Một Trăm Ngày

Chương 2: Cuộc chạm trán đầu tiên​

-Cuộc chạm chán đầu tiên là một cuộc trốn chạy khỏi bọn phóng viên và fan hâm mộ. Huỳnh Thiên cứ nắm tay Khả Hân chạy miết đến một bãi đất trống.

Khả Hân (giựt tay Huỳnh Thiên) : Buông tôi ra (thở hổn hển).

Huỳnh Thiên : Cô ko sao chứ.

Khả Hân : Anh hỏi ko cảm thấy dư thừa sao, tự nhiên kéo người ta chạy à. Anh có biết tôi sắp đứt hơi rồi ko?

Huỳnh Thiên : Nè, tôi là có ý tốt tôi sợ cô ở đó sẽ bị bọn phóng viên chất vấn ko cám ơn thì thôi chớ.

Khả Hân : Là đám người lúc nãy đuổi theo anh hả?

Huỳnh Thiên : Cô ở đâu đến vậy, chẳng lẽ cô ko biết tôi sao?

Khả Hân (chỉ tay lên trời) : Tôi ở trển xuống !

Huỳnh Thiên (nhìn theo hướng Khả Hân chỉ, ngạc nhiên rồi cười) : Cô ở trển sao? Cô đang đùa hả?

Khả Hân (nhớ lời cha dặn) : Người phàm ko tin trên đời này có thần tiên đâu, với lại con ko được nói cho ai biết con là thần tiên.

Huỳnh Thiên (quơ tay trước mắt Khả Hân) : Nè, cô làm sao zậy?

Khả Hân : À ko! Ý tôi..ý tôi định nói là tôi ở một nơi xa đến (gật đầu cười) phải một nơi rất xa

Huỳnh Thiên (ngạc nhiên) : Cô thật là kỳ lạ… từ một nơi xa nhưng xa là đâu mới được.

Khả Hân : Anh hỏi nhiều quá làm gì vậy? Tôi ko có nhiệm vụ phải nói cho anh biết.

Huỳnh Thiên : Tôi chỉ thắc mắc là tại sao cô lại ko biết tôi, đúng là rất lạ.

Khả Hân : Anh thật là dở hơi.

Huỳnh Thiên (cười nham hiểm) : Cô ko biết tại sao tôi lại kéo cô chạy theo à!

Khả Hân : À phải, tại sao đám người đó lại đuổi theo anh vậy, có phải anh làm chuyện gì xấu nên bị người ta đuổi đánh ko?

Huỳnh Thiên : Cô nghĩ tôi xấu xa vậy sao? Tôi nói cho cô biết tôi chính là diễn viên hàng đầu của Việt Nam đó. Mọi người ai cũng đều muốn tiếp cận tôi, đặc biệt là các cô gái.

Khả Hân : Nhưng chuyện đó đâu có liên quan gì đến việc anh kéo tôi ra đây đâu?

Huỳnh Thiên : Bởi vì trong lúc chạy tôi đã đυ.ng trúng cô và…(ôm eo Khả Hân kéo sát lại) ôm cô như thế này cũng suýt chút nữa thì (đưa mặt sát lại môi của Khả Hân)

Khả Hân (theo quáng tính đã đẩy Huỳnh Thiên ra và tán anh một cái) : Anh biếи ŧɦái sao?

Khánh Kỳ : Khả Hân, Khả Hân

Khả Hân (mừng rỡ chạy đến Khánh Kỳ) : Khánh Kỳ…

Khánh Kỳ : Cô ko sao chứ.

Khả Hân : Ko sao? Chúng ta đi thôi.

Huỳnh Thiên :Tóc vàng…

-Cả 2 cô gái đều quay lại

Khả Hân : Anh kêu ai zậy?

Huỳnh Thiên (sờ vào mặt mình sau cái tán rồi mỉm cười) : Người nào trả lời thì tôi kêu người đó. Tôi rất thích mẫu người cá tính như cô. Cô có thể cho tôi xin số điện thoại được ko?

Khánh Kỳ : Cô quen anh ta sao?

Khả Hân : Anh ta bị điên đó, mặc kệ anh ta (kéo Khánh Kỳ đi)

Huỳnh Thiên (định chạy lại thì điện thoại reo) : Alô, Biết rồi, tôi sẽ về ngay.

- Huỳnh Thiên chậc lưỡi tiếc rẻ vì chưa kịp hỏi tên, lại ko biết địa chỉ nhà bất chợt anh lại đưa tay sờ lên mặt rồi mỉm cười.

