Thệ Bất Vi Phi

Chương 117: THỌ YẾN

Tuyên Vương gật gật đầu, quay sang Quy Trữ ra hiệu. Quy Trữ từ trong ngực lấy ra một bình sứ nhỏ.

Tuyên Vương nói: “Trong lúc gấp gáp, Bổn vương cũng không giúp được gì. Ở đây có một ít Bạch dược Vân Nam thượng hạng, ngươi cầm dùng đi…”

Ta tiếp nhận bình dược kia, hỏi hắn: “Vương gia, không biết hôm nay ngài tới đây, có chuyện gì quan trọng không?”

Tuyên Vương cười nói: “Ngươi xem, nhất thời sốt ruột, quên mất cả chính sự. Mấy ngày nữa là sinh nhật bổn vương hai mươi chín tuổi. Ta muốn mời tiểu thư tham gia, không biết tiểu thư có nể mặt không?”

Ta nao nao nói: “Sinh nhật Vương gia, tiểu nữ đương nhiên sẽ đưa thọ lễ tới, nhưng còn tham gia thì…”

Tuyên Vương nói: “Giả tiểu thư không cần suy nghĩ nhiều. Bổn vương cũng không mời ai, chỉ có tam đệ của ta – Thụy Vương cùng với vị hôn thê của hắn Mẫu tiểu thư mà thôi. Ban đầu vốn không muốn chúc thọ, bổn vương cũng có phải ông lão bảy mươi tám mươi gì đâu. Nhưng đại ca cùng tam đệ của ta đích thân đến cửa thăm hỏi, nói rằng ba huynh đệ chúng ta nhất định phải nhân cơ hội này cùng nhau đoàn tụ. Tam đệ còn nói, ngày đó nhất định sẽ dẫn vị hôn thê của hắn đến đây quấy rầy. Bổn vương cũng đành đồng ý. Thử nghĩ xem, có liên hệ với tam đệ của ta, cũng chỉ có Giả tiểu thư ngươi thôi, cho nên mới mời ngài cùng đến tham gia. Ngươi xem, có được không?”

Thời điểm Tuyên Vương nói lời này, khóe miệng như cười như không nhìn ta, ánh mắt cực kì chân thành…

Ta buông mi mắt xuống, nhàn nhạt nói: “Nếu Vương gia đã mời, sinh nhật Vương gia, làm việc nhân đức không nhường một ai, tiểu nữ sẽ tham gia vậy…”

Tuyên Vương cười, nói: “Giả tiểu thư đến lúc đó cũng đừng đến muộn nha, bổn vương cũng không mời nữ quyến nào khác tham gia đâu…”

Ta ngẩng đầu, lạnh nhạt cười: “Đương nhiên, tiểu nữ chắc chắn sẽ tham dự đúng giờ. Nhưng phải để Vương gia thất vọng rồi, ta chỉ có một thân trang phục này thôi.”

Tuyên Vương ha ha cười nói: “Như vậy cũng tốt, Giả tiểu thư hóa trang thành Chân tiên sinh lại càng thể hiện được bản sắc của mình. Chỉ cần ngươi có mặt, bổn vương cầu còn không được, đâu dám đòi hỏi nhiều?”

Trở lại chỗ ở, Tiểu Phúc Tử cà nhắc cà nhắc đi tới đi lui, nói: “Có lẽ, lời Tuyên Vương chỉ là nói dối thôi.”

Tư Đồ gật gật đầu: “Đúng vậy, cũng chưa thấy truyền hạ thánh chỉ gì mà…”

Tiểu Phúc Tử nói: “Mấy hôm trước cọp mẹ còn đuổi theo chúng ta, hôm nay làm sao có thể thành hôn thê của người ta được? Tuyên Vương gia nói như thế, xem ra là muốn kích ngươi tức giận thôi…”

Nghe hắn nói vậy, ta không khỏi cười cười: “Các ngươi yên tâm. Ta vốn là không để trong lòng. Dù sao hắn cũng là hoàng tử, về sau có lẽ sẽ kế thừa hoàng thống, khẳng định phải thông gia với gia đình chính trị hùng cường. Hơn nữa, nhìn các ngươi kìa, cứ làm như ta bị chồng ruồng bỏ không bằng. Ta còn chưa có cái gì với hắn đâu…”

Tiểu Phúc Tử cùng Tư Đồ nhìn nhau. Hai người đồng thời gật đầu: “Cũng đúng, cũng đúng…”

Nhìn thấy hai người bọn họ đi ra cửa, ta mới khe khẽ thở dài một hơi, thầm nghĩ: Vì sao đã sớm biết sẽ có kết cục như vậy mà trong lòng vẫn thấy không thoải mái? Chính mình không phải luôn không thèm để ý đến hắn sao? Mà có lẽ… trong bất tri bất giác… cũng có chút để ý?

