Chương 3: Hồ bơi
An Tiểu Ly lo sợ bất an nắm lấy dây an toàn. Núi băng nãy giờ không nói gì, không khí trong xe bức bối ghê hồn. Cô nghĩ định nói chút gì đó, lại không biết anh cảm thấy hứng thú cái gì.“Hic, Tổng giám đốc, có nhạc gì nghe không”? Tiểu Ly hất khuôn mặt tươi cười hồn nhiên lên, cố gắng phát ra hơi thở mặt trời.
“Không có”! Núi băng không hề tan chảy.
Tiểu Ly im lặng lại, gặp phải tên không phải loài người, không có cách nào nói chuyện.
Dần dần xe ra khỏi vòng xoay, cô nhìn một hồi, cảm thấy không đúng lắm: “Tổng giám đốc, híc, tôi muốn trở về trường học, quẹo ở giao lộ phía trước ạ.”
“Đi với tôi đến một nơi trước.” Trần Ngộ Bạch nói hòa nhã, thậm chí quay mặt lại hơi mỉm cười, không hiểu tại sao, Tiểu Ly lại run run.
…………..
An Tiểu Ly há hốc mồm, đây không phải là chiếc siêu xe bị mình làm trầy sao?
“Híc…” Cô cố gắng tìm một cái cớ hợp lý cho mình.
“Này”! Trần Ngộ Bạch đưa ra một chồng danh sách.
Tiểu Ly nhận lấy, vừa nhìn, vừa trợn tròn mắt.
Chục ngàn, trăm ngàn, một vạn, mười vạn….
Mẹ kiếp! Chiếc xe này làm bằng kim cương à? Có thể làm phi cơ bay lên sao hỏa à? Trầy một chút nước sơn lại có phí sửa chữa nhiều số không như vậy!
“Tôi nghĩ, cô cũng không thể trả hết một lần, nhìn cấp bậc nhân viên của cô ở công ty thì phải trả góp rồi. Tiền lương mỗi tháng của cô là bốn ngàn một trăm tám mươi chin đồng hai mươi hai xu, nhân với hai mươi, thì một năm lẻ bốn tháng có thể trả hết.” Trần Ngộ Bạch nói xong, mỉm cười vỗ vỗ vai của cô, vẻ mặt khích lệ.
Bắp chân Tiểu Ly bủn rủn, khuôn mặt tươi cười chống đỡ: “À, ha ha, Tổng giám đốc… Anh… Anh thật là hài hước!”.
Trần Ngộ Bạch ôm vai cười lạnh: “Cô thấy là tôi rất giống như đang nói đùa sao?”.
“Cái gì… Tổng giám đốc, không có tiền lương tôi sẽ chết đói đó!” Tiểu Ly cố gắng khơi dậy lòng thương hại của anh.
“Vậy thì mỗi tháng phát một ngàn đồng tiền sinh hoạt. Nói như vậy thì phải là một năm lẻ chín tháng!”. Trần Ngộ Bạch cười càng nhẹ nhàng, trong đôi mắt sợ hãi của cô bé tinh khiết trước mặt làm cho anh cảm thấy thoải mái hết sức.
Đôi môi Tiểu Ly ngập ngừng, rượu lúc nãy đã xông lên đầu, trước mắt ngày càng mờ mịt, cô rất muốn ngã xuống đất giả chết. Ai nói cho cô biết, những điều này đều là ảo giác đi! Gấp hai mươi lần tiền lương đều trôi theo nước không nói, còn muốn làm công không hai năm, cái này là đạo lý gì trên đời chứ!
“Còn nữa, tiền lời của chúng ta tính theo lãi ngân hàng, nói như vậy, là hai năm lẻ một tháng, làm tròn lên là ba năm.” Trần Ngộ Bạch đưa tay đẩy mắt kiếng, độ cong của môi càng ngày càng tuyệt đẹp. “Trong ba năm, cô không thể từ chức. Nếu không nghe lời, thì phải trả tiền vi phạm hợp đồng trước, sau đó là phí sửa chữa, hoặc là trả chung toàn bộ một lần.”
Loảng xoảng loảng xoảng!
An Tiểu Ly sống hai mươi ba năm, lần đầu tiên hôn mê bất tỉnh.
…………….
Ultraman từ trên trời rơi xuống, hai mắt đầy tia chánh nghĩa: “Em họ, em yên tâm, anh bảo vệ em.”
Hai mắt Tiểu Ly sáng quắc, gật đầu lia lịa: “Anh họ, vậy anh đem tên núi băng ác độc đánh chết trước đi.”
Ultraman cười ngọt ngào, đưa tay tháo mặt nạ, kết quả lại là gương mặt đẹp trai của Trần Ngộ Bạch đang mỉm cười gian trá với Tiểu Ly…
“Oa…!” Tiểu Ly tỉnh "> dậy, mở mắt ra thét chói tay, nhìn thấy trần nhà cao cao.
Đang ở trên giường ngủ của ký túc xá sao?
“Tỉnh rồi?” Một giọng nam trầm ấm đặt câu hỏi.