Khánh Kỳ : Người lúc nãy là ai zậy?

Khả Hân : Tôi đã nói là ko biết rồi mà.

Khánh Kỳ: Lúc nãy anh ta kéo cô đi cô có biết tôi sợ thế nào ko? Nếu cô xảy ra chuyện gì tôi ko biết phải ăn nói sao với thần May Mắn đây.

Khả Hân: Cô ko cần lo quá, có bảo mẫu như cô tôi sẽ ko có chuyện gì đâu.

-Hai người mải mê nói chuyện ko để ý mọi thứ xung quanh. Cạnh đó có một nhà hàng rất đẹp. Trong nhà hàng mọi thứ được bày trí trang nhã, phí cửa sổ có một chàng trai ngồi nhâm nhi ly café nhưng trên gương mặt anh hiện lên vẻ gì đó ko vui

Phục vụ 1 (xì xầm) : Cô biết ko, chàng trai đó rất chung tình, bạn gái đã chết 3 năm nhưng mỗi năm cứ vào ngày này anh ta lại đến đây ngồi, 1 mình bao hết cả nhà hàng.

Phục vụ 2 : Anh ta đúng là rất chung thủy, tội nghiệp quá.

-Chàng trai mà 2 người phục vụ vừa nói tới ko ai khác đó chính là Tuấn Phong. Anh vừa đẩy cánh cửa nhà hàng bước ra nhìn thật lâu rồi quay sang phải bước đi. Anh ngước mắt nhìn lên dường như bước chân của anh ko thể cử động được nữa, đôi mắt gần như chỉ tập trung vào một người.

Khánh Kỳ : Hình như anh ta đang nhìn cô thì phải (vừa nói ánh mắt vừa nhìn Tuấn Phong và Khả Hân)

Khả Hân : Cô đẹp hơn, chắc là nhìn cô đó (nói vừa đủ 2 người nghe)

Khánh Kỳ : Tôi nghĩ nhìn cô thì đúng hơn.

Khả Hân : Cũng có thể anh ta ko nhìn chúng ta.

-Bất chợt Tuấn Phong như vớ được vàng vội vàng chạy tới ôm thật chặt Khả Hân trước sự ngỡ ngàng của 2 cô gái. Tuấn Phong cười trên môi nhưng khóe mắt lại rất cay thì ra anh đã khóc. Khả Hân cũng không biết tại sao lại không đẩy anh ta ra cũng không tặng cho anh cái tát giống như Huỳnh Thiên

Khả Hân : A…anh gì ơi, anh buông tôi ra đi.

Tuấn Phong : Mỹ Ngọc, Mỹ Ngọc.. cuối cùng thì anh cũng có thể gặp em rồi, em có biết anh nhớ em nhiều tới chừng nào ko?

Khả Hân (đẩy Tuấn Phong ra) : Anh nhầm người rồi, tôi ko phải là Mỹ…Mỹ Ngọc gì của anh đâu.

Tuấn Phong : Giống, giống lắm, thật sự rất giống.

Khả Hân : Giống…nhưng mà giống cái gì…Anh, anh đang nói gì zậy?

Tuấn Phong (quẹt thật nhanh nước mắt) : Xin lỗi, lúc nãy tôi hơi vô phép, xin lỗi cô. Cô có thể nói cho tôi biết cô tên gì ko?

Khả Hân : Ko sao, nhầm lẫn thôi mà. Tôi tên Khả Hân, ko biết có gì ko?

Tuấn Phong : Ko, ko có.

Khả Hân : Nếu ko có gì tôi đi trước. Tạm biệt

-Khả Hân và Khánh Kỳ đi lướt qua Tuấn Phong. Anh quay lại nhìn nước mắt vẫn ko ngừng rơi.

Tuấn Phong (nghĩ thầm) : Mỹ Ngọc.. cô gái đó có phải là em ko, nếu ko tại sao trên đời này lại có ngươi giống người đến như zậy chứ?

-Trời tối.

Khả Hân : Hôm nay đúng là ngày xui xẻo, gặp trúng những người gì đâu.

Khánh Kỳ : Cũng ko đến nỗi như cô đã nói, ít ra 2 người cô gặp đều rất đẹp trai, chẳng qua giữa cô và người ta có hiểu lầm thôi. Với lại cô ko có tai bay vạ gió gì cũng ko có sứt đầu mẻ trán nên ko thể gọi là sui xẻo được….

