Editor: Dĩm
"Hôm nay đã muộn, tôi và Cố Kính Chi về trước." Định ở lại, Bạch Kiêu sợ rằng họ sẽ đánh nhau.
Con đực đôi khi phi lý để tranh giành con cái.
Bạch Kiêu ý thức được mình nhỏ bé nhưng không thể đánh được nắm đấm to nhất trong viện. Hai anh em Lục Lê và Kỳ Ngọc đánh nhau, anh sẽ đi ra để xoa dịu Mạc Nhan.
Trên tầng hai, ngay khi Mạc Nhan dọn giường cho Lục Lê, cô đã bị Lục Lê ném lên giường, hơi thở nồng nặc của nội tiết tố nam tràn ngập xung quanh cô. "A, anh cả, đừng..."
"Không phải, ban ngày ăn hai cây côn ŧᏂịŧ sung sướиɠ lắm sao, đồ nɠɵạı ŧìиɧ?" Lục Lê nhéo nhéo má Mạc Nhan, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng.
Hôm nay, anh còn chưa giải quyết xong chuyện Mạc Nhan trở thành em dâu của chính mình, anh đã bị một màn 3P của Mạc Nhan tác động trực tiếp, cắm tiểu huyệt cô không phải em trai anh.
Lục Lê biết Mạc Nhan dâʍ đãиɠ, nhưng không ngờ cô lại có hành động giao cấu với những người đàn ông khác táo bạo như vậy trước mặt Kỳ Ngọc, mà bọn họ đều là người quen.
Có trời mới biết anh đã tức giận như thế nào vào lúc đó.
Lục Lê vén váy lên vỗ vào bờ mông mịn màng của Mạc Nhan, sau đó mở hai mông của cô ra, thấy cúc huyệt của cô sưng đỏ, lần đầu tiên phía trước không phải anh, cũng không phải là lần đầu tiên ở phía sau, khiến Lục Lê cảm thấy khó chịu vô cùng.
"Em không rời được côn ŧᏂịŧ lớn của đàn ông sao? Sớm biết vậy tôi đã mang em đi quân đội, nơi đó có rất nhiều côn ŧᏂịŧ lớn." Hai ngón tay thô ráp của Lục Lê trực tiếp xuyên qua lỗ nhỏ của Mạc Nhan, đâm tới đâm lui, ngón tay tàn phá vách thịt non mềm, còn có chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ đau đớn, cô run lên, cả người hưng phấn.
"hức, anh cả, chồng ở ngay bên dưới, đừng làm chuyện này với em." Mạc Nhan thở hổn hển.
"Ồ, nên nhìn thấy vẫ tốt hơn." Lục Lê chế nhạo.
Những người khác không biết quan hệ giữa anh và Mạc Nhan là gì, nhưng Kỳ Ngọc chắc chắn biết.
"Anh cả, có gì thì nói tôi, đừng làm cho Nhan Nhan khó xử." Kỳ Ngọc lên lầu nhẹ nhàng cứu Mạc Nhan khỏi Lục Lê.
"Chồng ơi." Mạc Nhan tựa vào vòng tay Kỳ Ngọc, run rẩy nói, chỉ chừa lại một cái mông tròn trịa cho Lục Lê.
"Anh, để tôi nói cho anh biết về thể chất của Nhan Nhan. Cố ấy là một tiểu yêu tinh có thể hút tinh khí của đàn ông. Không có khả năng vì một người thủ thân như ngọc. Toàn thân trên dưới phải bị nam nhân cắm dầy. Tôi nói. Giống như anh cả quanh năm không ở nhà, cho dù Nhan Nhan kết hôn với anh, anh cũng không giữ được." Kỳ Ngọc một mặt nói thẳng.
Đương nhiên, côn ŧᏂịŧ của anh không nhếch lên sẽ dễ dàng thuyết phục hơn.
Lục Lê cau mày, cảm thấy khó thở khi nghĩ đến thời gian mình thực hiện nhiệm vụ.
Đối với anh mà nói, cùng Mạc Nhan quan hệ vẫn là mấy năm trước, nhưng đối với cô, anh không phải là không thể thiếu.
Không nói đến Kỳ Ngọc, ngay cả hai cậu nhóc Cố Kính Chi và Bạch Kiêu cũng có được cơ thể của Mạc Nhan, cái này không phải chuyện lớn sao.
Lục Lê cáu kỉnh như một con rồng bị mất bảo vật, anh muốn lấy lại thứ mà mình đã từng có một lần nữa, nhưng anh quên rằng Mạc Nhan không phải là một vật chết lạnh, và anh không thể nào lấy nó đi được.
"Vậy em, với tư cách là chồng của Nhan Nhan, tại sao lại cho người ngoài động vào em ấy?" Lục Lê nói với vẻ mặt lạnh lùng.
“Mạc Nhan thích ăn côn ŧᏂịŧ lớn, tôi sẽ coi người đàn ông hoang dã bên ngoài là cây gậy mát xa của em ấy." Kỳ Ngọc chế nhạo.
"Gậy mát xa, sao có thể nói như vậy." Lông mày Lục Lê giật giật, anh không ngờ em trai lại để cho mọi chuyện như thế này.
Khuôn mặt của Mạc Nhan gần như bỏng rát sau khi nghe những lời của Kỳ Ngọc.
Kỳ Ngọc ôm Mạc Nhan nói với Lục Lê: "Anh cả, nghỉ ngơi thật tốt. Tôi và Mạc Nhan về phòng trước."
Lục Lê vào phòng tắm để lấy lại bình tĩnh.
Trong phòng ngủ chính, Kỳ Ngọc ném Mạc Nhan lên giường cởi thắt lưng. "Còn nhớ tôi đã nói với em như thế nào không?"
"Nhớ ạ." Mạc Nhan nhăn lại mũi, tiền đề Kỳ Ngọc để cho cô lung tung ở bên ngoài là ở nhà cho anh ăn.
Mạc Nhan không thể bỏ đói chồng mình được.
Nhìn thấy côn ŧᏂịŧ lớn của Kỳ Ngọc lộ ra, Mạc Nhan lại cảm thấy cơ thể mình lại ướt đẫm, rõ ràng hôm nay cô cùng Bạch Kiêu và Cố Kính Chi đã làm rất nhiều chuyện, nhưng ngay sau khi thân thể khôi phục, cô lại bắt đầu nghĩ đến côn ŧᏂịŧ lớn.
Mạc Nhan không biết tại sao tiểu huyệt của mình lại cơ khát như vậy.
Cô nghĩ đến lời Kỳ Ngọc nói, nếu cô kết hôn với Lục Lê, cô nhất định sẽ nhịn được mà nɠɵạı ŧìиɧ, cô cảm thấy rất thẹn.
"Em suýt chút nữa đã trở thành chị dâu của tôi, Nhan Nhan." Kỳ Ngọc nói nhỏ bên tai Mạc Nhan.
"Chị dâu nhỏ."
Mạc Nhan lỗ tai tê rần, toàn thân nóng lên.
Cửa phòng còn chưa đóng, Lục Lê đã nghe thấy âm thanh ân ân a a, nhìn xuống chiếc khăn tắm màu trắng dưới thắt lưng của mình, côn ŧᏂịŧ đã dựng đứng cứng ngắc.