Thệ Bất Vi Phi

Chương 221: TÍN NHIỆM

Thiên Bảo công chúa xem ra càng ngày càng tín nhiệm ta. Mới đó có ba ngày, nàng lại triệu kiến ta lần nữa. Từ rất xa, ta đã nghe thấy tiếng nàng cười. Tiếng cười cực kỳ vui sướиɠ. Ta không khỏi hỏi tên tôi tớ dẫn đường: “Công chúa có thai sự hay sao mà cười vui vẻ đến vậy?”

Tên tôi tớ kia hành vi, ăn nói đều hết sức cẩn thận, nói: “Tiểu thư cứ vào trong sẽ biết. Tiểu nhân không rõ lắm ạ…”

Ta cất bước đi vào trong phòng, chỉ thấy trong phòng đèn đuốc sáng trưng. Hai lão ma ma một trái một phải đứng hầu công chúa. Trên chiếc bàn thật dài bày biện đầy những món điểm tâm tinh mỹ. Mặt mày công chúa ửng hồng như mây, môi mềm mọng như ngọc. Nàng trông thấy ta tiến vào liền cười nói: “Muội muội, muội đến rồi à. Lại đây, lại đây, mời ngồi…”

Ta tỏ vẻ mờ mịt, không hiểu mới hôm qua nàng còn nổi giận đùng đùng, hôm nay lại tươi cười đầy mặt rồi, làm như vừa nhặt được cả đống tài sản kếch xù vậy?

Hai lão bà bà đứng bên cạnh, sắc mặt cũng không sắc bén đanh thép như trước nữa mà còn nhìn ta với ánh mắt hiền lành một cách bất ngờ, làm như đang nhìn thấy đứa cháu gái thân yêu vậy. Ta cảm nhận được thiện ý từ phía hai người bọn họ, không khỏi cũng đáp lại bằng một nụ cười mà ta tự cho là rất khờ dại. Tiếp theo, ta thấy sắc mặt của hai vị lão bà bà càng hiền lành, ấm áp hơn nữa. Ta vừa mặt mày đưa tình với họ vừa nghĩ. Ta đúng là sa đọa quá mà, ngay cả mấy lão già mà cũng phải nghĩ cách lừa dối. Thật đúng với cái gọi là già trẻ gì cũng đều ăn tuốt…

Thiên Bảo công chúa ra hiệu cho tôi tớ mang đến cho ta một chiếc dựa bọc gấm vóc, đợi đến khi thấy ta ngồi xuống rồi, lúc này mới nói: “Muội muội, muội đoán thử xem, hôm nay tỷ tỷ có việc gì vui nào?”

Mấy tiếng muội muội kia, nghe nàng gọi mà trong lòng ta vô cùng sợ hãi. Không phải là nàng chưa từng gọi ta như vậy nhưng hôm nay chính là lần đầu tiên, ta không thể nào tiêu thụ nổi…

Ta vội hỏi: “Công chúa, ngài khách khí quá. Nô tỳ đoán không ra rốt cuộc ngài có việc gì vui?”

Thiên Bảo công chúa nhìn ta, nói: “Muội muội, vì sao muội còn xưng mình là nô tỳ này nô tỳ nọ nữa. Về sau, ta gọi muội mà muội muội, muội cứ gọi ta là tỷ tỷ đi, chẳng phải tốt lắm sao?”

