Quyền Khuynh Nhất Thế

Chương 36: Âm mưu trên cuộc họp thường ủy

Bộ trưởng tổ chức Mã Ngọc Quý là cán bộ vừa mới từ phó thư vị trí ký trưởng thị ủy điều tới, tuy rằng Âu Văn Hải không rõ lai lịch của ông ta, thế nhưng nghe được người đầu tiên được chọn cho vị trí cục trưởng tài chính là Thái Khải Minh, Âu Văn Hải đã có thể đoán được, vị Mã bộ trưởng này hẳn là người của Mã Quốc Lực bên kia.

Quả nhiên, Mã Ngọc Quý nói ra hai người được đề cử làm cục trưởng tài chính, một người là thường vụ phó cục trưởng cục tài chính Thái Khải Minh, một người là phó cục trưởng cục tài chính Hà Thừa Quý. Âu Văn Hải thấy rất rõ ràng, sắc mặt của Vũ Sĩ Ngân trở nên trầm trọng lên.

Chuyện bí thư đảng ủy bắt người, đây là một quy định không thành văn, tuy rằng Mã Quốc Lực một tay che trời tại khu Đông Phong, thế nhưng Vũ Sĩ Ngân dù sao cũng là cán bộ kỳ cựu gần về hưu, tại khu Đông Phong có thể nói thâm căn cố đế. Vốn dĩ bộ trưởng tổ chức là người của ông ta, nhưng là bởi vì vụ án của Lý Hiếu Đức liên lụy, rất nhiều cán bộ bị điều chỉnh, bộ trưởng tổ chức cũ cũng bị điều đi, đổi lấy Mã Ngọc Quý này, rất rõ ràng cũng là tới vì Mã Quốc Lực.

Vũ Sĩ Ngân mặt không biểu tình nhìn chung quanh một vòng các thường ủy trong phòng, cuộc họp thường uỷ ngày hôm nay, phương diện chính phủ thêm được một người phó khu trưởng Lâm Thiên Minh, bộ trưởng tổ chức đã không phải là người của mình. Hơn nữa Mã Ngọc Quý một phiếu này, giống như phần lớn người của cuộc họp thường uỷ, đều đã bị Mã Quốc Lực nắm giữ.

Nghĩ tới đây, Vũ Sĩ Ngân nhàn nhạt cười cười, châm một điếu thuốc lá, nói với mọi người: "Tất cả mọi người đối với tình huống của hai vị đồng chí này có một lý giải, các đồng chí nói một chút xem, có ý kiến gì?"

Thường vụ phó khu trưởng Trần Quốc Dân dẫn đầu nói: "Tôi cho rằng đề nghị của bộ tổ chức vẫn là rất chính xác, Thái Khải Minh đồng chí công tác nhiều năm tại cục tài chính, kinh nghiệm công tác phong phú, năng lực cũng không sai. Tin tưởng hẳn là có thể làm quản gia tốt cho kinh tế phát triển khu Đông Phong chúng ta."

Vừa dứt lời, phó khu trưởng Chiêm Hải Yến đã nói: "Tôi thấy vẫn là Hà Thừa Quý đồng chí thích hợp hơn một ít, dù sao tuổi tương đối trẻ, tuy rằng kinh nghiệm công tác có chút không đủ, thế nhưng cấp trên nhiều lần yêu cầu chúng ta đề bạt trọng dụng cán bộ trẻ tuổi, lần này cũng là cơ hội rõ ràng nhất."

Âu Văn Hải bất động thanh sắc liếc mắt nhìn hai người, trong lòng âm thầm có tính toán, xem ra Trần Quốc Dân là bạn bè của Mã Quốc Lực, mà Chiêm Hải Yến thì lại là người của Vũ Sĩ Ngân. Đã như vậy, vậy đừng trách lão tử không nói tình cảm, phó khu trưởng không một lòng cùng khu trưởng, mình nếu không lấy ra chút thủ đoạn, chẳng phải là bị người coi thường sao!

Bởi vì là vấn đề của phương diện chính phủ, Vũ Sĩ Ngân nhìn thoáng qua Lâm Thiên Minh, cười nói: "Thiên Minh đồng chí có ý kiến gì không?"

Lâm Thiên Minh đại khái khoảng ba mươi hơn, mang một cặp mắt kính trên mặt, nhìn qua hào hoa phong nhã, rất giống một thầy giáo. Nghe vậy cười lắc đầu nói: "Bí thư, tôi vừa mới vừa tiền nhiệm, đối với tình huống của hai vị đồng chí này còn có rất nhiều chỗ không biết. Tôi đồng ý với ý kiến của Âu khu trưởng, dù sao ngài ấy là người phụ trách của chính phủ khu mà, có nhiều quyền lên tiếng hơn."

Vũ Sĩ Ngân sửng sốt rất rõ ràng, không ngờ rằng Lâm Thiên Minh dĩ nhiên phất cờ dựa vào hướng Âu Văn Hải, phải biết rằng Âu Văn Hải cũng không có phát biểu bất luận ý kiến gì, cũng đã có hai phiếu nơi tay.

Kế tiếp, bí thư ủy ban kỷ luật Ngụy Trữ và bí thư chính pháp uỷ Hoàng Thanh Phúc phân biệt phát biểu ý kiến của mình, rất rõ ràng, Ngụy Trữ là người của Vũ Sĩ Ngân, mà Hoàng Thanh Phúc là người của Mã Quốc Lực, hai người đều tự lựa chọn ủng hộ khác biệt. Thái độ của các thường ủy khác cũng là không khác biệt lắm, ngoại trừ bộ trưởng võ trang Điền Lỗi và bộ trưởng mặt trận thống nhất Lý Minh Giai ra, các thường ủy khác hoặc ủng hộ Thái Khải Minh, hoặc là ủng hộ Hà Thừa Quý.

