Khi trong miệng Tất Thái Hùng phun ra những lời này, Lục Duệ bất giác phải trong đầu óc ông một tiếng, tựa hồ có vật gì tại trong đầu tạc nứt ra vậy, hắn tàn bạo nhìn chằm chằm vào Tất Thái Hùng, hình như 1 đầu dã thú thầm nghĩ muốn ăn thịt người vậy mà lạnh như băng nói một câu: "Tất Thái Hùng, anh Sự thực muốn đùa hả?"
Tất Thái Hùng lạnh lùng cười rồi ba một tiếng đập tay vào bàn, hào khí can Vân nói: "Tôi ngày hôm nay nói cho anh rõ, không đem mây người này... Đánh thành phê nhân, lão tử tuyệt không dừng tay!"
"Khặc khặc khặc khặc..."
Một trận cười nhạt từ trong đám người $ruyền đến. Tất Thái Hùng nhìn lại, nguyên lai là thanh âm Lâm Thiên Nam vọng lại, bởi vì bảo hộ muội muội nên hắn bị đánh tối thảm, lúc này đã là mặt đầy tiên huyết, ngay cả viền mắt cũng nứt ra rồi, trên lông mi có một vết thương máu chảy đầm đìa.
"Tiểu tử. mày nhớ đó! Tao lớn như vậy mà chưa bao giờ bị thiệt thòi như vậy! Ngày hôm nay thật thua bởi tay mày rồi."
Lâm Thiên Nam nói lộ ra hàn ý khắc cốt ghi Xương, làm cho mọi người bỗng nhiên nổi lên một cổ cảm giác mao cốt tủng nhiên, đặc biệt là mấy người cảnh sát hình sự đứng ở bên hắn kia, lúc này dĩ nhiên có loại cảm giác như trụy vào hầm băng. Nhìn nam nhân trước mặt đã sắp đứng không được mà bọn họ chợt lui ra sau.
Không chỉ có hắn, 3 nam nhân khác đứng ở bên cạnh hắn bị tra khảo lúc này cũng đều bị đánh thành đầu heo rồi, tuy nam nhân nào cũng đều huyễn tưởng có một ngày có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân, chịu khổ cạnh mỹ nữ nhưng thực tế cũng không phải nam nhân nào khi đối mặt với hoàn cảnh đó có thể lựa chọn che chắn phía trước nữ nhân.
Vài người này dù người bị thụ thương nhẹ nhất hiện tại đã bị đánh tới thổ huyết, càng không nói y phục đã bị rách nát, thế nhưng mặc dù là như vậy, ba nam nhân này và Lâm Thiên Nam vẫn gắt gao chắn trước người Lâm Nhược Lam, không để cho đại mỹ nữ này bị một điểm thương tổn nào. Lúc này đám công tử có thời gian sống an nhàn sung sướиɠ này lại bị khơi dậy lệ khí, cả đám nhìn chằm chằm vào Tất Thái Hùng, có thể nói, một ngày bọn họ có cơ hội thoát khốn, Tất Thái Hùng sẽ thảm.
"Lục Duệ, cậu đi đi, cậu đã thông tri cho đại ca của tôi là được rồi, chuyện còn lại cậu không cần quản đến."
Lâm Thiên Nam bỗng nhiên nhìn Lục Duệ nói. Tất cả mọi người là sửng sốt.
Lục Duệ không nói gì, hắn rõ ý tứ của Lâm Thiên Nam, nểu đã thông báo cho người Lâm gia rồi, bản thân còn ở đây tựa hồ có chút không thích hợp, dù sao nơi này là Phòng thâm vân của công an.
Bất quá Lục Duệ không có biện pháp khoanh tay đứng nhìn, vừa rồi Tất Thái Hùng đã nói rất rõ, hắn ngày hôm nay chính là muốn trả thù đám người Lâm Thiên Nam. Lục Duệ thậm chí tin tưởng, chỉ cần bản thân chân vừa ly khai đây, Tất Thái Hùng dám đem chân đám Lâm Thiên Nam tất cả đều cắt đứt. Càng không chi nói còn có Lâm Nhược Lam ở đây nừa, Lục Duệ ở hậu thế qua internet chứng kiến nữ nhân trong Phòng thẩm vấn bị cảnh sát phá án vũ nhục, hắn đối với những người này thật sự là không có bất luận lòng tin gì.
Hướng vê Lâm Thiên Nam chậm rãi lăc đâu, Lục Duệ xoay người nhìn Thanh Hải nói: "anh đi ra bên ngoài giữ lây cửa."
Thanh Hải ngân ra, nhìn thoáng qua Lục Duệ rồi xoay người và cùng Vương Mậu Đức đi ra ngoài. Trong Phòng thâm vẩn chỉ còn lại có Lục Duệ và đám người Đội cảnh sát hình sự cũng như năm người Lâm Thiên Nam.
