Một Trăm Ngày

Chương 10: Linh cảm​

-Giấc mơ của Khả Hân chứa đựng điều gì mà làm cho cô hoảng sợ như zậy chứ.

Khánh Kỳ : Cô nhìn thấy gì trong giấc mơ, nói cho tôi biết đi.

Khả Hân : Tôi.. tôi nhìn thấy rất nhiều lửa, hình như đang cháy..anh Tuấn Phong đang ở trong đám cháy đó..

Khánh Kỳ (an ủi) : Ko sao, ko sao chỉ là mơ thôi mà, cô yên tâm đi, sẽ ko có chuyện gì xảy ra với Tuấn Phong đâu.

Khả Hân : Có thật là ko sao ko?

Khánh Kỳ (cười trấn an) : Cô ko tin tôi sao? Bây giờ thì ngủ đi tối giờ cô đã mệt lắm rồi (kéo mền đắp cho Khả Hân, nghĩ thầm) chẳng lẽ thần May Mắn đang thử thách Tuấn Phong sao?

-Nhà Khả Hân

Huỳnh Thiên : Anh xách hành lý cho em

Khả Hân (giựt lại) : Ko cần, tôi tự xách được (bỏ vào nhà)

Khánh Kỳ : Bây giờ cổ đang ko vui, anh đừng phiền cổ, Khả Hân là zậy đó chuyện gì cũng giận hai ba ngày sau đó cổ sẽ vui vẻ như trước thôi.

Huỳnh Thiên : Zậy có chuyện gì cô gọi điện cho tôi nha (nhìn vào trong)

Khánh Kỳ : Tôi biết rồi! Anh lái xe cẩn thận.

Huỳnh Thiên : Tạm biệt!

Khánh Kỳ : Tạm biệt!

-Một lát sau thì Quốc Minh qua.

Khánh Kỳ (đặt ly nước xuống bàn) : Anh qua tìm Khả Hân sao?

Quốc Minh : Phải đó, Khả Hân đâu rồi!

Khánh Kỳ : Cổ ở trên lầu, tôi kêu cổ dùm anh (lên lầu)

Khả Hân : Anh tìm tôi có chuyện gì ko?

Quốc Minh : Lâu rồi cô ko đi tập bóng rổ, tôi đương nhiên là phải đưa cô đi tập rồi, nếu ko những gì tôi dạy cô trước đó ko phải trở thành công cốc sao?

Khả Hân : Nhưng tôi mệt lắm ko muốn đi.

Quốc Minh : Hay tôi đưa cô đi ngắm cá heo chịu ko?

Khả Hân (Hằn học) : Đã nói là ko đi rồi mà! Xin lỗi tôi hơi lớn tiếng, nhưng hôm nay tôi không khỏe lắm.

Quốc Minh : Ko phải thường ngày cô hoạt bát lắm sao? Bây giờ yểu xìu zậy?

Khánh Kỳ : Thật ra thì..

Khả Hân (ngắt lời) : Tôi chỉ mệt do ngồi máy bay thôi.

Quốc Minh (cười) : Zậy hay là để hôm khác tôi đưa cô đi ngắm cá heo nha.

Khả Hân (gật đầu) : Vậy hẹn anh hôm khác nha.

Quốc Minh : Ko sao? Cô nghĩ ngơi cho khỏe đi.

-Công ty TBB.

PV1 : Huỳnh Thiên, anh giải thích sao về những tấm hình này.

Huỳnh Thiên (cầm xấp hình ngạc nhiên) : Các người làm sao có những tấm hình này.

PV2 : Zậy anh thừa nhận những gì trong tấm hình này là thật sao?

-Đó là những tấm hình ở Nhật của Huỳnh Thiên, trong đó có cảnh anh và Trần Hồng nằm trên giường, lúc Khả Hân đánh anh.

Kiện Phong : Những tấm hình này chỉ là ghép thôi, sự thật chắc chắn ko phải zậy đâu.

