạc và Kha Tàng Cúc, nếu Tần Nhạc không làm gì, những trưởng lão kia sẽ không dễ dàng mà bỏ qua.
Chỉ có mang hai đệ tử của Tàng Vân phong ra mà huyết tế mới có thể làm dịu đi bầu không khí hiện tại.
Một là có thể chứng tỏ rằng Tần Nhạc không thiên vị Kha Tàng Cúc quá mức, cho dù là đệ tử của Tàng Vân phong, cho dù có Kha Tàng Cúc che chở, ông ta cũng có thể gϊếŧ, các phong khác đều có người thương vong, chỉ có gϊếŧ chết hai tên đệ tử của Tàng Vân phong mới có thể xoa dịu sự phẫn nộ của các trưởng lão.
Hai là...
Hai tên vô liêm sỉ này, một tên nói năng ngông cuồng, một tên lại ra tay trước mặt mọi người, việc này xúc phạm nghiêm trọng đến sự uy nghiêm của tông chủ Khuynh Vân Tông – Tần Nhạc, không gϊếŧ bọn họ thì làm sao giữ được sự uy nghiêm của ông ta?
Mà thứ ba là…
Tần Nhạc hé mắt nhìn Kha Tàng Cúc.
Thứ ba tất nhiên chính là vì muốn đánh vào cái tên Kha Tàng Cúc càng ngày càng ngang ngược này rồi!
Mấy tên đệ tử của Thanh Vân phong bò dậy, ánh mắt có chút sợ hãi nhìn Kiều Sở, Tần Nhạc đã ra lệnh, điều này báo hiệu cho cái chết của Quân Vô Tà và Kiều Sở.
Nhưng bị một chiêu của Kiều Sở đánh cho lảo đảo, mấy tên này vẫn cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Bọn họ muốn bắt hai thiếu niên này lại, nhưng...
Bọn họ đánh không lại.
“Còn ngây ra đó làm gì! Không mau bắt hai tên này lại cho ta!” Tần Nhạc quát khẽ.
Mấy tên đệ tử nhìn nhau, vẻ mặt đầy bi tráng.
Rối rắm một hồi lâu mới cẩn thận từng li từng tí tiến về phía Kiều Sở.
Nhưng mà...
Trong nháy mắt, mấy tên đệ tử đó liền bị Kiều Sở đánh cho một trận no đòn, ném thẳng ra đại điện, nằm bất động trên mặt đất, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Đệ tử Khuynh Vân Tông chủ yếu đều đang nghiên cứu y thuật, về mặt linh lực không được coi là xuất sắc, nếu không cũng sẽ không mời người mạnh như vậy đến đây trấn giữ, có điều dưới nắm đấm của Kiều Sở, sức chiến đấu của những đệ tử kia suy cho cùng cũng chỉ là một đám nhu nhược.
Chỉnh đốn xong đệ tử Thanh Vân phong, Kiều Sở phủi tay một cái, vẻ mặt tùy ý.
Mặt Tần Nhạc sầm lại, ông ta hoàn toàn không ngờ rằng thân thủ của thiếu niên này lại cao cường như vậy, mấy tên đệ tử vậy mà lại bị hắn ném ra ngoài tới mấy lần.
“Kha Tàng Cúc! Ngươi có quản đệ tử của mình nữa không đấy!” Tần Nhạc giận dữ hét.
“Kha Tàng Cúc” chậm rãi đứng dậy nói: “Tông chủ, ngày đó người muốn ta chế độc dược là ông, đồng ý dùng đệ tử của các phong khác để thử độc cũng chính là ông, bây giờ ông lại muốn dùng đệ tử của ta để xoa dịu tức giận của mọi người, chuyện này e rằng không được.”
Tần Nhạc trừng to hai mắt, khó tin nhìn “Kha Tàng Cúc”, quả thực không thể tin vào tai mình! “Kha Tàng Cúc” vậy mà lại đổ tất cả mọi chuyện lên đầu ông ta!
“Kha Tàng Cúc” nhìn thoáng qua các trưởng lão khác, nói: “Oan có đầu nợ có chủ, Khuynh Vân Tông là do Tần Nhạc ông làm chủ, nếu ông không đồng ý, làm sao ta có thể động đến đệ tử các phong khác. Chuyện này là ông muốn ta làm, tiếng xấu lại để ta chịu, ta không muốn làm trò hề.”
Tần Nhạc tức đến run cả người, trong khi đó các trưởng lão khác mặt đầy phẫn nộ.
Cho dù “Kha Tàng Cúc” đáng ghê tởm, nhưng đúng như hắn nói, nếu không có sự cho phép của Tần Nhạc, hắn nào dám động đến đệ tử của các trưởng lão khác?
Tất cả mọi việc, không phải do Tần Nhạc âm thầm cho phép mới dẫn tới thảm kịch như thế này sao?
Nếu như lúc trước các trưởng lão bất mãn với Tần Nhạc là bởi vì ông ta dung túng cho Kha Tàng Cúc thì hiện tại ngoài phần bất mãn này còn nổi lên nhiều cảm xúc khác.