Lôi Ảnh buông thõng tay, từ từ đứng dậy khỏi ghế sau đó quỳ xuống, đây là lần đầu tiên anh quỳ trước mặt người khác, từ trước tới giờ anh chưa từng thấy mình thảm hại như vậy, nhưng hôm nay, anh cam tâm tình nguyện, chỉ cần biết được nguyên nhân cha mẹ bỏ mạng, lúc này muốn anh chết cũng được. Vẻ mặt vẫn kiên định như cũ, nhưng ánh mắt có phần cầu xin, nhìn chằm chằm A Đường thúc đã có phần lúng túng.
A Đường không thể ngờ Lôi Ảnh lại quỳ trước mình như vậy, vội vã vứt tàn thuốc, đỡ anh dậy: “Con trai, mau dậy đi! Cậu đang làm gì vậy?” Với ông, một nam tử hán không thể tùy tiện quỳ trướt mặt người khác, Hắc Ưng luôn tự hào về người con trai này, nếu dưới suối vàng biết được hôm nay cậu ấy phải quỳ chỉ vì ông không nói ra chuyện năm ấy, A Đường không biết Hắc Ưng có trách ông không.
“A Đường thúc, chú nói ngay cho cháu biết đi! Thật ra cháu không muốn nói dối chú, cháu đã biết là ai, chỉ không chắc chắn, cho nên muốn đến tìm chú xác nhận lại, nếu chú không muốn thấy cháu đi báo thù nhầm người thì hãy nói đi.” Lôi Ảnh dùng chiêu khích tướng, đúng là anh không xác định được rốt cuộc ai mới là người gϊếŧ cha mẹ anh, cho nên anh mới quỳ xuống, chỉ để biết rõ sự thật.
A Đường có thể nhận ra tính cách Lôi Ảnh không khác gì Hắc Ưng năm đó, rất quật cường, cũng không chịu cúi đầu, cũng vì cái tính này mới đắc tội người khác rồi bị chết thảm.
Chỉ có điều Lôi Ảnh có vẻ chững chạc hơn cha anh rát nhiều, A Đường trong lòng cảm thấy vui mừng thay Hắc Ưng.
Có lẽ… đây là số mệnh, phải nói thôi, nếu không đứa nhóc này sẽ không bỏ qua mà cả đời ông cũng sống không yên ổn, ông không ép Lôi Ảnh nữa, buông ra để anh quỳ, còn bản thân thì thở dài: “Aizz! Chuyện … Là như vậy.”
Nói đến chuyện năm đó, A Đường thúc cười gượng một cách khó khăn.
Khi đó Hắc Ưng, Hắc Ảnh, Hắc Thiên, 3 người oai phong lẫm liệt trong giới xã hội đen, cũng là những bảo kiếm của lão bang chủ, lại là anh em tình sâu nghĩa nặng, nhưng sau đó, khi bệnh tình của lão bang chủ nguy kịch cũng là lúc xảy ra chuyện.
Hắc Ảnh, chính là cha của Hoắc Thương Châu Hoắc Hành Bác, năm đó kết hôn với mẹ Hoắc Thương Châu. Thích thị năm ấy vô cùng hùng mạnh, trên thương trường có địa vị, Thích Ngôn lại là mẫu tình nhân lý tưởng, vừa xinh đẹp lại có khả năng giao tiếp.
A Đường nhớ lần đầu tiên gặp bà là vì Thích thị đắc tội lão bang chủ, trước khi chết muốn giữ thể diện nên ra lệnh bắt con gái Thích Viễn Dương là Thích Ngôn về.
Cũng chính vì điều này, Hắc Ảnh và Hắc Thiên trở nên xa cách, còn cha Lôi Ảnh đã có người trong lòng nên không can dự vào.
Sau đó một thời gian, lão bang chủ qua đời, trong bang cần có chủ mới, cha Lôi Ảnh là người không thích nhiều lời lại có gia đình nên không có ý định tiếp nhận vị trí này, cũng muốn từ từ thu tay lại nên không tham gia lựa chọn, những người còn lại chính là Hoắc Hành Bác và Hứa Thiên.
Hai bên lập tức chia rẽ, bao năm hữu nghị chỉ vì một cú hích mà tan tành, ở cùng với Thích Ngôn bị nhốt vài ngày, Hoắc Hành Bác đã dần dần yêu bà, thậm chí mạo hiểm cả tính mạng để đưa bà ấy đi.
Nhược điểm này bị Hứa Thiên nắm được, lấy quy định của bang đuổi Hoắc Hành Bác đi, Hoắc Hành Bác hung hãn tự đâm vào mình một phát thề từ đó không còn liên quan gì đến bang nữa.
Cha Lôi Ảnh thấy huynh đệ vốn đồng tâm hiệp lực bỗng chốc trở nên như vậy, trong lòng cũng đau khổ thất vọng, A Đường là người duy nhất khi đó Hắc Ưng có thể tâm sự, những điều này đều là ông nghe nói, vì Hắc Ưng biết ông chân thành và ông ấy cũng chỉ chân thành với mình ông.