PV3 : Những tấm này chụp rõ ràng như zậy làm sao có thể là giả được. Chúng tôi còn có cuộn băng ghi âm này nữa (bật lên)

-“ Khả Hân : Anh còn định giải thích gì nữa, là tôi chính mắt nhìn thấy anh và cô ta cùng nằm trên giường..

Huỳnh Thiên : Trước khi em phán tội tử hình cho anh thì ít ra cũng phải nghe anh nói đã.

Khả Hân (nói lớn tiếng) : Chẵng lẽ anh định nói cô ta quyến rũ anh sao?

Huỳnh Thiên : Sự thật là zậy mà, có những chuyện em nghe thấy tận tai nhìn thấy tận mắt đó chưa chắc đã là sự thật.

Khả Hân : Tôi chỉ tin vào những gì tôi thấy. Bản chất vẫn là bản chất, tôi nghĩ anh sẽ thay đổi sẽ thành thật với tình yêu nhưng thì ra ko phải. Vỡ kịch này tôi ko diễn nữa anh tìm người khác làm bạn gái của anh đi (quay người bõ đi).

Huỳnh Thiên (kéo tay lại) : Khả Hân!

Khả Hân (tán vào mặt Huỳnh Thiên) : Anh đừng làm phiền tôi nữa (chạy đi thật nhanh) tôi ko muốn nhìn thấy anh nữa”

PV1 : Huỳnh Thiên, anh còn gì giải thích nữa ko?

Huỳnh Thiên : Những gì nãy giờ các người đưa ra chưa chắc là thật…

-Chưa dứt lời đã có người ném loa nhựa vào mặt Huỳnh Thiên.

Fan1 : Anh là đồ giả dối, uổng công chúng tôi tin tưởng anh như zậy, anh lại tìm cách gạt chúng tôi.

Fan2 : Đúng đó, anh vì muốn có được sự nỗi tiếng lại kiếm đại một cô gái về làm bình phong cho mình. Mặt khác anh lại tiếp tục thói trăng hoa của mình. Anh đúng là làm mất mặt những người làm nghệ sĩ mà.

Fan3 : Chúng tôi ko ủng hộ anh nữa.

-Mọi người ném Poster, Băng rôn xuống đất. Huỳnh Thiên chưa bao giờ thấy hình ảnh của anh bị mọi người dẫm đạp lên như zậy.

Huỳnh Thiên (cầm từng tấm hình lên cười nhạt)

Kiện Phong : Cậu đừng lo quá, tôi sẽ giúp cậu giải quyết chuyện này.

Huỳnh Thiên : Ko cần đâu, mọi chuyện do tôi gây ra tôi ko muốn anh phải khó xử vì tôi nữa. Anh cho tôi nghĩ phép vài bữa đi. Tôi muốn yên tĩnh một mình.

- Huỳnh Thiên lái xe đi, anh đậu trước của nhà Khả Hân nhưng anh ko dám vào. Anh sợ cô vẫn còn giận anh. Huỳnh Thiên đậu tới tối thì mới lái về nhà.

TV : 3h chiều hôm nay, ở công ty TBB đã có sự náo loạn. Diễn viên nỗi tiếng Huỳnh Thiên vì muốn che đậy Scandal của mình với cô người mẫu Trần Hồng nên đã tìm một cô gái giả làm bạn gái của mình. Mọi chuyện bại lộ khi Huỳnh Thiên hẹn hò với thân mật với Trần Hồng ở Nhật bị phát hiện. Các fan hâm mộ tỏ ra bực tức khi cùng nhau mắng nhiếc Huỳnh Thiên, ném đồ vào anh ở công ty. Liệu Huỳnh Thiên có bị giới giải trí tẩy chay ko?

Khả Hân : Chuyện lớn như zậy Tên Đê Tiện đó tại sao lại ko nói gọi cho tôi chứ?

