Editor: Nhii
Beta: Dĩm
Kỳ Ngọc dùng đầu ngón tay nâng cằm Mạc Nhan lên, nhìn thấy khuôn mặt hồng hào và vết đỏ trên người cô, anh hứng thú hỏi: "Hôm qua đi ăn bên ngoài?"
Lời nói này là khẳng định, Mạc Nhan nghĩ tới Bạch Kiêu, có lẽ tối hôm qua bọn họ đã sớm vượt qua cơn tức giận, cho nên chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.
Kỳ Ngọc không hỏi cô người đàn ông hoang dã bên ngoài là ai, chỉ ôm Mạc Nhan, nói bên tai: "Anh đã chuẩn bị quà cho em rồi. Em nhất định phải thích."
Cô ăn bên ngoài mà anh không có tính sổ, trên đời làm sao có chuyện tốt như vậy?
Mạc Nhan cảm thấy không ổn muốn trốn đi, nhưng cô có thể trốn đi đâu.
Sau đó Mạc Nhan nhìn thấy những gì Kỳ Ngọc đã chuẩn bị cho cô.
Đó là một bộ đồ mèo bông.
Tai, áo, đuôi cũng không thiếu.
Tai mèo cài lên đầu dễ dàng, còn cái đuôi cần được cắm vào phía sau.
Mạc Nhan trong tiềm thức bảo vệ cúc huyệt của mình.
“Ngoan, mặc quần áo vào tôi sẽ không tức giận.” Kỳ Ngọc rũ mắt xuống.
"Thật, thật sao?"
“Ừ, thật.” Kỳ Ngọc gật đầu với một nụ cười.
Cô tin tưởng anh, cởi bỏ lớp đồ ngủ mỏng manh, sau đó chạm vào nội y khiêu gợi vai mèo.
Bộ đồ lót gợϊ ȶìиᏂ này rất đơn giản. Chiếc tai mèo trên đầu, tiếp theo là chiếc áσ ɭóŧ và qυầи ɭóŧ có lông tơ. Chiếc áσ ɭóŧ chỉ có thể che một nửa bộ ngực, khiến cho bộ ngực của cô càng lộ ra, chiếc qυầи ɭóŧ có hình tam giác, vừa đủ che kín chỗ bí ẩn kia.
Cuối cùng chỉ còn lại có cái đuôi, Mạc Nhan có chút ngượng ngùng cầm cái đuôi mèo nối với pha lê cắm ở đằng sau.
Còn Kỳ Ngọc vỗ ghế sô pha, kêu cô qua ngồi xuống.
Mạc Nhan hai chân đi tới chỗ Kỳ Ngọc, một tay cầm đuôi mèo, tay kia cầm cái qυầи ɭóŧ mèo sang trọng có lỗ thủng.
Cô bước đến và nằm xuống trên đùi của Kỳ Ngọc, cái mông lắc lắc lấy lòng anh, anh vỗ vào mông cô, để lại một dấu bàn tay đỏ trên mông.
Cô bị anh đánh đến muốn rêи ɾỉ, sau đó cô cảm giác được anh nhấc chân mình lên, mông bị đẩy ra, thậm chí cô có thể cảm giác được một vật lạnh đang cọ vào cúc huyệt cô.
“A a, không, lạnh quá.” Mạc Nhan co rúm lại.
“Dùng cái này cắm vào sẽ không lạnh” Kỳ Ngọc vừa nói vừa mở rộng phía sau cho Mạc Nhan, đồng thời cắm đuôi mèo vào mông cô.
Đầu cắm pha lê ở phía sau vốn được thiết kế để dễ dàng cắm vào, Kỳ Ngọc đã cắm vào thành công trong chốc lát, vật kỳ lạ phía sau lạnh lẽo khiến Mạc Nhan có chút khó chịu, sau đó anh giúp cô mặc qυầи ɭóŧ vào, làm rất nhẹ nhàng cái đuôi chui ra khỏi lỗ nhỏ trên qυầи ɭóŧ dễ dàng.
“Ừ.” Kỳ Ngọc cầm phần gốc đuôi mèo trong tay vuốt nhẹ, khiến Mạc Nhan trong phút chốc mềm nhũn.
“Hãy nhớ rằng, tôi là chủ nhân của em và em là nô ɭệ mèo của tôi.” Kỳ Ngọc nói với Mạc Nhan.
“Em biết, sẽ nhớ rõ, chủ nhân, meo~ meo~.” Mạc Nhan nhanh chóng tiến vào trạng thái nhập vai.
Sau đó Kỳ Ngọc mỉm cười, từ phía sau lấy ra một cái chuông tinh xảo, đeo vào cổ Mạc Nhan, mặt dây chuyền tròn màu đen với lạnh lẽo đeo trực tiếp vào giữa ngực cô.
“Hôm nay, chúng ta ra ngoài.” Kỳ Ngọc cười nói.
“Meo~ meo~?” Mạc Nhan tưởng rằng ở nhà đóng vai, không ngờ anh lại đưa cô đi ra ngoài.
Ngay khi cô còn đang ngẩn ra, anh đã dắt cô lên xe đi rồi.
Mạc Nhan mặc đồ lót gợi cảm, Kỳ Ngọc chỉ để cho cô mặc một chiếc áo choàng của anh, chỉ có thể che đi phần đùi của cô, ngay khi gió thổi qua, cô đã lộ ra toàn cảnh xuân.
Chiếc áo choàng chỉ che thân nhưng vẫn có thể nhìn rõ tai và đuôi của cô.
Mạc Nhan chỉ có thể cầu mong Kỳ Ngọc đưa cô đến một nơi không có ai.