Nào ngờ Diệp Lý Chính mang theo này đó lao động đi thôn trang chưa tới hai ngày xe la chởPhùng Quý Cát Tường cùng Béo Nha và hai con rể đã trở lại.
Bất quá trên xe la lót một tầng đệm thật dầy cho phụ nữ có thai ngồi cũng không vướng bận.
Tính đến Cát Tường đã ba tháng đầu , Vương đại phu nói ổn định lại , không có việc gì , mà Béo Nha thì khoẻ mạnh .
Thì ra các nàng ở trấn cảm thấy nhàm chán , nhớ nhà, muốn về thôn Đại Diệp ở.
Phùng Quý liền đem các nàng trở lại.
Hắc Muội cùng Tam Mộc đương nhiên cao hứng mọi người đều đã trở lại.
Lập tức trong nhà lại náo nhiệt lên.
Mấy tỷ muội tụ tập nói chuyện phiếm, Tam Mộc Ngô Bảo Nhi cùng Lâm thúc ba người cũng tán gẫu trời cao biển rộng, Phùng Quý trên mặt cả ngày vui tươi hớn hở, người chỉ cần vui vẻ cảm giác đều trẻ ra rất nhiều.
Bên ngoài toàn thôn bận túi bụi, bắt đầu cắt lúa, gánh thóc, phơi gạo, một nhà Hắc Muội lại việc gì cũng không cần làm, Hắc Muội nấu cơm cho gà cho heo ăn, nếu là trước kia Phùng Quý khẳng định không chịu ngồi yên muốn đi tìm việc làm, nhưng hiện hai nữ nhi mang thai , ông không hề vội vã ra bên ngoài chạy tìm làm việc , mà là bưng trà đổ nước, so với trượng phu Cát Tường cùng Béo Nha còn săn sóc hơn.
Chính là Hắc Muội không biết thế nào, càng ngày càng tham ngủ , ăn còn nhiều hơn so với Béo Nha, lúc đầu mọi người cũng không ý, nghĩ đến đây là bệnh mùa thu, nói sau, người luôn cần mẫn một khi không việc gì làm thật đúng mệt mỏi uể oải .
Sau đó xem Hắc Muội ăn no liền muốn đi ngủ, Cát Tường nói, “Đừng nói là cả ba tỷ muội chúng ta cùng mang thai đi!”
Vừa nghe Hắc Muội giật mình, ngẫm lại nguyệt sự tháng này thực không tới, sẽ không thực sự nói trúng đi.
Tam Mộc cùng Lâm thúc lập tức lái xe đi trấn mời Vương đại phu tới cửa.
Đúng là Hắc Muội thực sự mang thai , hơn nữa dựa theo Vương đại phu suy tính, hẳn là vào thời điểm sau khi biết Béo Nha mang thai vài ngày đã gieo mầm móng.
Người một nhà đều vui mừng khỏi phải nói, này quả thực là tam hỉ lâm môn , người trong thôn cũng liên tục chúc mừng.
Trong lòng Hắc Muội vẫn tính toán thời gian , nghĩ có phải lần đó đi thôn trang bên cạnh Thanh thành mang thai không, ngày nào giữa trưa cùng buổi tối hai người chiến đấu kịch liệt, chẳng lẽ thật sự là hai lần đó, nhưng ngày hôm sau về thôn, trên đống cỏ khô kế chuồng ngựa cũng kí©ɧ ŧìиɧ bốn phía a, nói không chính xác là lần nào ——
Tam Mộc lại nói, “Nàng nói, nên đặt tên gì cho con chúng ta?”
Hắc Muội sửng sốt, thốt ra, “Đống cỏ khô!”
Lâm Tam Mộc cười một tiếng, Hắc Muội thế này mới phục hồi thần trí, chống lại ánh mắt bỡn cợt của Tam Mộc, vội vàng ngượng ngùng thấp giọng giải thích, “Ta nghĩ đến tột cùng là mang thai lúc nào!”
Tam Mộc nghe xong vỗ vỗ gáy nàng, “Lần trở về a!”
“Nào có!”Hắc Muội cuống quít phủ nhận, “Đã nghĩ chúng ta cũng không phải một lần hai lần, thế nào lúc trước không có mang thai, chỉ mang thai vào thời điểm đó!”
Hắc Muội vừa nói như vậy Tam Mộc không khỏi cũng tự hỏi, có chút khiến người ta không biết nên khóc hay cười nói, “Ta nghĩ, vài lần đều có một điểm chung, chính là rơm rạ, có lẽ con chúng ta thực có duyên với rơm rạ!”
“Vậy kêu rơm rạ?”