-Vừa dứt lời, một trái banh văng vào trán Khả Hân.

Khánh Kỳ (ngạc nhiên giọng nói lắp bắp) : Tôi ko có ý trù ẻo cô đâu.

Khả Hân : Ai mà ác quá zậy.

Quốc Minh (chạy ra) : Xin lỗi, xin lỗi cô, trái banh là của tôi. Cô có đau ko?

Khả Hân (xoa trán) : Anh ko thấy đường hay sao zậy, nguyên một trái banh to như thế văng trúng đầu nếu là anh anh có đau ko (ngước lên)

Quốc Minh (ngạc nhiên) : Mỹ Ngọc

Khánh Kỳ : Lại có người nhìn nhầm người nữa rồi. Cổ ko phải tên Mỹ Ngọc đâu?

Quốc Minh : Xin lỗi. Tại cổ rất giống một người bạn của tôi.

Khánh Kỳ : Khả Hân, cô có sao ko?

Quốc Minh : Có cần tôi đưa cô đến bệnh viện ko?

Khả Hân : Bệnh viện là gì zậy? (ngơ ngác)

Quốc Minh : Cô vừa nói gì?

Khánh Kỳ : À không có gì (nháy mắt với Khả Hân), Nhà chúng tôi ở phía trước, chúng tôi tự đi là được rồi.

Quốc Minh : Có thật là ko sao ko zậy?

Khánh Kỳ : Cô ấy ko sao thật mà

Quốc Minh : Zậy tôi ko làm phiền 2 người nữa.

Khánh Kỳ (cười) : Chúng tôi đi đây. Tạm biệt.

-Khánh Kỳ cùng Khả Hân đi về nhà còn Quốc Minh vẫn còn đứng ngẩn người nhìn theo.

Trung : Quốc Minh à, mau lên đi còn đứng ngẩn ở đó làm gì.

Quốc Minh : Ờ..vô liền đây!

-Nhà của Khả Hân.

Khả Hân : Ko ngờ cha đã chuẩn bị hết mọi thứ. Bây giờ ko cần lo phải ngủ ngoài đường nữa rồi.

Khánh Kỳ : Thần May Mắn làm chuyện gì cũng chu đáo hết, cô ko cần phải lo nữa, vết thương của cô ko sao chứ.

Khả Hân : Đúng là rất đau, lúc trước ở trên trời dù có té cũng ko đau, nhưng ko hiểu tại sao lần này lại đau như zậy?

Khánh Kỳ : Bởi vì cô đã là người trần gian rồi, cô ko còn giống như lúc trước nữa bách độc bất xâm (lấy khăn đắp vào vết thương) cho nên cô phải cẩn thận một chút.

Khả Hân : Mới xuống đây có một ngày mà đã bị thương nếu ở đây 100 ngày ko biết tôi còn sống để về thiên đình ko nữa.

Khánh Kỳ : Cô có cảm thấy lạ ko? Hồi chiều có một người tự nhiên chạy tới ôm lấy cô rồi kêu là Mỹ Ngọc, lúc nãy cũng có người nhận nhầm cô. Cô nghĩ hai người đó có quen nhau ko?

Khả Hân : Cô trở nên hiếu kỳ từ lúc nào zậy? Mặc kệ họ, họ có quen nhau hay ko thì liên quan gì đến tôi chứ.

-Đang nói chuyện thì từ đâu vang lên tiếng nhạc du dương nghe rất êm tai. Tiếng nhạc ấy phát ra từ ngôi biệt thự bên cạnh một bài nhạc rất nỗi tiếng của Bach có tựa Air on the G string.

Quốc Minh : Tuấn Phong đang ở trong phòng đó hả.

Ngọc Trang : Mỗi ngày ảnh đều ở trong căn phòng đó vẫn chơi bản nhạc đó. Anh Tuấn Phong đã tự nhốt mình như zậy suốt 3 năm rồi.

Quốc Minh : Mỹ Ngọc mất đó chính là đã kích lớn trong cuộc đời Tuấn Phong, nó cũng đã biến anh ấy thành một người có trái tim băng giá nhưng anh tin một ngày nào đó trái tim của Tuấn Phong sẽ biết yêu một người khác cũng giống như từng yêu Mỹ Ngọc zậy?

Ngọc Trang (đôi mắt nhìn xa xăm lên lầu) : Hy vọng ngày ấy sẽ ko còn xa nữa.

