Thời gian qua rất nhanh, giống như suy đoán của Lục Duệ, Trình Chí Hoa rất khoái trá tiếp nhận đề nghị của Hạ Tụ Bảo, tại chính phủ thành phố điều chỉnh chính phủ đảng uỷ trấn Hạ Gia, dưới tình huống kiên trì không đụng vào nhóm lãnh đạo, tiến hành điều chỉnh khác. Nói cách khác, có thể tăng thường ủy, thế nhưng không thể đem thành viên thường ủy cũ điều đi, dù sao khu vực khai thác mỏ gần triển khai công tác, lúc này điều chỉnh đội ngũ cán bộ, rất dễ tạo thành nhân tâm hoảng sợ.
Các thành viên thường ủy khác thấy ông ta kiên trì như thế, đều tự có tính toán, thị trưởng Triệu Tự Cường vốn dĩ dự định phản đối, thế nhưng sau khi Trình Chí Hoa đưa ra việc Lục Duệ đồng chí tiếp nhận chức vụ trưởng trấn của trấn Hạ Gia chức, bí thư ủy ban kỷ luật Tằng Văn và phó thị trưởng Lâm Thiên Hoa đều biểu thị tán thành rõ ràng, Trình Chí Hoa lại một lần nữa lợi dụng vương bài Lục Duệ hung hăng gϊếŧ một chút uy phong của Triệu Tự Cường.
Cứ như vậy, ngoại trừ bí thư đảng ủy còn tạm thời do Hạ Tụ Bảo đảm nhiệm ở ngoài, trong thành viên đảng uỷ của trấn Hạ Gia bất tri bất giác tăng lên mười ba người, những người này bên trong có người của lãnh đạo huyện ủy, cũng có cán bộ từ thành phố xuống tới. Đương nhiên, thế lực lớn nhất tự nhiên vẫn là thế lực bản địa do Hạ Tụ Bảo dẫn đầu, bao gồm Mã Hướng Đông gần điều đi và Lục Duệ, cùng với ba người Hạ Quốc Thành bởi vì Hạ Tụ Bảo không có truy cứu bọn họ mà mang ơn.
Lục Duệ biết, không cần bao lâu, lão bí thư sẽ đến trong huyện tiền nhiệm, Mã Hướng Đông cũng sẽ điều nhiệm làm phó cục trưởng huyện cục người hợp tác, của mình, bí thư đảng ủy trấn tân nhậm cũng gần đến. Trước đó, mình phải làm tốt tất cả chuẩn bị, nghênh tiếp những khiêu chiến này.
... ... . . .
... ... . . .
"Anh sao có thể xuất hiện ở chỗ này?" Lục Duệ nhìn Lâm Thiên Nam vẻ mặt cười hì hì xuất hiện tại phòng làm việc của mình, không khỏi cau mày hỏi.
Lâm Thiên Nam chớp con mắt vô tội của mình một chút, ngồi trên sô pha trong phòng của Lục Duệ, dáng vẻ kiêu căng mười phần nói: "Tôi cái này không phải đến thăm em gái tôi sao? Thế nhưng con bé mỗi ngày bận rộn giúp bọn nhỏ đi học, cũng không rảnh quản tôi. Một mình tôi ở chỗ này nhân sinh không quen, đã nghĩ đến cậu, lúc này không phải đến thăm bạn cũ của tôi sao?"
Lục Duệ lông mi nhíu lại, hắn không tin chuyện ma quỷ của Lâm Thiên Nam, giao tình của hai người còn chưa tới cái loại tình trạng này, người này khó hiểu tìm tới cửa rốt cục trong hồ lô muốn làm cái gì? Suy nghĩ một chút, hắn bất động thanh sắc hỏi: "Anh có chuyện gì cầu tôi?"
Cười hắc hắc, trên mặt Lâm Thiên Nam lộ ra một nụ cười cổ quái nói: "Cậu nhận thức Lâm Thiên Minh sao?"