Ngón tay mang theo điếu thuốc lá, Âu Văn Hải chậm rãi nhìn một vòng trong phòng tràn ngập khói thuốc, xem ra cuộc họp thường uỷ của khu Đông Phong cũng không phải đơn giản như vậy, ngoại trừ hai thường ủy bỏ quyền, hơn nữa mình cùng Lâm Thiên Minh hai người ngoại lai, còn lại chín người, Vũ Sĩ Ngân chiếm năm phiếu, Mã Quốc Lực chiếm bố phiếu.

Hèn chi Mã Quốc Lực kiêu ngạo như vậy, xem ra là đã biết tin tức Điền Mẫn Chính dựa vào hướng của mình, có nắm chắc mình sẽ vì giữ chức vị bí thư đảng ủy hương Duyên Giang của Điền Mẫn Chính, trên chuyện này ủng hộ Thái Khải Minh.

Nghĩ tới đây, Âu Văn Hải thấy ngoại trừ mình cùng Vũ Sĩ Ngân ở ra tất cả thường ủy đều tỏ thái độ, lúc này mới ho khan một tiếng, vừa cười vừa nói: "Tôi nói hai câu đã."

Mã Quốc Lực mí mắt híp lại, trực giác nói cho ông biết, Âu Văn Hải lựa chọn vào lúc này nhảy ra sợ rằng không phải chuyện tốt gì, vốn dĩ ông cho rằng Âu Văn Hải vì giữ vị trí bí thư của Điền Mẫn Chính, khẳng định sẽ dẫn đầu tỏ thái độ ủng hộ đề nghị của mình, thế nhưng kỳ quái chính là, ông ta bất động thanh sắc nhìn xung quanh tất cả mọi người biểu lộ xong, lúc này mới nhảy ra. Rốt cuộc trong hồ lô của ông ta bán thuốc gì?

Đối với Âu Văn Hải người này, Mã Quốc Lực cũng tương đối kiêng kỵ, có thể từ cấp phó khoa phó bí thư đảng ủy hương một bước lên trời, trở thành cán bộ cấp xử khu trưởng của khu Đông Phong, nếu như nói cấp trên không có hậu trường cường đại đó là không có khả năng, chỉ là bí thư thị ủy Lý Minh Quốc tự mình đưa ông ta tiền nhiệm, là có thể đủ khiến cho vài người nhìn ra một ít manh mối. Càng không nói thượng cấp của Mã Quốc Lực, thường vụ phó thị trưởng Trương Đồng Ân đã từng nghiêm khắc báo với ông, không phải vạn bất đắc dĩ, không nên tùy tiện đi trêu chọc Âu Văn Hải, bằng không đều không nhất định giữ được ông.

Trương Đồng Ân là người một tay đề bạt Mã Quốc Lực lên, lời nói của ông ta ý tứ tràn ngập cảnh cáo dày đặc, đối với Mã Quốc Lực mà nói vẫn là lần đầu tiên. Vốn dĩ Mã Quốc Lực cũng không muốn trêu chọc Âu Văn Hải, thế nhưng vị trí cục trưởng tài chính đối với Mã Quốc Lực mà nói là mơ ước đã lâu, chỉ cần mình nắm giữ cục tài chính, hơn nữa có được bộ trưởng tổ chức Mã Ngọc Quý, mình mặc dù xếp hạng ba ở thường ủy khu Đông Phong, thế nhưng bí thư và khu trưởng đều không có biện pháp khống chế cục tài chính cùng bộ tổ chức. Cái này đối với Mã Quốc Lực có du͙© vọиɠ quyền lực rất mạnh mà nói, không thể nghi ngờ là một việc cực kỳ to lớn.

Nhẹ nhàng nhíu lông mày một chút, Mã Quốc Lực nhìn về phía Âu Văn Hải, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một suy nghĩ, "Không phải là, người này còn có người mới?"

Chợt nghe Âu Văn Hải cười ha ha, nhàn nhạt nói: "Trên nguyên tắc, tôi đồng ý ý kiến của Hải Yến phó khu trưởng, đề bạt sử dụng cán bộ trẻ tuổi lãnh đạo, là một loại bầu không khí hài lòng của đảng chúng ta những năm gần đây, tại khu Đông Phong chúng ta càng phải chứng thực chính sách của đảng. Nếu kinh nghiệm công tác của Hà Thừa Quý đồng chí hơi thiếu một chút nữa, vậy có thể cho Thái Khải Minh đồng chí tiếp tục làm thường vụ phó cục trưởng cục tài chính phụ tá, lời nói và việc làm của lão đồng chí đều mẫu mực, đối với bất luận một đồng chí tuổi còn trẻ nào, đều có tác dụng không thể thay thế. Ngài xem, bí thư?"

Nói xong, ông nghiêng đầu một chút, cười nói với Vũ Sĩ Ngân đồng dạng có chút sững sờ.

Vũ Sĩ Ngân hơi sửng sốt, tựa như cũng bị Âu Văn Hải bỗng nhiên vứt tới một trái bơm cho chấn kinh rồi, bất quá ông cũng là nhân vật đi ra từ sóng gió, sau khi ngẩn ra lập tức gật đầu nói: "Âu khu trưởng nói có đạo lý, tôi cũng thấy hẳn là như vậy."

Lục Duệ ở phía sau cúi đầu, lộ ra một nụ cười âm hiểm, họ Thái kia, lão tử cho ông kiêu ngạo, nhìn xem ông thế nào!