Ta biết, nàng đang nói đến đương kim hoàng thượng đây mà. Buổi tối ta không cho anh vào cửa, ta cũng cho rằng, nàng hơi có ý ngấm ngầm hại người. Không khỏi nghĩ, nếu như nàng mắng ta, chẳng phải đang mắng chính nàng hay sao? Nghĩ như vậy, tâm tình đột nhiên khoan khoái vui sướиɠ hẳn lên, giống như tháng sáu uống được nước tuyết vậy…
Đang đắc ý dào dạt, khóe mắt chợt nhoáng lên một cái. Trông thấy Tiểu Phúc Tử từ trong một góc sáng sủa nào đó trong cung nhảy ra, đang muốn lén lút nhảy vào phòng của hắn. Ta cao giọng gọi to một tiếng: “Tiểu Phúc Tử, ngươi muốn đi đâu? Ngay cả hoàng hậu ta đây mà ngươi cũng làm như không thấy. Ngươi cũng to gan thật…”
Tiếng quở trách của ta khí thế như mây, hình như thấy được Tiểu Phúc Tử sợ đến mức phát run… Đáng tiếc, tình huống này, có lẽ chỉ có thể xuất hiện trong giấc mộng của ta mà thôi…
Tiểu Phúc Tử bất đắc dĩ đi đến trước mặt ta, cũng không hành lễ, nhàn nhạt nói: “Hoàng hậu nương nương tìm nô tài có chuyện gì?”
Ta vừa nghe thấy giọng điệu của hắn đã biết hắn đang rất phiền não! Vì để trả thù chuyện hắn lấy hồng nhan họa thủy ra lừa gạt ta, mỗi ngày ta đều phái một vị hồng nhan họa thủy đến tẩm cung của hắn. Vị hồng nhan họa thủy được phái đến phòng của hắn, nhất định chỉ được mặc một tấm lụa mỏng che thân. Mỏng manh đến mức để lộ thân thể đến cực hạn, cổ nhân trước sau chưa từng có. Giọng nói nhất định phải vô cùng mềm mại, thoáng mang theo từ tính. Nhất định phải ba câu không rời nghề chính: “Phúc gia, để ta đến hầu hạ ngài nha…”
Mấy ngày qua đi, Tiểu Phúc Tử trên cơ bản là cứ gặp ta liền bỏ chạy, sắc mặt âm u. Trên mặt tựa như có mưa giông tầm tã, hai hốc mắt thâm đen, có xu thế chảy trệ xuống hai gò má…
Nhưng điều làm ta cảm thấy kỳ quái chính là: Lúc ta tìm được mấy cung nữ thiên kiều bá mị này và nói với bọn họ tất cả câu chuyện. Bọn họ, ai ai cũng đều tỏ ra hồng nhuận và tràn đầy hy vọng, làm như Tiểu Phúc Tử không phải là thái giám vậy. Có thể thấy được, Tiểu Phúc Tử ở trong cung vẫn có một sức hấp dẫn nhất định, nhiễu loạn trái tim của cả một thế hệ cung nữ.
Mặt Tiểu Phúc Tử đen như hồn ma nơi địa ngục. Ta làm như không biết, dù bận vẫn ung dung, huênh hoang nói: “Tiểu Phúc Tử, mấy ngày nay bản cung đều không gặp được ngươi. Ngươi có khỏe không?”