Lục Duệ ngẩn ra, lập tức nhớ tới phó khu trưởng khu Đông Phong của thành phố Mộc Dương vị từng hợp tác không tồi với Âu Văn Hải, nghe nói sau đó trước khi đại án khu Đông Phong hủ bại bạo phát, ông ta cũng bị điều đi. Khi đó bởi vì cùng một trận tuyến với Âu Văn Hải, quan hệ của hai người vẫn là không tồi. Nghĩ tới đây, hắn không khỏi nở nụ cười, chần chờ nói: "Các người là?"
Lâm Thiên Nam sờ sờ trán của mình, bất đắc dĩ nói: "Đó là con trai cả của bác hai nhà tôi, cái này cậu minh bạch chưa."
Lục Duệ nở nụ cười: "Thiên Minh khu trưởng có khỏe không, chúng tôi rất lâu không có gặp mặt."
"Người kia đã là phó sở, phỏng chừng qua một thời gian sẽ đề lên bí thư thị ủy." Trợn mắt một cái, Lâm Thiên Nam rõ ràng cảm thấy khinh thường đối với con đường làm quan thông thuận của anh họ. Mặc kệ thế nào, đều là dựa vào thế lực gia tộc, có cái gì để kiêu ngạo.
Lục Duệ cười ha ha, từ chối cho ý kiến gật đầu. Hắn tự nhiên đoán được thế lực phía sau Lâm Thiên Minh không đơn giản, dù sao lúc trước sau khi mình và Âu Văn Hải rời khỏi không được ba tháng, thành phố Mộc Dương bạo phát một đại án hủ bại thanh thế lớn, chính quyền thành phố cùng các khu huyện, ba hơn mươi người quan viên hơn cấp xử bị bắt giữ, trong lúc nhất thời chuyện xấu trong quan trường Mộc Dương đều truyền ra, mình có thể thoát khỏi dòng chảy kia là bởi vì có Hàn Định Bang chiếu cố Âu Văn Hải, mình bất quá là theo chiếm tiện nghi, mà Lâm Thiên Minh cũng không bị đến gần, đổi đi nơi khác không được mấy tháng lại đổi đi tiếp, nói rõ là có người không muốn khiến cho ông ta dính dáng vào bên trong.
Bất quá cái này tựa như không có quan hệ gì với mình? Nhìn Lâm Thiên Nam trước mặt, Lục Duệ hỏi: "Không phải là anh từ xa chạy tới, chính là vì nói cho tôi biết quan hệ của anh cùng Thiên Minh khu trưởng?"
Lâm Thiên Nam bị con mắt của Lục Duệ nhìn chằm chằm có chút sợ hãi, trong lòng nói tên nhóc này sao giống khỉ thành tinh vậy, nếu không phải nghe đại ca nói Hàn Định Bang vì cậu mà gọi điện thoại cho anh họ, tôi mới không có hứng thú đến xem cậu? Bất quá nói trở về, người này thật đúng là rất lợi hại, có thể phát hiện ra mỏ đất hiếm kia, còn chịu áp lực của bí thư huyện uỷ, đem hiệp ước muốn lừa gạt của mấy người nước ngoài bắn ra ngoài, chẹp! Đây chính là chiến tích thật! Nghe nói mấy người đại lão kinh thành, nghe Hàn Định Bang thuật lại một phen lí do thoái thác về đất hiếm của tên nhóc này, có vị đại lão trực tiếp muốn đem người này điều đến bên cạnh làm thư ký.
Một bước lên trời, thật đúng là một bước lên trời!