“Nói nhảm!” Tiểu Ly trả lời theo phản xạ có điều kiện, sau đó ngồi dậy. Mẹ ơi!
“Không cần kiểm tra! Tôi không có hứng thú chạm vào một trẻ em. Cô uống quá nhiều rượu, lại bị dọa ngất, tôi chỉ tốt bụng mang cô về nhà!”. Trần Ngộ Bạch nhìn cô vén chăn lên nhìn qua nhìn lại, mở miệng lạnh lùng: “Đi rửa mặt, sau đó chuẩn bị bữa sáng cho tôi.”
Khăn lông và bàn chải cũng bị ném vào trên mặt còn ghèn của Tiểu Ly. Cô còn đang kiểm tra xung quanh xem mình có dấu vết bị “bóc tem” hay không.
Cái gì mà trẻ em! Cô ngó chừng lưng Trần Ngộ Bạch thầm mắng, bà đây là ba sáu B đó! Anh có nhìn thấy trẻ em nào trổ mã tốt như vậy chưa!
……………
Tiểu Ly vội vã rửa mặt rồi đi ra ngoài, quay trong phòng một vòng, cô ngủ hẳn là phòng của anh, căn phòng không có chút bụi bặm, không có đồ dùng trong nhà dư thừa, chỉ có một chiếc giường siêu lớn, sàn gỗ cũng lạnh băng giống mặt của Trần Ngộ Bạch, màu đen làm chủ đạo, quả thực là y như phiên bản phòng làm việc.
Cô còn chưa bình luận xong, Trần Ngộ Bạch vừa đi vào thúc giục, Tiểu Ly âm thầm đảo mắt đi ra ngoài.
Toàn bộ dụng cụ làm bếp và đồ gia vị còn chưa bóc tem, trong tủ lạnh ngoại trừ hộp trứng gà mua ở siêu thị thì không có thứ gì khác. Tiểu Ly cảm thấy hôm nay thật là thất vọng, vo gạo nấu cơm, đập hai quả trứng, nêm chút muối và nước tương khuấy lên thành canh, đưa vào lò vi ba.
Canh trứng, cơm tẻ.
Một mình cô bưng lên, Trần Ngộ Bạch cầm muỗng chọc chọc mấy cái vào chén canh trước mặt anh: “Đây là cái gì?”
“Canh trứng”, Tiểu Ly múc cơm vào chén canh trứng kia, vui vẻ khuấy “Itadakimasu” (Tiếng nhật: Xin mời ăn) lúc cô vui vẻ nhất chính là lúc có đồ ăn.
Trần Ngộ Bạch lạnh lùng nhìn cô bỏ một muỗng lớn vào miệng: “Ăn ngon không?”
“Ừm!”
Bàn tay to lớn vươn qua, lấy chén của cô, nếm một chút, khẽ nhíu mày, vẫn tiếp tục ăn.
Tiểu Ly nuốt xuống khó khăn, một hồi lâu mới nổi giận: “Sao anh lấy của tôi chứ!”
Trần Ngộ Bạch ngẩng đầu liếc cô một cái, lạnh đến mức An Tiểu Ly muốn đóng băng, lập tức nịnh bợ: “Ha ha, là tôi không tốt, chưa trộn cho anh. Anh ăn đi!”
Cô duy trì khuôn mặt tươi cười cứng ngắc, đưa cơm và canh trứng gà cho Trần Ngộ Bạch, trộn lẫn lộn nguyên trạng, từng muỗng từng muỗng nuốt giận xuống.
———–
“Tổng giám đốc à!… chuyện kia…” Tiểu Ly ấp úng hồi lâu, mắt thấy công ty càng ngày càng gần, rốt cuộc không nhịn được, mở miệng nói.
“Nói!”
Mắt Tiểu Ly liên tục liếc trộm: “Chuyện tối hôm qua…”
“Muốn tôi chịu trách nhiệm? Thật sự tôi đâu có làm gì.”
“Không phải… anh…” Tiểu Ly thấy cổ họng mình muốn phun lửa, tòa núi băng này sao có thể trở thành đáng ghét như vậy chứ?
“Tôi nói, chuyện đền tiền”. Tiểu Ly nén giận, dè dặt nhắc nhở, hi vọng anh cười một cái rồi nói: An Tiểu Ly, tôi nói giỡn với cô thôi.
“Ừ.”
“Ừ?”
“Ừ”
“Ừ…” Tiểu Ly ngồi phịch ở ghế lái phụ, xong rồi, anh không có nói giỡn, cô đã bị bán rồi!
Trong mắt Trần Ngộ Bạch hiện lên một nụ cười, vừa quay đầu lại, lại trở về vẻ lạnh lùng trong trẻo: “Ngoại trừ món ăn sáng kia, có thể làm cái khác không?”
“Ừ!” Tiểu Ly trả lời ỉu xìu, tài nấu nướng của Tần Tang là cao thủ, cô đi theo cũng học được vài chiêu.
“Mỗi ngày đến nhà làm cho tôi một bữa cơm tối, mỗi tháng hai ngàn.”
Tiểu Ly lăn mình ngồi dậy: “Năm ngàn″! Anh là kẻ giàu có!
