Quyền Khuynh Nhất Thế

Chương 5: Cũng không phải đèn cạn dầu.

Lão Hồ một trận cười gượng, cúi đầu khom lưng về phía Vương Tường Lâm nói: "Ngài nói gì vậy, tên nhóc hậu sinh này là một người có học vấn, hiểu lễ phép, đang hỏi tôi làm sao đi phòng làm việc của ngài." .

Lục Duệ ngẩn người, lập tức rõ ràng lão Hồ là đánh yểm trợ cho mình, dù sao mình là do Vương Tường Lâm an bài đến nơi đây, ngày đầu tiên báo danh, về tình về lý hẳn là nên đi gặp ông ta. Cảm kích nhìn lão Hồ, Lục Duệ mỉm cười, nói: "Chú Vương, con đang muốn đi phòng làm việc của ngài đây." .

Vương Tường Lâm cười cười, không nói gì, chỉ là vỗ vỗ vai Lục Duệ, nhàn nhạt nói: "Không tồi, đi theo t, tôi mang cậu đi gặp Mã phó hương trưởng." Nói xong, thì đi vào ủy ban hương. Lục Duệ chăm chú đi theo phía sau, đi hơi chậm một chút. Dù sao đối phương cũng là lãnh đạo của mình, chút tôn ti ấy Lục Duệ vẫn rõ ràng.

Hai người đi tới trước cửa, Lục Duệ giành trước một bước, đưa tay giữ cửa mở ra trước Vương Tường Lâm, cung kính nói: "Hương trưởng mời." .

Hướng Lục Duệ gật đầu, Vương Tường Lâm lộ ra thần sắc thoả mãn, tên nhóc này tuổi không lớn, nhưng thật ra rất có ánh mắt, là một người hiểu chừng mực.

Không thể không nói, ủy ban hương của hương Duyên Giang tuy rằng bề ngoài ngăn nắp, thế nhưng chất lượng thực tại bên trong không được tốt lắm, nhà lầu bốn tầng giống như đã vài năm không sửa sang, Lục Duệ thậm chí nghĩ ký túc xá phòng ngủ đại học vài chục năm của mình còn tốt hơn rất nhiều so với đống rách nát trước mắt này nhiều lắm. Đương nhiên, trên mặt hắn không lộ ra chút sơ hở nào, vẫn là vẻ mặt bình tĩnh mỉm cười như trước, chăm chú theo bước chân của Vương Tường Lâm.

Công tác tại ủy ban hương hai mươi mấy năm, Vương Tường Lâm tuy rằng là một người hoàn toànra sát biên giới, nhưng bởi vì thời gian ông ở chỗ này thật sự là quá dài, thuộc về cái loại lão bánh quẩy thuần túy, cho nên đối với mỗi người trong ủy ban hương đều rõ như lòng bàn tay, hơn nữa gần tới về hưu, cho nên lời ông nói ra, có đôi khi ngược lại không kiêng kỵ gì.

"Lục Duệ. . ." .

"Vâng, hương trưởng, ngài gọi gì." .

"Là như thế này, cậu là tôi an bài đến, là hương thân, tôi cũng sẽ không gạt cậu, tôi, mắt thấy sẽ về hưu, thuộc về cái loại người nhàn nhã nhất bên trong ủy ban hương. Phụ trách phòng làm việc tổng hợp các người là Mã phó hương trưởng, con người này đâu, tính tình, có chút nóng nảy, có đôi khi nói cái gì không dễ nghe, cậu không nên để trong lòng, đều là vì công tác cả!" .

Lục Duệ gật đầu, lặng lẽ nhớ ở trong lòng, xem ra, vị Mã phó hương trưởng này hẳn là một người tính tình tương đối táo bạo, ngày sau này của mình sợ rằng sẽ không quá khá giả. Huống chi, Lục Duệ rõ ràng một ít mánh khóe từ lời mới vừa rồi của Vương Tường Lâm, xem ra vị này tuy rằng là một phó hương trưởng, bất quá cũng một người hữu danh vô thực, bằng không cũng sẽ không nói ra cái gì gọi là "Đều là vì công tác", phải biết rằng, đổi thành phó hương trưởng có thực quyền, nếu như người mình giới thiệu đến bị những người khác quát lớn, vậy nói rõ là đã đánh mất mặt mũi, khẳng định sẽ ra mặt thay mình.

Chỉ bất quá càng là người như thế này càng không có thể đắc tội, Lục Duệ biết rõ, một lão bánh quẩy lăn lộn vài chục năm tại địa phương này thì có ý nghĩa gì, quan trường như chiến trường, bất luận một người cũng không có thể khinh thường, nếu như mình muốn tại đặt chân chính phủ hương Duyên Giang, vậy chuyện thứ nhất, chính là phải lý giải tất cả ở đây, cái này cũng là nguyên nhân vì sao hắn muốn chủ động kết giao bảo vệ cửa. Mà hiện tại, cái mục tiêu này chuyển dời đến đến trên người Vương Tường Lâm phía trước.