Bất quá tựa như Hàn Định Bang càng thêm coi trọng tiểu tử này, chuyện kia cuối cùng cũng không giải quyết được gì. Lâm gia làm đồng bọn hợp tác cùng phe phái của Hàn Định Bang, tự nhiên cũng lý giải những tình huống này, hơn nữa bọn họ còn biết, Lục Duệ cùng Âu Văn Hải là một trong thành viên tổ chức tương lai của Hàn Định Bang có giao tình tốt, đã từng làm thư ký cho Âu Văn Hải. Cũng là bởi vì chút nguyên nhân này, Lâm Thiên Hoa phó thị trưởng mới có thể trên cuộc họp thường ủy của thành phố Dương Minh ủng hộ Trình Chí Hoa.
Về phần Lâm Thiên Nam, thật ra thật sự đến thăm em gái, chỉ bất quá ngoài ý muốn nhận thức Lục Duệ, gọi một cú điện thoại cho đại ca của mình, từ miệng anh tra trong biết được bối cảnh của Lục Duệ, Lâm Thiên Nam cũng có hứng thú đối với tên nhóc vận khí vô cùng tốt này, lúc này mới đến phòng làm việc của Lục Duệ.
"Tôi nói bạn thân, trấn Hạ Gia các người thật sự có cái mỏ kia?"
Lâm Thiên Nam nhìn thoáng qua Lục Duệ, thấp giọng hỏi.
Lục Duệ chau mày, bất động thanh sắc hỏi ngược lại: "Anh có suy nghĩ gì sao?"
"Cũng không gì, cũng là suy nghĩ hỏi cậu một chút bên này có cái sinh ý gì để làm không, ông già hiện tại đang nổi nóng, tôi nếu như trở lại kinh thành khẳng định bị ổng đập gãy chân, dù sao em gái cũng ở chỗ này dạy học, tôi thẳng thắn ở chỗ này làm buôn bán chơi chơi, nghe nói ở đây phát hiện một mỏ đất hiếm, tôi muốn làm một sinh ý, lúc này không phải tới hỏi cậu sao?"
Lục Duệ một trận lắc đầu, chê cười, người này làm gì có khiếu buôn bán, nếu như hắn mở tửu lâu các loại tại trấn Hạ Gia, không được lên điển hình của loại tội phạm nghiệp quan cấu kết mới là lạ.
"Tôi nói, cậu đừng không tin, tôi thật dự định buôn bán."
Từ trong túi lấy ra một hộp thuốc lá đưa cho Lục Duệ, cũng tự mình lấy một điếu, hít thật sâu một hơi, Lâm Thiên Nam lúc này mới nói với Lục Duệ: "Tôi lần này đem tiền riêng của mình mang đi ra, lão tử cần phải làm một phen ra trò, để cho ông già ở nhà không khinh thường tôi!"
Trợn trắng cặp mắt, thuốc lá mà Lục Duệ đang hút rõ ràng là đặc cung hùng miêu chỉ có số ít người mới có thể hút, đối với lời vị lão huynh này nói biểu thị không nói gì. Vừa nhìn cũng là một đứa nhỏ bị cha mẹ làm hư, đang đứng giữa thời kỳ phản kháng, bất quá đại ca ơi cái thời kỳ phản kháng của anh cũng không khỏi chậm chút đi, cái này đều là lúc nào rồi, hơn hai mươi mấy tuổi rồi, còn chơi trò rời nhà trốn đi nữa.
Bất đắc dĩ nhìn Lâm Thiên Nam, Lục Duệ kiên quyết từ chối nói: "Ở đây gần biến thành khu vực khai thác mỏ, anh cảm thấy mình có thể ở sao?"
Vừa nghe lời này, Lâm Thiên Nam có chút ngây ra, nhìn Lục Duệ nói: "Ý của cậu là, không tán thành tôi buôn bán ở chỗ này?"