“Một ngàn!” Kẻ giàu có rất tỉnh táo, vô tình.
“Hai ngàn! Hai ngàn thì Hai ngàn !″ Tiểu Ly sốt ruột, quả nhiên là bản chất hút máu của nhà tư bản.
“Một ngàn rưỡi! Thêm việc quét dọn hằng ngày.” Trần Ngộ Bạch liếc nhìn cô một cái, rất bình tĩnh, vô cùng máu lạnh.
Tiểu Ly vội vàng gật đầu.
Trần Ngộ Bạch nhìn cô quắp miệng, bộ dạng oan ức, rốt cuộc không nhịn được mà mỉm cười.
……………
Tâm huyết Lý Vi Nhiên dâng trào nên dậy thật sớm, gần đây luôn có cảm giác không có tí sức khỏe nào, đi tập thể dục cũng tốt.
Câu lạc bộ này áp dụng quy định với hội viên, nên người ít đếm thảm thương, lúc này hồ bơi VIP lại càng vắng tanh, anh bắt chân nằm trên ghế dựa cạnh hồ, lười biếng híp mắt ngắm nhìn bóng dáng duy nhất trong hồ.
Dưới nước là một cô gái có vóc dáng thon thả cao ráo, điện nước đầy đủ. Tư thế bơi tuyệt đẹp, tốc độ không tồi.
Có rất ít phụ nữ có thời gian nín thở dài như vậy, Lý Vi Nhiên nghĩ không thuần khiết, nút lưỡi nhất định rất tuyệt đây.
Dạo này Tần Tang gặp chướng ngại, suy nghĩ hoài không ra, viết thế nào cũng không được. Tối hôm qua, lại là một đêm trằn trọc, chỉ nhính được mấy ngàn chữ, đầu óc cũng bị vắt sạch, định ngủ thật sớm để sáng dậy sớm đi bơi thư giãn một tí. Cô thích cảm giác ở dưới nước, hoàn toàn ngăn cách tất cả phiền não của thế gian, muốn cười thì cười, muốn khóc thì sẽ để nước mắt hòa vào trong làn nước.
“Tần Tang?”
Bơi qua bơi lại mấy vòng, cảm giác cũng mệt rồi. Cô lên bờ, đang lau mái tóc dài, nghe thấy ở phía sau có người kêu tên cô.
“Chào anh”! Cô xoay người lại, nhận ra là Lý Vi Nhiên, tự nhiên phóng khoáng cười với anh một cái.
Lý Vi Nhiên giật mình, đêm đó lần đầu tiên gặp mặt, cô trang điểm rất đậm, gần như không thấy rõ khuôn mặt thật. Thế nhưng khi cô vừa lên bờ, trong nháy mắt nhìn thấy nửa khuôn mặt, anh lại nhận ra liền.
Cô… Nói thế nào ta, thì ra là một loại phụ nữ, trang điểm đậm hay nhạt đều thích hợp vô cùng.
Tần Tang cảm thấy hơi mất tự nhiên với sự giật mình không hề che giấu của anh, kiểm tra kỹ lần lượt thân mình từ đầu đến cuối. Áo tắm bảo thủ che kín phía trước, không gợi cảm cũng không nhạt nhẽo, nhưng sao cô vẫn cảm thấy lúng túng chứ?
“Tôi đi ra ngoài, anh thì sao?” Cô khoác một chiếc khăn lông lớn, mỉm cười hỏi anh.
“Tôi cũng vậy, cùng đi ăn sáng chứ?”
“Được thôi, gặp nhau ở đại sảnh.”
Cô xoay người đi đã lâu, Lý Vi Nhiên vẫn còn đứng yên tại chỗ xoa đầu, làm sao vậy? Anh còn chưa xuống nước mà!
…………
Hai người gặp nhau ở đại sảnh cũng ngẩn ra, Tần Tang mặc một chiếc áo Cashmere rất mỏng màu đen, cổ chữ V sâu để lộ xương quai xanh quyến rũ, phía dưới mặc một chiếc quần jean bó sát người. Lý Vi Nhiên cũng mặc chiếc áo nam cùng nhãn hiệu, dưới cũng mặc quần jean. Đi cùng với nhau, nghiễm nhiên là một cặp tình nhân xứng đôi vừa lứa.
Mặt hai người khẽ lúng túng, Lý Vi Nhiên nghĩ, thẩm mỹ của cô bé cũng không tệ lắm.
Nhưng Tần Tang nghĩ, bữa sáng này ăn không được rồi, tìm cái cớ gì để chuồn đây?
Không đợi cô mở miệng, xe Lý Vi Nhiên đã được lái tới, Lý Vi Nhiên nhận chìa khóa, tiện tay vứt một tờ tiền xanh cho nhóc đánh xe, lên xe bóp kèn: “Tần Tang!”
Không thể làm gì khác là phải lên xe.
“Muốn ăn gì”? Lý Vi Nhiên hỏi, nhưng xe lại chạy về phía nhà hàng nổi tiếng.
“Phía trước quẹo trái, dừng ở tiệm Trần Ký.” Tần Tang đáp theo bản năng.