Lục Duệ chỉnh lý một chúty phục rồi chậm rãi tiêu sái đi tới trước mặt mấy người cảnh sát, lạnh lùng nhìn đối phương liếc mắt 1 cái rồi lại hướng về phía Lâm Thiên Nam cười cười, sau đó mới xoay người đi tới bên cửa sổ, nhìn thoáng qua bên ngoài, nói: "Tôi là Chủ nhiệm Ban xây dựng Huyện Thuận An Lục Duệ, ngày hôm nay tôi với thân phận một Đảng viên yêu cầu các anh đình chi ngay loại hành động trái với pháp luật này, hành động tra tấn phi pháp này, bằng không tôi sẽ báo cáo cơ quan kiểm tra kỷ luật để tố cáo hành động của các người!"
Nói xong, Lục Duệ nhìn thoáng qua Tất Thái Hùng, trầm giọng nói: "Tất Thái Hùng, anh có bản lĩnh thì cũng đem tôi đánh thành tàn phế đi. Đừng tưởng rằng lão tử hiện tại không có chỗ dựa vừng chắc là có thể không đem tôi để vào mắt, anh đừng quên, tôi là cán bộ do Thành phố quản lý, nếu như tôi từ trên lầu này nhảy xuống, anh đoán xem Tinh G để cán bộ luân chuyển chết ở Cục công an, mặt trên sẽ đem ai làm người chịu tội thay?"
Tất Thái Hùng nhất thời nghẹn lời, hắn tuy lỗ màng, thế nhưng lại biết đạo lý, tựa như Lục Duệ nói như vậy, tuy phía trên có người lên tiếng muốn thu thập Lục Duệ, thế nhưng nhưng không ai nghĩ tới làm hắn thế nào, chi là ướp lạnh hoặc là đợi khi hắn làm việc xuất hiện sai lầm thì nghĩ biện pháp đối phó hắn. Dù sao người ta là cán bộ ngoại tỉnh luân chuyển tới, sẽ có lúc trở lại nguyên lai địa phương. Nếu như chân tướng đúng như Lục Duệ nói vậy, hắn từ nơi này nhảy xuống, mặc kệ Lục Duệ sổng hay chết, Tỉnh G tại trước mặt Tỉnh H ăn nói như thế nào đây. Một cán bộ tuổi còn trẻ đầy hứa hẹn đi giao lưu lại mạc danh kỳ diệu chết ở Công an Huyện, việc này ngay cả Bí thư Tinhủy Hoàng Thế Hùng cũng không có biện pháp giao ra.
Nhìn vẻ mặt thản nhiên của Lục Duệ, Tất Thái Hùng cực kỳ tức giận, hắn chẳng thể nghì tới, Lục Duệ dĩ nhiên sẽ Sử dụng thủ đoạn ti bi như thế uy hϊếp bản thân. Nhìn Lục Duệ vừa định nói, Lâm Nhược Lam vốn thây một mực yên lặng không lên tiếng lại hít sâu một hơi, nhăm lại hai mắt của mình sau đó lại bỗng nhiên mở ra lạnh như băng nói:
Đọc truyện online https://truyencuatui.net/
- "Tôi là Lâm Nhược Lam, cha ta là Phó Bí thư Ủy ban kỷ luật Trung ương Lâm Phụng Thiên, ca ca tôi là Thường vụ Phó Thị trưởng Lâm Thiên Hoa thành phố Dương Minh, tôi nói cho các ngươi... nói như vậy chi là muốn nhắc nhở các anh, nếu như còn muốn làm gì chúng ta thì phải làm nhanh một chút, bởi vì ca ca và cha tôi mà biết được tôi ở chỗ này, không bao lâu sau, tôi tin tưởng các anh sẽ vì chuyện hiện tại mà hối hận. "
Cái gì! Một câu chuyện cười quốc tế!
Toàn bộ hình cảnh đều ngây ngẩn cả người, phảng phất nghe được cái gì thiên phương dạ đàm vậy nhìn Lâm Nhược Lam, nữ tử này nói phụ thân cô ta là Phó Bí thư Ủy ban kỷ luật Trung ương? ca ca là Thường vụ Phó Thị trưởng thành phố Dương Minh?
Một nam nhân chảy máu mũi chìa tay sờ soạng mặt mình, buồn bực nói: "Trần Cường, gia gia là Trần Bang Diệu, Phó hiệu trưởng Trường đảng trung ương. Ngày hôm nay tôi nếu như khống chết, quay đầu lại chúng ta cần phải hảo hảo thân cận."
Cạnh Lâm Thiên Nam một nam nhân cái con măt bị sưng vù diện mục biên dạng cười nói: "Bao Hăng, phụ thân là Bí thư thị ủy kinh thành Bao Thiên Nhượng, vừa rồi các cậu đánh ta môi người tôi đều nhớ kỹ!"
Sau cùng gã mập ngồi dưới đất thở dốc bỗng nhiên kêu to nói: "Triệu Vũ Dương, gia gia là Quốc Vụ Viện Triệu Bình Nam, họ Tât kia, mày có giỏi băn gia gia ta đi, nếu không mày chờ bị lão tử thao luyện đị!"
Đổi với địch nhân ngoan tâm, đổi với bản thân phải ác hơn!