Khánh Kỳ : Bởi vì cô đang hiểu lầm cậu ấy mà. Mọi chuyện do cậu ấy làm thì cậu ấy tự chịu, cô ko cần bận tâm cho cậu ấy.

Khả Hân : Nhưng nhìn thấy tên Đê Tiện bị như zậy, tôi cảm thấy rất tội nghiệp anh ta.

Khánh Kỳ : Cô lo cho mình trước còn hay hơn. Bây giờ đã là ngày thứ 70 rồi. Cô chỉ còn thời hạn 1 tháng nữa thôi đó.

Khả Hân (gật đầu) : Uhm..tôi biết rồi (đôi mắt cô hiện lên vẻ lo lắng)

-Hôm sau Khánh Kỳ cùng Khả Hân ra ngoài thì thấy Huỳnh Thiên đang đi ở phía trước, hai người lặng lẽ đi theo sau.

Cậu bé : Anh ơi, mua dùm em tờ báo đi.

Huỳnh Thiên (móc bóp) : Em cầm lấy số tiền này đi, xem như là anh mua hết số báo này của em.

Cậu bé : Ko được, mẹ em dặn buôn bán phải thật thà, em ko thể vì muốn bán hết mà đưa anh hết số bào này được. Còn anh làm như thế là rất lãng phí.

Huỳnh Thiên (cười, xoa đầu đứa bé) : Em đúng là một đứa bé ngoan. Zậy anh cùng em bán hết số báo này nha.

Cậu bé : Dạ!

- Huỳnh Thiên vui vẻ đón những tờ báo từ ta cậu bé.

Huỳnh Thiên (ho vài tiếng như lấy giọng) Ai mua báo ko, báo mới ra lò đây.

A : Đó ko phải là Huỳnh Thiên sao, tại sao anh ta lại đi bán báo zậy?

B : Chắc là anh ta muốn hóa thân vào vai diễn đó mà.

C (thích thú) : Huỳnh Thiên anh có thể cùng tôi chụp hình ko?

Huỳnh Thiên : Hôm nay tôi bán báo chứ ko phải là diễn viên..

C : Ko sao, anh chụp với chúng tôi một tấm thôi.

Huỳnh Thiên (cười) : Zậy cũng được.

-Ko biết có phải nhờ hiệu ứng nỗi tiếng hay ko chẳng mấy chốc Huỳnh Thiên đã bán sạch báo.

Huỳnh Thiên (đưa tiền cho đứa bé) : Tiền của em đây, cầm lấy. (khụy gối xuống)

Cậu bé : Cám ơn anh nhiều lắm, anh đúng là một người tốt bụng.

Huỳnh Thiên : Được rồi, em mau về nhà đi (xoa đầu cậu bé).

Cậu bé : Tạm biệt anh.

Huỳnh Thiên (đứng lên vẫy tay chào) : Tạm biệt!

Khánh Kỳ : Thì ra anh ta rất tốt, ko ỷ mình giàu có xem thường người khác, lại ko ngại mình là người nổi tiếng đi giúp đỡ cậu bé kia.

Khả Hân : Uhm.

-Hai người tiếp tục đi theo Huỳnh Thiên.

Huỳnh Thiên (đẩy dùm bà già một chiếc xe ve chai) : Để con giúp bà!

Bà già (cười) : Cám ơn cậu trai trẻ nha. A tôi nhận ra cậu rồi. Hình như cậu là một diễn viên rất nỗi tiếng phải ko? Hình như tên là..tên là.

Huỳnh Thiên (cười) : Con tên Huỳnh Thiên.

Bà Gìa : Phải, phải cậu tên Huỳnh Thiên. Báo chí, tivi đều nói cậu rất xấu xa nhưng bà già này thấy cậu rất tốt bụng. Cậu đừng quá nản chí cậu nhất định sẽ vượt qua được khó khăn mà.

Huỳnh Thiên : Cám ơn bà.