-Trong căn phòng Tuấn Phong vẫn say sưa đánh đàn anh giống như hòa mình vào bản nhạc, trong đầu hiện lên những ký ức về Mỹ Ngọc.

Mỹ Ngọc (thử váy cưới) : Tuấn Phong anh xem em có đẹp ko?

Tuấn Phong (cười) : Vợ anh là cô dâu đẹp nhất trái đất này rồi ko ai sánh bằng đâu! (ôm đằng sau).

Mỹ Ngọc (xoay lại quàng cổ Tuấn Phong) : Ha! Anh cũng rất dẻo miệng. Nịnh em sao?

Tuấn Phong : Nịnh vợ là chuyện đương nhiên rồi, với lại những gì anh nói đều là sự thật mà.

Nhân viên : Hai anh chị rất xứng đôi, đúng là trai tài gái sắc.

-Tiếng đàn của Tuấn Phong càng lúc càng nhanh, có vẻ như đã lỗi nhịp.

Cảnh sát (gọi điện) :Có phải anh là Trương Tuấn Phong ko?

Tuấn Phong: Phải, có chuyện gì ko?

Cảnh sát : Ở đường Nguyễn Thị Minh Khai vừa xảy ra tai nạn giao thông có một cô gái đã chết trên đường đến bệnh viện. Cô ấy tên Nguyễn Mỹ Ngọc ko biết anh là gì của cổ.

-Nhớ đến đây tiếng đàn của Tuấn Phong bỗng nhiên im bặt. Tuấn Phong cầm khung hình lúc hai người chụp hình cưới lên ngắm những giọt nước mắt của anh ko

ngừng rơi. Quốc Minh đứng bên ngoài nghe tiếng đàn dừng lại anh lặng lẽ đi lên sân thượng, nhìn lên bầu trời đầy sao?

Mỹ Ngọc : Quốc Minh, em biết anh rất tốt với em, nhưng em ko muốn làm anh hiểu lầm người em yêu từ trước đến giờ chỉ có anh Tuấn Phong thôi….em

Quốc Minh (cười) : Anh hiểu mà, anh có thể nhìn ra hai người thật lòng yêu nhau. Anh sẽ ko chen vào giữa nữa chúng ta sẽ vẫn là bạn bè và Tuấn Phong vẫn là người bạn tốt của anh.

Mỹ Ngọc : Quốc Minh, xin lỗi anh.

Quốc Minh : Em khờ quá, yêu một người cũng chỉ muốn người đó hạnh phúc, bây giờ ko phải em đã tìm được hạnh phúc rồi sao. Tuấn Phong rất tốt lại rất yêu em anh tin vào sự lựa chọn của em.

- Quốc Minh ngửa cổ uống một hơi hết cả lon bia. Anh xoay người qua thì thấy Khả Hân đang ngắm sao ở nhà bên cạnh.

Quốc Minh : Cô gì ơi!

Khả Hân : Lại là anh!

Quốc Minh : Vết thương của cô ko sao chứ?

Khả Hân : Ko có gì, thì ra nhà anh ở kế bên sao?

Quốc Minh : Cũng có thể nói như vậy. Thật ra đây là nhà của bạn tôi, zậy còn cô, cô mới dọn đến à.

Khả Hân : Phải, zậy chúng ta là hàng xóm rồi.

Quốc Minh : À, tôi chưa hỏi tên cô cô tên gì vậy?

Khả Hân : Tôi tên Khả Hân chữ Khả trong khả ái và Hân trong hân hoan.

Quốc Minh : Tên của cô nghe rất hay và ý nghĩa, còn tôi tên Quốc Minh.

Khả Hân : Tôi hỏi anh một chuyện được ko ?

Quốc Minh : Chuyện gì.

Khả Hân : Bản nhạc hồi nãy nghe rất hay, là anh đàn sao nó có tên là gì zậy.

Quốc Minh : Nó có tên là Air on the G string một bản nhạc rất nỗi tiếng của Bach nhưng rất tiếc người chơi nó ko phải là tôi.

Khả Hân : Zậy người đó là ai zậy? Chắc hẳn người đó rất tài giỏi.

Quốc Minh : À, người đó là…

Tuấn Phong (bước đến vỗ vai Quốc Minh) : Lên đây ngắm sao hả, đang nói chuyện với ai zậy (quay sang).

Khả Hân_Tuấn Phong: Là anh! Là cô

P/s Cuộc gặp gỡ tình cờ hay là số mệnh đã an bài sẵn. Chương 3 : Chạm mặt