Lục Duệ bỗng nhiên đối với đám người trước đây mình tựa hồ khinh thường quần áo lụa là lại có sự kính trọng, bọn họ mặc dù đối với ngoại nhân xem ra là đám người khổng nên thân, thế nhưng xuất thân thượng vị giả, những người này trên người lệ khí một khi bộc phát ra, không chỉ làm cho chấn động mà cũng càng làm cho nhân tâm kinh.
Nhìn ánh mắt đám người này, Tất Thái Hùng cảm thấy nhất trận lạnh lèo, hắn biết nếu như đối phương nói sự thực, chuyện này sợ rằng không kết thúc đơn giản như vậy. Không chỉ có bản thân, sợ rằng ngay cả thúc thúc cũng không may. Thế nhưng hắn trong giây lát lại nghĩ đến một việc, không khỏi cười ha hả nói: "Các anh thật đúng coi bản thân trở thành đại nhân vật ư? Thật sự có bối cảnh như vậy, ai sẽ chạy đến cái nơi thâm sơn cùng cốc này huênh hoang làm gì! Ngày hôm nay mặc kệ là ai đến đều cứu không được các ngươi!"
Tất Thái Hùng cười lớn nhưng phát hiện ra bên người đám thủ hạ đám đều đờ ra nhìn bản thân, nếu như một người nói như vậy có thể là vui đùa, thế nhưng 4 năm người nói như vậy, việc này chi sợ cũng không đơn giản như vậy. Đám người này cũng không phải đứa ngốc, nữ hài tử kia đẹp như thiên tiên vậy, hơn nừa cổ khí chất kia khẳng định xuât thân không thâp. Tôi trọng yều là, bôn nam nhân kia thà răng bị đánh không rên một tiếng mà ngăn trước thân thể cô ta, ngoại trừ thân phận trọng yếu ra, còn có lý do gì khác? Huống chi đám người này bị đánh thảm như vậy mà đều không có biểu lộ thẩn phận cầu xin tha thứ, thế nhưng hiện tại lại xuất ra thân phận, vì sao?
Nhìn thoáng qua Lục Duệ đứng ở trước cửa sổ không nói lời nào, Lâm Nhược Lam trong lòng bỗng nhiên dâng lên cảm giác dị dạng. Nếu như không phải Lục Duệ dùng bản thân sinh tử đến uy hϊếp Tất Thái Hùng, sợ rằng đám người mình thà rằng bị cắt đứt chân cũng sẽ không biểu lộ thân phận. Nhừng đám quần áo lụa là này từ nhỏ đã có ngạo khí, thà rằng bị người sửa chữa, cũng không muốn mở miệng cầu xin tha thứ. Đám nha nội này đi tới đâu đều phong cảnh vô hạn? Chân chính nha nội sẽ dọc theo con đường bậc cha chú làm quan mà kinh thương, chân chính quần áo lụa là tại trong đại gia tộc thật sự là không có địa vị.
Lâm Nhược Lam biết, Lục Duệ ngày hôm nay là đã liều bất cứ giá nào rồi, hắn tại Huyện Thuận An cũng không tốt quá, cũng không có thế lực, ngày hôm nay muốn bảo trụ đám người mình có thể nói trên cơ bản là không có khả năng. Đừng nói hắn là Chủ nhiệm Ban xây dựng, chính là Huyện trưởng cũng sợ rằng không có biện pháp ngăn cản Tất Thái Hùng. Dù sao bản thẩn đại ca muốn chạy tới đẩy ít nhất cũng mất mấy giờ. Tại trong khoảng thời gian này, cũng đủ cho đám người Tất gia làm ra chuyện gì rồi. Sở dĩ hắn chỉ có thể cá, cá đám thủ hạ Tất Thái Hùng không dám đem tiền đồ ra đùa giỡn.
"Ngày hôm nay chuyện này, chúng tôi chỉ truy cứu trách nhiệm người Tât gia, các anh mây người lăn đi, tôi bảo đảm, buông tha các anh."
Lục Duệ thây trong mắt mây người hình cảnh có một số buông lỏng bèn trâm giọng mở miệng nói.
Hắn không phải ngu ngốc, lúc này chính là muốn kéo dài thời gian, đợi Lâm gia Viện binh đên, Sự tình sẽ không phải do đám người này định đoạt nữa.
Mấy người kia trong đó có một người lớn tuổi nhìn Lục Duệ, lúng túng nói: "Lục chủ nhiệm, anh, anh nói giữ lời không?"
Lục Duệ gật đầu, nhìn thoáng qua đám người Lâm Thiên Nam nói: "Chuyện này tôi định đoạt."
Người nọ không thể tin được nhìn thoáng qua đám người Lâm Thiên Nam, không nói gì.
Lâm Thiên Nam tự nhiênrõ ý tứ của Lục Duệ, hướng vê đám người kia gật đầu, khàn giọng nói: "Lục Duệ nói đó là ý tứ của chúng ta, chuyện ngày hôm nay chỉ chém kẻ thủ ác!"