- Huỳnh Thiên mua rất nhiều bánh kẹo đem vào một nhà thờ rồi ở đó rất lâu, ở phía xa 2 cô gái thấy anh đang nói chuyện với một sơ. Chừng 2 tiếng sau thì Huỳnh Thiên về

Khánh Kỳ (lễ phép) : Chào sơ

Sơ : Hai cô là?

Khánh Kỳ (chỉ về phía Khả Hân) : Con là bạn của Huỳnh Thiên, còn cô ấy là bạn gái của anh ta.

Sơ : Tôi nhận ra cô, cô là người hay cùng Huỳnh Thiên tham gia tuyên truyền, cũng là người Huỳnh Thiên hay nhắc đến trong những lần tới đây

Khả Hân : Sơ có thể nói cho con biết chuyện về Huỳnh Thiên ko?

Sơ : Đương nhiên là được! Huỳnh Thiên tham gia các hoạt động ở nhà thờ cách đây 5 năm, cậu ấy rất tốt mỗi lần đến đây đều đem những vật dụng, bánh kẹo cho những đứa bé cậu ấy còn dạy chúng học, có khi còn giúp dọn dẹp nhà thờ.

Khánh Kỳ : Vậy hôm nay anh ấy đến đây..

Sơ : Huỳnh Thiên nói sẽ rời khỏi đây một thời gian nghe Huỳnh Thiên nói hình như là để thư giản, cũng đúng cậu ấy luôn bận rộn đôi lúc cũng phải nghỉ ngơi.

Khánh Kỳ : Có lẽ cậu ấy muốn lấy lại tinh thần sau Scandal.

Sơ : Huỳnh Thiên là vậy, mọi người chỉ nhìn thấy bề ngoài của cậu ấy lúc nào cũng vui vẻ nhưng ko bao giờ thấy được mặt yếu đuối của cậu ấy.

Khả Hân : Nhưng Huỳnh Thiên ko nói cho sơ biết những gì đã xảy ra với anh ấy sao?

Sơ : Con người ai cũng có bí mật ko muốn nói cho ai biết, Huỳnh Thiên ko nói là vì ko muốn mọi người vì cậu ấy mà lo lắng.

Khả Hân (nghĩ thầm) : Đê Tiện à, anh sắp ko còn Đê Tiện nữa rồi.

- Khả Hân cùng Khánh Kỳ đi ngang qua một tòa nhà bỗng nhiên cô đứng khựng lại chăm chú nhìn lên tòa nhà đó.

Khánh Kỳ (ngước nhìn theo) : Cô nhìn gì trên đó zậy?

Khả Hân : Tôi cảm thấy tòa nhà này rất wen, hình như là đã thấy ở đâu rồi thì phải.

Khánh Kỳ : Chúng ta vừa mới tới đây lần đầu, thì làm sao cô wen được.

Khả Hân : Ko biết, tôi chỉ cảm thấy tòa nhà này rất wen.

-Hai người đang nói chuyện bỗng gần đó có tiếng cãi nhau.

Công nhân 1 : Tại sao anh lại đuổi tôi chứ!

Chủ thầu : Cái đó thì phải coi lại anh. Anh lợi dụng sự tín nhiệm của công ty đυ.c khoét công trình, cũng may là kịp thời phát hiện nếu ko đến khi giao công trình nhất định sẽ bị người ta kiện.

Công nhân 1 : Ko phải tôi đã xin lỗi rồi sao? Anh đâu cần phải làm quá đáng như zậy? Dù sao tôi cũng làm việc cho công ty Tuấn Ngọc lâu rồi. Giám đốc của anh còn phải nể tôi mấy phần đó?

Chủ Thầu : Anh đã sai còn ăn nói lớn tiếng. Giám đốc Tuấn Phong chính là nể tình anh đã làm việc lâu năm ở công ty nên đã bồi thường cho anh một tháng lương và tiền hoa hồng của năm nay (Đếm tiền) cầm lấy.