“Còn không bằng đống cỏ khô đâu!”
“Đống cỏ khô tốt, ta nghe tỷ phu nói con của bọn họ kêu kho hàng!”
Hắc Muội nghĩ lần đó cùng Tam Mộc ở trấn gặp được Lâm thúc và Cát Tường ở trong kho hàng, mở to trong mắt đen láy cười ha ha, “Thực!”Xem ra mọi người đặt tên cho đứa nhỏ đều dựa theo nơi chế tạo nha!
Hắc Muội bỗng nhiên nghĩ, “Vậy chàng nói Đại Thụ nhà Đại Bàn tẩu tử không phải —— “
Nói được chính nàng đều dừng lại ngượng ngùng .
“Cha cũng nói dễ nuôi, nàng xem nhũ danh của nàng thật tiền, bộ dạng thật tốt a!”
“Đương nhiên!”
Vì thế đứa nhỏ vừa mới trong bụng mẹ nó đã được cha mẹ nó ở trong mùa thu đó đặt một cái tên vô năng.
Lâm Tam Mộc đối mặt với việc chính mình sắp làm cha thật ra vẫn chậm chạp tiếp nhận, hắn không nghĩ tới chính mình có một ngày sẽ có con .
Buổi tối ôm Hắc Muội cảm khái vạn lần, “Vào một khắc ta biết thân thế của mình liền thề cả đời này không cần đại phú đại quý, cũng không cần tất cả đều là ngập trời, chỉ cần an an ổn ổn sống thật yên lặng!”
Hắc Muội mở to ánh mắt đen bóng tò mò hỏi, “Chàng sẽ không mười hai tuổi đã bắt đầu muốn vợ con đặt ở đầu giường gần lò sưởi đi!”
Tam Mộc cười ha ha , “Cái đó thì không có nghĩ tới!”
“Không có thân phận tôn quý cùng ta sống ở nông thôn chàng thực sự không tiếc nuối!”
Hắc Muội cười khẽ trêu chọc nói, “Nếu ngồi trên vị trí kia, được người đời quỳ lạy, nắm trong tay quyền sinh sát, hậu cung ba ngàn giai lệ —— “
“Ba ngàn giai lệ nhưng thật ra có chút tiếc nuối!”Tam Mộc bỗng nhiên nói, chọc cho Hắc Muội trừng hắn.
Tam Mộc vội vàng nói, “Đừng trừng, cẩn thận đứa nhỏ trong bụng sinh ra sẽ mắt lé!”
“Phi! Cái miệng quạ đen, không nói được lời hay!”
“Được được, ta nói điều tốt, chúng ta sinh con gái nhất định xinh đẹp như hoa, sinh con trai nhất định anh tuấn tiêu sái —— “
Mùa thu cỏ cây thơm ngát, có loại mát lạnh như có như không thấm vào lòng người, gió mát thích ý tự nhiên.
Tam Mộc cùng Hắc Muội nằm ôm nhau, ánh mắt hai người đen như mực thỉnh thoảng khẽ nhìn, ấm áp kéo dài.
Ngày hôm sau Tam Mộc tìm được Ngô Bảo Nhi vô cùng trịnh trọng đem chuyện của cha mẹ hắn nói ra, nhưng không kể tỉ mỉ sự thật tàn khốc, chỉ nói cả hai uống thuốc độc qua đời, gặp được hắn và Hắc Muội, chỉ muốn Ngô Bảo Nhi kiếp này vĩnh viễn ở Thanh thành không cần rời khỏi.
Ngô Bảo Nhi đối mặt tin dữ này hơn nữa ngày cũng chưa phục hồi tinh thần, đối với chuyện cha mẹ xử lý di thể có thể lý giải, nhưng kêu hắn vĩnh viễn ở Thanh thành hắn không hiểu, nhưng không nghĩ tới lão bộc ở Ngô gia khi nghe Ngô Bảo Nhi hỏi lấy ra một phong thư của vợ chồng Ngô lão gia.
Thì ra vợ chồng Ngô lão gia lần này đi kinh thành đối với việc tử vong sớm có đoán trước. Trong lòng viết thật sự quyết tuyệt, dặn Ngô Bảo Nhi ở thôn Đại Diệpn an phận thủ thường sống thật tốt, một không cần kinh thương, hai không cần làm quan, ba không cần kết giao với bằng hữu quan trường.
Ngô Bảo Nhi xem xong thư dưới sự trấn an của lão bộc mới dần dần bình ổn lại.
May mà hắn vốn là người cởi mở khoát đạt, qua một thời gian, lập bài vị cha mẹ ở giữa nhà củ, coi như là hiếu tâm.