"Anh cảm thấy mình có khả năng sao?" Lục Duệ trực tiếp sảng khoái nói, nếu là đệ tử của Lâm gia, vậy cũng coi như là con cháu đời thứ tư rồi, đối với Lâm Thiên Nam Lục Duệ cũng có chút hảo cảm, dù sao người này tuy rằng nhìn qua rất có vẻ bất cần đời lại cà lơ phất phơ, nhưng nhìn hắn lúc ở chợ có thể giúp mình đối kháng Tất Thái Kiện mà nói, chỉ biết người này còn có chút đạo đức công cộng, không tính là cái loại ăn chơi trác táng chỉ biết là sống phóng túng. Cho nên hắn thẳng thắn không đem tên kia trở thành đại nhân vật.
"Được! Bạn thân cậu có gan, tôi lần đầu gặp phải người lợi hại như cậu, lại có thể không đem tôi để vào mắt." Lâm Thiên Nam sửng sốt, thốt ra những lời này, lập tức ủ rũ nói: "Cậu nói rất đúng, tôi xác thực không có khả năng, giống như em gái nói, nếu như không có danh tiếng của ông già, tôi căn bản không là cái gì."
Nhìn hình dạng của hắn như vậy, Lục Duệ suy đoán được Lâm Nhược Lam khẳng định giáo huấn anh trai của mình không nhẹ, nghĩ đến cũng là một người lợi hại. Bất quá nhìn không ra một người thanh nhã như vậy, lại có thể đem Lâm Thiên Nam một kẻ nhảy đông nhảy tây thu thập dễ bảo. Suy nghĩ một chút, Lục Duệ cảm thấy mình hẳn là giúp người kia một chút. Không vì cái gì khác, chỉ là mượn cơ hội này bán Lâm gia một nhân tình, cũng là không tồi.
"Anh thật sự muốn cho Lâm bí thư nhìn với cặp mắt khác xưa?"
Lục Duệ mở miệng hỏi, trong mắt cất giấu một mùi vị âm mưu.
Lâm Thiên Nam lại không nghĩ nhiều như vậy, nghe được Lục Duệ nói như vậy, vội trả lời: "Đương nhiên, tôi lần này đi ra cũng là dự định không dựa vào ổng mà tự mình lăn lộn!"
Lắc lắc đầu, Lục Duệ lại hỏi: "Nhà các người sẽ không cho anh đi làm quan đi?"
Thở dài một hơi, Lâm Thiên Nam cay đắng nói: "Cậu không biết, ở đời chúng tôi, mấy người anh trong nhà của bác và bác hai đều đi làm quan, tôi là không nên thân nhất." Nói xong, có chút mất mác hút một hơi thuốc, không nói.
Lục Duệ gật đầu, đem ra điện thoại di động tìm được dãy số của Lý Chí Cường, lại tìm tờ giấy cây viết, đem dãy số viết trên giấy đưa cho Lâm Thiên Nam nói: "Anh đi tỉnh N, gọi số điện thoại này tìm Lý Chí Cường. Hắn làm cái gì anh làm cái đó. Nói chung có bao nhiêu tiền đều quăng vào đi. Phỏng chừng không được một năm, Lâm bí thư phải nhìn anh với cặp mắt khác xưa."
Lâm Thiên Nam sửng sốt, có chút không giải thích được nhìn Lục Duệ nói: "Vì sao muốn đi nơi đó?"
Sau đó lại có chút ngượng ngùng nhìn Lục Duệ nói: "Cái kia, tôi thật ra không có tiền."
Lục Duệ lấy tay vỗ trán của mình một chút, trong lòng nói cái này quả thật cũng là nhân tài vô địch, cố nén bất đắc dĩ của mình, Lục Duệ cười nói: "Vậy anh có bao nhiêu tiền?"
Cúi đầu suy nghĩ nửa ngày, Lâm Thiên Nam mới mặt mang cay đắng nói: "Cái kia, năm mươi ngàn đủ không?"
"Phụt!" một tiếng, một miệng nước trà của Lục Duệ phun ra trên bàn mặt.
"Bao, bao nhiêu?" Lục Duệ mở to con mắt, không thể tin được hỏi.