Công nhân : Các người cứ chờ xem đi. Tôi ko bỏ qua chuyện này đâu.

Khánh Kỳ: Tên công nhân đó đúng là quá đáng đã làm sai mà còn cãi bướng. Trên đời này đúng là loại người nào cũng có.

Khả Hân : Anh Tuấn Phong cũng có nghĩa có tình lắm rồi, đã đưa cho anh ta tiền lương 1 tháng cộng thêm tiền hoa hồng của năm nay nữa.

Khánh Kỳ : Phải đó, Khả Hân thôi chúng ta về đi.

Khả Hân (gật đầu) : Uhm!..(vừa đi vừa quay đầu nhìn về tòa nhà đó).

-Sáng hôm sau

Khả Hân (hoảng hốt chạy xuống lầu) : Khánh Kỳ, Khánh Kỳ ….

Khánh Kỳ (từ trong bếp đi ra) : Có chuyện gì vậy.

Khả Hân (nói ko ra hơi) : Rốt cuộc thì tôi cũng nhớ ra tòa nhà đó rồi.

Khánh Kỳ : Tòa nhà nào?

Khả Hân : Thì tòa nhà hôm qua chúng ta đi ngang qua đó. Tôi biết tôi nhìn thấy tòa nhà đó ở đâu rồi.

Khánh Kỳ : Ở đâu?

Khả Hân : Trong mơ, chính là trong giấc mơ. Cô có còn nhớ lúc bên Nhật tôi nói với cô là tôi nhìn thấy Tuấn Phong đang ở trong một đám cháy, rất có thể tòa nhà đó chính là nơi phát hỏa.

Khánh Kỳ : Zậy phải mau gọi điện cho Tuấn Phong.

Khả Hân (nôn nóng) : Bắt máy đi…Alô! Anh Tuấn Phong hả? Anh đang ở đâu zậy?

Tuấn Phong : Hôm nay anh đi khảo sát ở tòa nhà Trường Hưng Phát, anh định xem một lát thì đi ngay. Có chuyện gì ko Khả Hân

Khả Hân : Anh mau rời khỏi chỗ đó đi, ở đó nguy hiểm lắm.

Tuấn Phong : Tại sao zậy? Em nói gì anh ko hiểu?

Khả Hân : Em giải thích chuyện này với anh sao? Anh về nhà đi (nghe tiếng động lạ trong điện thoại) Alô! Anh Tuấn Phong anh có nghe em nói ko? Alô! Alô

Khánh Kỳ : Sao zậy?

Khả Hân : ko nghe trả lời nữa, ko lẽ anh Tuấn Phong xảy ra chuyện thật rồi? (chạy đi)

Khánh Kỳ : Khả Hân, Khả Hân đợi tôi với.

-Tòa nhà Trường Hưng Phát chủ nhật ko ai làm việc Tuấn Phong đã bị người ta đánh lén sau lưng người đó ko ai khác chính là người công nhân bị đuổi hôm trước.

Tuấn Phong (vẫn còn đau đầu, vết máu cháy xuống dài theo gương mặt) : Là anh!..

Công nhân 1 : Nếu ko thì mày tưởng là ai.

Tuấn Phong : Anh bắt tôi đến đây làm gì?

Công nhân 1 : Tại sao mày đuổi tao, mày có biết tao còn phải nuôi gia đình ko, tao còn đứa con nhỏ đang tuổi ăn tuổi lớn. Mày cho tao thôi việc khác gì gϊếŧ chết gia đình tao.

Tuấn Phong: Thôi đi, anh đừng lấy gia đình ra làm cái cớ. Anh đi cờ bạc ở khắp nơi thua hết tiền phải đi đυ.c khoét công ty, lại còn theo người ta có vợ bé, anh có nghĩ đến vợ con sao?

Công nhân 1: Ko ngờ mày điều tra gia đình tao kỹ như zậy? Ko hổ danh phù thủy trên thương trường, thảo nào mày mới 25 tuổi đã xếp vào top 3 người giàu nhất Việt Nam.