Tiểu Phúc Tử liếc mắt lườm ta một cái, ánh mắt rõ ràng đang nói ‘Ngươi biết rõ còn hỏi’, nói: “Hoàng hậu nương nương, Tiểu Phúc Tử khỏe cũng được, không khỏe cũng tốt. Xin cho nô tài này được phép trở về hưởng thụ hảo lễ mà nương nương đã chuẩn bị cho nô tài…”
Câu cuối cùng, hắn nói có khuynh hướng nghiến răng nghiến lợi. Nếu không phải có Tư Đồ bên cạnh đang nhìn chằm chằm một cách thèm thuồng, ta đoán chừng hắn sẽ nhảy vọt đến đây mạo phạm bản cung, ha hả…
Ta nhìn khuôn mặt của hắn, trong lòng đắc ý vạn trượng nhưng vẫn làm ra vẻ không hề dao động, tiếp tục nói móc nói khóe: “Tiểu Phúc Tử, bản cung biết, ngươi luôn tri ân báo đáp. Mỹ nhân trong phòng ngươi, chính là hồng nhan họa thủy mà bản cung đã thiên chọn vạn tuyển mới tìm được. Ngươi cần phải đối xử với nàng thật tốt. Nếu ngươi thích món quà này, bản cung quyết sẽ không bạc đãi ngươi, tiếp tục lựa chọn mỹ nữ trong cả nước đến cho ngươi thưởng thức…”
Khuôn mặt Tiểu Phúc Tử thoáng xanh thoáng đen, lại chuyển sang màu lục, chẳng khác gì mấy ông chồng xui xẻo bị cắm sừng. Hắn chăm chú nhìn ta thật lâu. Ta lại mở to đôi mắt đen trắng rõ ràng, thành khẩn nhìn lại hắn. Thật sự là, hai bên nhìn nhau, đôi mắt đẫm lệ, lại không nói năng gì…
Hắn giận dỗi, giậm chân một cái, nhằm thẳng về phương xa, bỏ chạy như điên.
Ta cảm thán mà nói: “Tư Đồ, Tiểu Phúc Tử thật sự đối với ta quá tốt. Xem hắn cảm động chưa kìa. Ngay cả tiếp đón cũng không tiếp đã vội vàng chạy thẳng vào phòng…”
Tư Đồ đồng tình giải hận, nói: “Tiểu thư, ngươi đối với hắn thật đúng là quá tốt. Làm gì có chủ tử nào lại giúp hạ nhân chọn lựa người sưởi ấm giường đâu chứ? Tuệ Như, ngươi đối với hắn tốt đến mức… ta cũng có chút ghen tỵ…”
Ta quay đầu qua nhìn nàng, nói: “Tư Đồ, ngươi không cần đố kỵ. Nếu ngươi muốn, chẳng phải tất sẽ có được hay sao?”
Tư Đồ ngẩn ra, vội xua tay: “Đừng đừng, ta cũng không có phúc phận lớn như hắn đâu…”
Ta hắc hắc cười lạnh hai tiếng, nét mặt nàng hiện lên một tia kinh hoảng. Có lẽ nàng biết, chuyện Tiểu Phúc Tử có được phúc phận cực kỳ lần này, cũng bởi vì hai tiếng hắc hắc cười lạnh của ta mà bắt đầu…
Vẻ kinh nghi trên mặt nàng còn chưa định, ta không khỏi đắc ý vô cùng, lại hắc hắc cười lạnh hai tiếng. Rất giống tình huống nửa đêm bỗng xuất hiện hung thủ gϊếŧ người, trước lúc gϊếŧ người luôn muốn cười lạnh hai tiếng để gia tăng không khí.
Sáng hôm sau, ta đang muốn đến chọc ghẹo Tiểu Phúc Tử, lại nghe thấy cung nữ mấy hôm trước còn làm ra vẻ Đát Kỷ, vội vã chạy đến, sau khi hành đại lễ mới nói: “Hoàng hậu nương nương, không hay rồi. Nô tỳ đến phòng Phúc gia, không thấy Phúc gia đâu…”
Ta nghĩ rằng, cung nữ này từ sau đêm trước, cả ngày cứ mất hồn mất vía. Hàng ngày không biết lại muốn chạy đến phòng Tiểu Phúc Tử bao nhiêu lần nữa. Lúc này đây, khẳng định là muốn đến kɧıêυ ҡɧí©ɧ Tiểu Phúc Tử, không thành công, cho nên mới đến đây hô to gọi nhỏ?