———- *** ———-

Những món ăn mỹ vị quý lạ được dọn lên như nước chảy. Thọ yến của Tuyên Vương đúng như lời hắn nói, chỉ có mời vợ chồng Bình Vương điện hạ cùng Lâm Thụy, Mẫu Phượng Thấm. Còn ta, quần áo nam trang, cung kính đứng hầu, ra vẻ là một môn khách trong Tuyên Vương phủ. Trên mặt ta không có dịch dung, xem như dùng tướng mạo kỳ nhân sẵn có đi. Cho nên, ngồi chếch bên phía đối diện, Mẫu Phượng Thấm mặc dù ngồi trên ghế chủ tọa nhưng đôi mắt nàng vẫn như hai chiếc đèn pha chiếu thẳng về phía ta, làm như muốn nhìn thấu cả lục phủ ngũ tạng của ta vậy. Đợi đến lúc thái tử điện hạ trước đây, bây giờ là Bình Vương đến, nàng mới tạm dời mắt đi chốc lát. Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy Bình Vương điện hạ. Đó là một nam tử có sắc mặt hơi tái nhợt, khuôn mặt giống hai đệ đệ của hắn, đều tuấn mỹ vô cùng, lại có phần âm nhu. Hiện giờ tuy hắn thoáng có chút sa sút, nhưng thấy Tuyên Vương, trên mặt vẫn hơi hơi ý cười. Bình Vương phi của hắn, Mẫu Phượng Tê, lại vẫn như cũ, diễm quang bắn ra tứ phía. So sánh với Mẫu Phượng Thấm, không hề chịu thua kém chút nào.

Mẫu Phượng Thấm nhìn thấy hai người bọn họ đã tới, trên mặt hiện lên ý cười, tiến ra đón, liên tục nói: “Tỷ tỷ, đến đây, qua bên này ngồi đi. Lâu ngày không gặp, tỷ xem, tỷ đã gầy đi nhiều rồi…”

Tuyên Vương cười nói: “Hôm nay không có người ngoài, mấy huynh đệ chúng ta không cần phải thủ lễ đầy đủ phiền phức như vậy nữa. Lại đây lại đây, đại ca, ngài đến ngồi cạnh ta này, hai anh em chúng ta cùng nhau tâm sự.”

Ta đoán, Tuyên Vương sở dĩ nói như vậy, bởi vì bây giờ hắn không biết lấy lễ gì để tiếp đón đại ca hắn. Đại ca hắn trước kia là thái tử, có thể dùng lễ quân thần. Nhưng hôm nay thái tử đã bị phế rồi, dùng lễ đối với huynh trưởng đi. Ta đoán chừng hắn cũng có phần không muốn. Nói đến cùng thì hiện tại, thân phận của Bình vương cũng có cao hơn hắn đâu.

Cho nên hắn có thể xuề xòa bỏ qua chuyện này, tránh phải xấu hổ không phải sao? Trên mặt Bình Vương hiện lên một tia hồng nhuận, tay khoác tay cùng Tuyên Vương đến ngồi trên ghế chủ vị.

Bên này, hai tỷ muội Mẫu Phượng Thấm thân thiết không thôi mà biểu diễn tỷ muội tình thâm. Bên kia, Tuyên Vương cùng Bình Vương ân cần hỏi han. Đoán chừng ở đây chắc chỉ có ta là người nhàn hạ đơn lẻ nhất. Cho nên, thời điểm bánh tơ vàng ngũ sắc được đưa lên, ta ăn rồi lại ăn, có cơm có lộc ăn thì cứ ăn thật no vậy.

Lâm Thụy ngồi cạnh Mẫu Phượng Thấm, cách ta rất xa. Nhưng ta vẫn cảm giác được, có hai luồng ánh mắt như có như không chiếu về phía ta. Căn cứ vào kinh nghiệm của ta, chủ nhân của hai luồng ánh mắt này, phải là Lâm Thụy. Điều này khiến ta có điểm giống như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

Ăn ăn ăn, nhưng cái gì cũng không ăn vô nữa…

Qua ba tuần rượu, không thể tưởng tượng được ngay cả hoàng thượng cũng đưa hạ lễ tới. Tuy rằng chẳng qua chỉ là một bức tranh chữ do hoàng thượng tự tay viết, nhưng nhìn Tuyên Vương lĩnh thánh chỉ, tiếp nhận hạ lễ mà mặt mày hồng thuận, xem ra trong cảm nhận của hoàng thượng, đích xác không phải là tầm thường rồi. Lúc này, ngày xưa thái tử ngày nay Bình Vương, mặc dù bất động thanh sắc nhưng trên mặt lại càng thêm tái nhợt…

Chợt nghe Bình Vương hỏi: “Vị tiên sinh này, là người của phủ nhị đệ sao?”

Tuyên Vương nói: “Bổn vương nào dám nói xằng là người của phủ ta. Vị này, tam đệ cũng quen biết đã lâu phải không?”

Ta nghe xong, ôm một bụng mất hứng, hắn nói sao nghe giống như bạn lâu năm vậy?

Lâm Thụy thấy hắn nhắc đến mình, nở nụ cười, nói: “Nhị ca cứ đùa, vị tiên sinh này cùng thần đệ chẳng qua chỉ có vài lần giao tế, xem như cũng quen đi…”

Bình Vương ngạc nhiên nói: “Xem ra vị tiên sinh này bản lĩnh rất lớn, nhị đệ cùng tam đệ đều quen biết sao?”

Tuyên Vương nở nụ cười, nói: “Vị tiên sinh này đối với cơ quan ám khí rất có nghề, lại tinh thông y thuật. Hơn nữa, mọi người đều tôn xưng là Thiết khẩu thần đoán, đoán chữ rất chuẩn nha. Không tin, đại ca có thể thử một lần?”

Bình vương cười khổ: “Nhị đệ chê cười, đại ca ngươi số mệnh đã thế này rồi, còn cần đoán định gì nữa? Nhưng mà, theo như lời ngươi, ta cũng muốn thỉnh giáo y thuật của vị tiên sinh này một phen. Ở quý phủ của ta có một người bị bệnh, hơn mười năm trước đã trúng một loại kỳ độc, mãi cho tới tận hôm nay vẫn chưa giải được. Không biết vị tiên sinh này có thể chữa được không?”