Tuấn Phong : Thật ra anh muốn sao mới thả tôi ra.

Công nhân 1: Bây giờ tao thiếu người ta 100 triệu, mày giàu như zậy số tiền nhỏ như zậy chắc ko thành vấn đề.

Tuấn Phong : Anh đừng có nằm mơ, anh tưởng tôi bị điên hay là cái máy rút tiền đây, tốt nhất anh thả tôi ra, tôi sẽ nể tình anh còn vợ hiền con thơ mà ko báo cảnh sát

Công nhân 1 (đá mạnh vào người Tuấn Phong) : Im đi, mày ko có quyền lựa chọn khác. Mày ko nghe thấy toàn mùi dầu hỏa sao, nếu mày cứng đầu như zậy tao sẽ biến mày thành heo quay.

Tuấn Phong : Anh đúng là ko biết hối cải mà.

Công nhân 1 (lục người Tuấn Phong) : Số tiền này tao tạm lấy đỡ, nếu chiều nay mày vẫn ko chịu ói ra 100 triệu thì mày cứ lấy số tiền đó để dành đốt đi.

-Nói rồi tên công nhân bõ đi.

Khả Hân (nhìn xung quanh) : Anh Tuấn Phong, anh Tuấn Phong anh đang ở đâu zậy?

Công nhân : Tại sao lại có người đến đây, mình đã điều tra kỹ rồi, chủ nhật chỉ có mỗi tên Tuấn Phong sẽ đến đây khảo sát. Bây giờ lại xuất hiện người khác. Ko được phải lên xem thử.

Khả Hân : Anh Tuấn Phong, anh có ở đây ko ? Anh Tuấn Phong

Tuấn Phong (mừng rỡ) : Khả Hân, có phải là em ko? Khả Hân, anh ở đây.

Khả Hân (chạy lên lầu 5) : Anh Tuấn Phong, tại sao anh bị trói như zậy chứ (cởi trói).

Tuấn Phong : Tại sao em lại đến đây?

Khả Hân : Chuyện này em nói với anh sao? Quan trọng bây giờ là thoát khỏi nơi đây.

Công nhân : Muốn thoát khỏi đây sao (hai người ngạc nhiên khi thấy hắn quay lại)

Tuấn Phong : Anh đừng làm bậy nha, mục tiêu của anh là tôi, anh đừng làm hại cô ấy.

Công nhân : Ko ngờ mày sắp chết mà còn có người đẹp chết cùng, đúng là rất may mắn.

Khả Hân : Tôi nhận ra anh, anh là người đυ.c khoét công ty hôm trước.

Công nhân (bật hột quẹt) : Zậy thì cô cũng ở đây chết chung với nó đi, số tiền 100 triệu đó coi như tiền lót xác cho 2 người.

- Tuấn Phong định chạy tới thì đã muộn, tên công nhân đó đã quăng hột quẹt xuống tạo thành một bức tường lửa rất cao.

Khả Hân : Bây giờ phải làm sao đây?

Tuấn Phong : Ko sao? Em đừng lo lắng (mở cửa sổ) cửa sổ bị khóa rồi.

Mọi người : Cháy rồi, tòa nhà kia bị cháy rồi.

Khả Hân (ho) : Khó chịu quá..

Tuấn Phong (thấm ướt chiếc khăn nhờ chai nước gần đó) : Em cầm lấy, nó sẽ giúp em chịu đựng được một thời gian.

Khả Hân (nghĩ thầm) : Khánh Kỳ, Khánh Kỳ cô đang ở đâu zậy?

Tuấn Phong : Cẩn thận (Tuấn Phong xoay người đỡ cho Khả Hân khi một tấm phông tường rớt xuống)

P/s Giấc mơ của Khả Hân đã ứng nghiệm, liệu họ có thoát khỏi trận lửa này ko. Chương 11 : Bất An