Ta nhíu nhíu đầu mày nói: “Hô to gọi nhỏ làm cái gì?” Trong lòng còn nói thêm, có bị hoa mắt rồi không?
Cung nữ kia vội quỳ xuống, trong giọng nói còn kèm theo tiếng nấc khóc: “Phúc gia, không thấy…”
Còn rất tình chân ý thiết. Ta không quá tin tưởng nàng đại kinh tiểu quái* (chuyện bé xé ra to), nghĩ rằng, có lẽ Tiểu Phúc Tử bị các ngươi… ‘Hồng nhan họa thủy’ làm phiền vô cùng, trốn đâu đó bên ngoài cũng không chừng. Ở trong lòng ta, với võ công của Tiểu Phúc Tử, chuyện bị người ta bắt đi là không thể nào… Trừ phi mặt trời mọc từ hướng tây…
Nhưng khi ta đứng trong phòng Tiểu Phúc Tử, thật sự cảm giác được một vầng thái dương hồng hồng từ phía tây dâng lên, sáng lạn, chói mắt, cười nhạo ta. Khó trách tiểu cung nữ kia lại nháo khóc như vậy. Bên trong phòng, vô cùng hỗn loạn. Ghế ngã xuống đất, bàn vỡ ra làm đôi. Trên mặt đất tràn đầy nước trà, còn kèm theo một chút vết máu. Mặc kệ là ai trông thấy đều sẽ cho rằng, người trong phòng đã gặp chuyện không hay rồi. Hơn nữa, ta còn ngửi được trong không khí trong phòng, như có như không, tản ra một mùi hương giống như mùi táo thối. Mùi này, là mùi của tử tình thảo, có thể làm cho người ta mất đi tri giác, hơn nữa, người có công lực càng cao càng như thế…
Ta rốt cuộc có thể khẳng định, Tiểu Phúc Tử thật sự đã bị người ta bắt ra khỏi hoàng cung. Hơn nữa, hắn còn phản kháng rất gian khổ, nhưng kết quả, vẫn bị bắt đi…
Ta tưởng tượng xa hơn một chút về chuyện hắn phản kháng gian khổ. Hắn lắc lắc lư lư, dưới tình huống tri giác đang dần dần mất đi, vận dụng nội lực, muốn tấn công vào người đang bắt trói hắn. Đáng tiếc, rầm một tiếng, đánh trúng xuống đất. Sau đó, bị người ta chụp bao bố vác đi, trong đêm tối, vận chuyển ra khỏi hoàng cung – nơi chắc chắc nhất thiên hạ…
Trong phòng bị đánh thành như vậy, trước sau lại chẳng có ai biết. Đây còn không phải lỗi do ta đã hạ lệnh, buổi tối không được quấy nhiễu Phúc Gia hay sao? Cho nên, bọn thái giám cung nữ tuần tra ban đêm, không ai dám đến gần đây. Đơn giản là mỗi người đều nghĩ rằng, bên trong phòng đang tiến hành hoạt động câu dẫn và bị câu dẫn! Bên trong nếu có động tĩnh gì, đều chỉ nghĩ đến người ở bên trong đang phản kháng mệnh lệnh câu dẫn của hoàng hậu, hoặc là thuận theo mệnh lệnh rồi… Bọn họ cũng không thèm ngẫm lại mà xem, loại hoạt động này, có cần phải xuất ra tiếng động lớn đến như vậy không? Có cần phải đập nát toàn bộ bàn ghế hay không? Ta không khỏi mắng thầm trong bụng cái đám thái giám cung nữ đầu gỗ này, hoàn toàn ném mệnh lệnh của mình ra sau đầu…
Trong lòng ta không khỏi có chút chua xót, có chút đồng tình. Tiểu Phúc Tử đáng thương, vừa mới gặp vận đào hoa, đã bị người ta tách ra rồi…
Ngươi cũng quá xui xẻo đi? Ở trong lòng ta, chúng sinh, tất cả đều như nhau, bất cứ ai đều có thể được vận đào hoa…