Ta nói: “Công chúa là thiên chi kiêu nữ (con gái cưng của trời), ta làm sao có thể xưng hô với ngài như thế, vậy đâu có được…”

Thiên Bảo công chúa nhìn ta đầy trách cứ, nói: “Muội muội làm gì mà khiêm tốn vậy. Muội kinh tài tuyệt diễm, tùy tay vẽ ra áo giáp, cho ngựa mặc vào không chỉ có thể ngăn được công kích của mũi đao mũi tên mà còn làm cho con ngựa trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều. Tỷ tỷ rất muốn cảm tạ muội. Sau này, tỷ muội ta cùng đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể thống nhất thiên hạ…”

Ta biết, những lời nàng vừa nói chẳng qua là bởi vì ta còn có giá trị lợi dụng, lúc vui vẻ thì xưng tỷ gọi muội thế thôi. Nhưng nếu tất cả mục đích đều đã đạt thành rồi, nàng có nhận thức ta nữa hay không, hẵng còn là vấn đề! Ta đương nhiên sẽ không để cho người khác có cái quyền định đoạt mạng sống của mình, sẽ không bao giờ để mình phải dựa vào sắc mặt của người khác mà sống…

Ta khiêm tốn nói: “Tỷ tỷ, không thể ngờ được. Muội chỉ tùy tay vẻ mấy thứ khiến tỷ chê cười. Tỷ tỷ chính vì chuyện này mà vui đến thế sao?”

Thiên Bảo công chúa nói: “Đương nhiên không phải. Muội muội, muội biết không? Tề thái tử thật sự đã giận dữ, phái năm vạn đại quân đóng tại biên cảnh Đại Lương. Nói là do phụ hoàng lật lọng, dùng công chúa giả để lừa gạt hắn, muốn phụ hoàng phải đưa ra lời giải thích đích đáng. Ta thật muốn nhìn, Quyền Thân Vương bây giờ sẽ làm thế nào đây. Trong tay hắn không phải có mười vạn hùng binh hay sao? Nếu hắn đã khơi mào trận chiến này thì để hắn mang binh xuất chiến là được rồi…”

Ta nghe xong, thiếu chút nữa té từ trên ghế xuống đất. Hỏi: “Công chúa, không, tỷ tỷ. Nếu hai nước khai chiến, muội, muội, muội phải làm sao bây giờ. Nói cho cùng thì muội chính là thái tử phi của Đại Tề. Tuy rằng đã bị phế rồi nhưng mà, nếu tin tức này được truyền ra, muội sẽ chết chắc đó…”

Thiên Bảo công chúa cười ha ha, nói: “Xem ngươi kìa, rốt cuộc vẫn chỉ là một thiếu nữ yếu đuối thôi. Khoan đừng nói đến chuyện bọn họ có biết hay không, cho dù là biết thì phải làm thế nào đây. Muội đã bị phế bỏ phong hào rồi, trở thành một thứ nhân. Hơn nữa, tỷ tỷ sẽ không cho ai được phép động vào muội…”

Ta hỏi: “Tỷ tỷ, chỉ cần Quyền Thân Vương nói ra tất cả tiền căn hậu quả với thái tử, sau đó nhận tội, nói lời xin lỗi, chẳng phải là xong xuôi cả rồi sao? Vì cớ gì lại muốn hai binh đánh nhau, gây nên chuyện lớn như vậy chứ?”

Thiên Bảo công chúa nhàn nhạt nói: “Muội không biết đó thôi. Quyền Vương thúc của ta là một người vô cùng ngang ngược kiêu ngạo. Làm thì cũng đã làm rồi, hắn còn giải thích làm gì nữa. Lại nói, ta sao có thể để hắn thành công giải thích rõ ràng chuyện này chứ? Nếu hắn làm được mùng một, ta sẽ làm được mười lăm. Đoàn sứ giả hắn phái đi, vừa mới vào đến biên cảnh Đại Tề đã bị người của ta diệt khẩu toàn bộ. Ta chính là muốn hắn phải chịu cảnh khổ mà không nói được. Chẳng phải hắn rất thích chơi trò đánh lén hay sao? Ta muốn xem thử, xem ai lợi hại hơn…”

Xem ra nàng quả thật vô cùng tín nhiệm ta. Ngay cả chuyện quan trọng như vậy mà cũng nói cho ta biết. Nàng nói đến chỗ cao hứng, đầu bạc tung bay, trên mặt càng hồng hào, toàn thân tản mát ra một loại mị lực cực kỳ hấp dẫn. Vẻ đẹp của nàng, có một loại nam tính sang sảng cùng thanh thoát. Theo ta thấy, rất giống mấy vị nữ cường nhân có địa vị cao ở thời hiện đại, khiến người ta không dám nhìn gần.