Cung kính đi phía sau Vương Tường Lâm, Lục Duệ bày ra vẻ khiêm tốn thỉnh giáo, nghe ông ta nói, đồng thời mơ hồ biểu thị ý cảm kích của mình đối với ông ta, cuối cùng, hai người đi tới trước một gian phòng làm việc lầu ba, đi tới cửa, đưa tay gõ cửa một chút, nhưng phát hiện cánh cửa hờ khép, Vương Tường Lâm thăm dò đi vào nhìn, có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói: "Xem ra tên này không đi làm, như vậy đi, tôi mang cậu đi phòng làm việc của lão Mã, đúng lúc để cho ông ta nói chuyện vớ." .

Trước khi tới, Lục Duệ đã đi qua một ít người quen nghe được vị Mã phó hương trưởng này là người ra sao, người này tên là Mã An Trữ, là một phó hương trưởng từ bên ngoài điều tới, phụ trách tuyên truyền, công tác mặt trận thống nhất, phân công quản lý đảng chính, công hội, đoàn thanh niên cộng sản, phụ liên, tuổi già, dân tộc tôn giáo. Từ phân công quản lý công tác mà xem, Lục Duệ biết, người này phỏng chừng cũng là lãnh đạo không có thực quyền như Vương Tường Lâm.

Nhìn bên trong không người, Vương Tường Lâm có chút không vui nói: "Đi thôi, Tiểu Lục, tôi mang cậu đi phòng làm việc Mã phó hương trưởng." .

Hai người tới phòng làm việc Mã An Trữ, quả nhiên thấy vị phó hương trưởng này đã ờ trong phòng làm việc, nghe Vương Tường Lâm giới thiệu, nhìn một chút bằng tốt nghiệp đại học của Lục Duệ, suy nghĩ một chút, ` cầm lấy điện thoại gọi cho phó chủ nhiệm phòng làm việc An Tú Mai, kêu cô ấy đến đây một chút.

An Tú Mai là một phụ nữ hơn ba mươi tuổi, vóc người cao gầy, mặc quần jean áo sơ mi, bất quá vẻ trang điểm nồng đậm trên mặt khiến cho Lục Duệ nghĩ cô ấy trở nên già trước tuổi. Nghe Mã An Trữ giới thiệu Lục Duệ, vị An chủ nhiệm này chớp chớp mắt, dùng một đôi mắt hoa đào quan sát trên dưới Lục Duệ một chút, vừa cười vừa nói: "Ồ, Tiểu Lục thật đúng là tuấn tú, lúc còn đi học, khẳng định có không ít người theo đuổi? Nói với chị một chút đi, trẻ tuổi anh tuấn như thế, chạy tới nơi này làm gì?" .

Lục Duệ lộ ra một biểu tình ngượng ngùng, cúi đầu không nói gì. Ngược lại Vương Tường Lâm trong lòng hừ một tiếng, thầm mắng một câu, cười nói: "Tiểu An, lời này của cô không đúng rồi, công tác cách mạng ở đâu cũng đều như nhau! Hơn nữa, tuổi của cô cũng không lớn, có chổ nào khác nhau đâu? Nhìn những người trẻ tuổi các người, tôi mới thật sự thấy được mình đã là người già rồi!" .

"Coi ngài nói kìa, Vương phó hương trưởng, ngài là càng già càng dẻo dai, không giống như là người hơn năm mươi tuổi." An Tú Mai lấy tay che cái miệng lại, cười duyên. Bất quá cô ấy nói khiến cho Lục Duệ có một ít suy nghĩ mới, xem ra, vị An chủ nhiệm này không đơn giản, mặc dù Vương Tường Lâm là một phó hương trưởng sắp sửa về hưu không có quyền, An Tú Mai bất quá chỉ là một phó chủ nhiệm phòng làm việc, trước mặt Mã An Trữ, mà dám như thế nói cùng Vương Tường Lâm, nói rõ là không đem hai người này để vào mắt.

Ngược lại, Mã An Trữ cố ý gọi An Tú Mai đến đây, sau khi giới thiệu mình thì nãy giờ không nói gì, xem ra cũng không phải đèn cạn dầu, tuyệt đối là có ý định nhìn Vương Tường Lâm cùng An Tú Mai hai người đối dap.

Quả nhiên, có thể ở trong cơ quan nhà nước, không có một ai là đơn giản..