Cuối cùng bang phái thay tên đổi chủ, thành Hứa bang, Hắc Ưng cũng bị Hứa Thiên ép thành tay chân. Một ngày nọ, họ đọc báo thấy tin con gái Thích gia kết hôn, chú rể là Hoắc Hành Bác.
Hứa Thiên vốn là kẻ tâm tình đố kỵ, thấy Hoắc Hành Bác cưới được một người vợ tốt, không cam lòng, A Đường ngày nào cũng bên cạnh Hắc Ưng, có thể dễ dàng nhìn từ ánh mắt Hứa Thiên biết hắn yêu Thích Ngôn, muốn ra tay với người phụ nữ này.
Hoắc Hành Bác là người có năng lực, trong nửa năm ngắn ngủi đưa Hắc Ảnh đi lên, mặc dù thế lực ban đầu còn yếu, nhưng ông không ngừng âm thầm khuếch đại, cho đến một ngày có thể chống lại Hứa bang.
“Sau đó thế nào?” Thấy A Đường dừng lại, chỉ than thở, Lôi Ảnh mơ hồ biết một chút, anh nghĩ rốt cuộc sau đó cũng chỉ vì hận thù mà tự gϊếŧ lẫn nhau.
A Đường xoay người kéo Lôi Ảnh lên cùng ngồi rồi tiếp tục thở dài: “Aizz, Sau đó Hứa Thiên trở thành người mà chính bọn ta cũng không nhận ra, hắn bắt cóc Thích Ngôn, muốn biến bà thành người phụ nữ của mình, cha cậu không nhịn nổi, len lén thả Thích Ngôn, Hứa Thiên biết được đã trừng phạt cha cậu, nếu không phải là một nhóm thuộc hạ vào sinh ra tử của cha cậu phản đối, thì hắn đã sớm gϊếŧ chết cha cậu.” Nhắc tới Hứa Thiên, mặt A Đường thúc lộ rõ sự tức giận. Lôi Ảnh đại khái hiểu, nhưng anh còn muốn biết chuyện sau đó, anh cảm thấy, A Đường thúc không chỉ biết nguyên nhân cái chết của cha mẹ anh mà ngay cả cha mẹ Hoắc Thương Châu cũng biết.
A Đường tiếp tục nói: “Chuyện cứ thể trôi qua 9 năm, thời gian này mỗi người cũng đã có con riêng của mình, cậu và Hoắc Thương Châu cùng ra đời một năm, Hứa Cần Dương kém các cậu một tuổi, khi cậu 8 tuổi, nó 7 tuổi nhưng đã hung ác hơn cả cha mình, chính mắt ta đã thấy nó đem một con chó con đã chơi chán dí xuống nước cho đến khi chết đuối, khi đó ta đã cảm thấy đứa nhỏ này không phải là một người hiền lành. Sau đó, cha cậu vì muốn rút khỏi bang phái bị Hứa Thiên hiểu lầm thành gian díu với Hoắc Hành Bác cho nên không hề chuyện trò khuyên bảo, lập tức sai người gϊếŧ ông ấy.
Ngày đó ta cũng có mặt, A Hoài cũng vậy, cha cậu vốn biết không đủ sức chống lại, đã bảo mẹ cậu vội vàng thu xếp hành lý, chờ cậu hết giờ học sẽ bỏ trốn, nhưng có một điều mà ta mãi không hiểu được là Hứa Thiên đột nhiên sai người đến, đi vào không hề nói gì, rút dao ra chém, ta trong lúc bối rối che chắn cho mẹ cậu cũng lãnh một dao trên mặt, nhưng vẫn không thể bảo vệ được, trong lúc máu tươi phun ra không nhìn thấy gì, đã nghe tiếng kêu thất thanh của bà ấy, lúc ta mơ hồ nhìn ra thì mẹ cậu đã ngã trước mặt.”
“A Đường… Bảo vệ… cho tốt”. Ánh mắt cầu xin của bà ấy chính là hướng về con trai. A Đường vội vàng rút dao sau lưng bà ấy ra, đâm thẳng vào ngực đối phương, nhìn lại đã thấy Hắc Ưng bị đâm nhiều nhát, trước khi chết vẫn nhìn ông, ánh mắt không khác gì ánh mắt mẹ Lôi Ảnh.
Ông biết rằng họ muốn ông chạy đi, bảo vệ cho con trai họ, A Đường không có cách nào, ngay lập tức từ bên ngoài lại có một nhóm người xông vào, A Đường đành nhảy ban công chạy trốn.
Lôi Ảnh nghe đến đoạn này, trong lòng nghi ngờ, không phải Hoài thúc cũng ở đó sao? Hắn đã chạy ư?