Ta đương nhiên phải nói thêm vài câu lời hay ý đẹp. Chuyện này đối với sự nghiệp cải thiện đãi ngộ tù binh của ta rất có hữu ích, không phải sao?

Ta nói: “Tỷ tỷ, tỷ thật đúng là tính toán không bỏ sót. Nếu thái tử cưới được tỷ, quả thật là phúc phận của hắn. Tỷ nhất định có thể trợ giúp cho thái tử, phụ tá thai tử, thành công lập nên sự nghiệp huy hoàng. Tiểu muội ta về sau liền đi theo bên cạnh tỷ, trợ giúp tỷ một tay. Sau này nếu tỷ có muốn thiết kế áo giáp, chiến xa gì đó, cứ việc tìm muội. Tiểu muội tuy rằng không có tài năng gì nhưng đây đúng thật là sở trường của muội đó…”

Thiên Bảo công chúa nghe xong mừng rỡ, còn đích thân gắp một miếng điểm tâm đặt vào trong đĩa của ta. Nàng nói: “Muội muội, ta rất hiếm khi chơi thân với ai. Không thể ngờ được lại có thể hợp ý với muội như vậy. Muội yên tâm đi, ngày tháng sau này, tỷ có một chén cơm ăn cũng không thể thiếu phần của muội. Hai tỷ muội ta đồng tâm hiệp lực trợ giúp thái tử. Nhất định có thể giúp chàng thống nhất giang sơn. Phụ hoàng, nếu ngài đã không phải với con thì cũng đừng trách con…”

Ta âm thầm kinh hãi. Khó trách trong những bộ sách y học hiện đại có viết. Những người bẩm sinh khác thường, tính tình tất sẽ có điểm kỳ quái. Thiên Bảo công chúa này, chỉ bởi vì phụ hoàng đã không cho nàng như ý mà nghe giọng điệu, có vẻ như nàng sẽ phản quốc vậy?

Nữ nhân này, tuy rằng kỳ tài ngút trời nhưng tính cách lại hẹp hòi cố chấp quá. Ta không khỏi đề cao cảnh giác, nghĩ rằng. Cũng không thể đắc tội với nàng. Hiện giờ theo địa thế, nàng là đao, ta là thịt cá. Nếu chọc giận nàng thì thật sự rất nguy hiểm. E rằng nàng sẽ một đao chém xuống, ta liền đứt đôi.

Ta đương nhiên sẽ không chọc nàng giận. Một người chỉ cần tìm những lời dễ nghe nói với đối phương, làm ra một khuôn mặt tươi cười cho người ta xem thì chẳng thể nào chọc cho ai giận được. Huống chi, Thiên Bảo công chúa hiện giờ tâm tình rất tốt. Hàng ngày chiến báo (tin tức về trận chiến) không ngừng truyền vào sơn trang. Hai quân đánh nhau, có thua có thắng.

Mỗi khi Đại Tề thắng, nàng liền ha ha cười. Lúc Đại Tề thua, nàng ngược lại làm mặt nặng, hắc hắc hai tiếng. Ta trông thấy mà cảm thấy có chút hồ đồ. Thiên Bảo công chúa, rốt cuộc nàng là công chúa của Đại Tề hay là công chúa của Đại Lương vậy? Vì sao lại không có một chút ý thức trách nhiệm dân tộc gì hết vậy? Chỉ có điều, ta nghĩ, ta còn phải châm cho nàng thêm chút lửa nữa. Đến nơi này một chuyến, chẳng lẽ lại không làm cho nàng đen mặt xám mày, đúng không?