Qua đi mọi người biết được lúc trước vợ chồng Ngô lão gia để Ngô Bảo Nhi ở rể nhà Hắc Muội bất quá là vì bảo vệ Ngô Bảo Nhi, người một nhà liền thương lượng có nên để đứa nhỏ Béo Nha sinh theo họ Ngô hay không, cũng vì tưởng niệm vợ chồng Ngô lão gia.
Ngô Bảo Nhi cũng nói như vậy cũng tốt, dù sao Hắc Muội cùng Tam Mộc hiện đã trở lại, cũng có đứa nhỏ, xem như Phùng gia có hậu .
Vì thế Ngô Bảo Nhi nói , “Béo Nha, con chúng ta kêu Ngô Niệm Thân đi!”
Mọi người đều nói hay, trong tên ngụ ý ký thác cảm ơn cùng tưởng niệm của Ngô Bảo Nhi đối với cha mẹ.
Qua một thời gian, Lâm thúc cùng Tam Mộc đi thôn trang đón Liễu Phượng Nhi và Tứ Nha về, biết được mọi việc đều ổn thỏa, lương thực bội thu , người một nhà rất vui mừng, cảm giác làm đại địa chủ khiến nàng cười toe tóe, tiếc nuối duy nhất trong lòng chính là không thấy được cảnh tượng mùa thu hoạch.
Bất quá lần này Liễu Phượng Nhi quả thật ra sức rất lớn, không hổ từng là nha hoàn nhà giàu, tâm nhãn chú ý nhiều, chịu đựng được trường hợp, những tá điền lai lịch bất đồng nàng đều hoà giải được.
Hắc Muội hiện mang thai , Phùng Quý cùng Tam Mộc nói cái gì cũng không cần nàng quan tâm, thấy Liễu Phượng Nhi cũng có năng lực, trực tiếp quyết định Phùng Quý và Liễu Phượng Nhi qua hai ngày đi thôn trang bán lương thực.
Ba đôi tiểu vợ chồng ở trong nhà ăn uống ngủ, nhiệm vụ hầu hạ ba phụ nữ có thai toàn bộ giao cho ba trượng phu, bởi vì Tứ Nha cũng muốn đi theo Phùng Quý đi thôn trang, bởi vì nàng muốn tính toán sổ sách nhìn bạc trắng bóng vào sổ, tính yêu bạc Tứ Nha cực kỳ giống nhị tỷ nàng Hắc Muội, đều là cái tham tiền.
Không nghĩ tới thời điểm tháng Mười một người bất ngờ tới cửa , đó là cha con Bạch gia, chẳng qua đã nghĩ năm đó từng người là người quyền quý sang trọng , thái độ Bạch lão bản rõ ràng có chút xấu hổ cũng khiêm tốn, hắn đã biết một trăm mẫu ruộng tốt sản nghiệp tổ tiên Bạch gia nằm trong tay Hắc Muội, cho nên nói thế sự vô thường, thật sự là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, phong thuỷ luân phiên chuyển động a!
Bất quá Hắc Muội vô cùng bình tĩnh tự nhiên, biết Bạch lão bản vẫn muốn tiếp tục làm buôn bán rau trộn, cũng thập phần hào phóng, bất kể hiềm khích trước kia tiếp tục cung ứng hang hóa, hơn nữa cho phép hắn một năm tính tiền một lần.
Dù sao Bạch lão bản đã không cần tài lực hùng hậu như trước , bất quá Hắc Muội cảm thấy hắn là người có khiếu buôn bán, tin tưởng hắn nhất định sẽ có một ngày Đông Sơn tái khởi, nàng cổ vũ làm cho Bạch lão bản được ủng hộ, cũng đối với chuyện năm đó hổ thẹn.
Người là như thế, gặp phải khốn cảnh, mới hiểu được thương hại cùng tỉnh lại.
Một năm này đối với cả Phùng Quý mà nói thật sự là việc vui liên tục, người một nhà mỗi ngày chen chúc với nhau ăn uống náo nhiệt , vui vẻ vô cùng.
Đối với ngày qua ngày, người người vui vẻ .
Hiện có nhiều bạc, Hắc Muội làm đương gia vẫn duy trì tác phong cần kiệm, nhưng vật chất vẫn phong phú khiến toàn thôn thèm thuồng phong cho Phùng Quý danh hiệu Phùng lão gia.
Cát Tường và Béo Nha bụng đã lớn lên, nhất là Béo Nha, tròn vo như trái bóng, Ngô Bảo Nhi đều kêu nàng, Béo Bảo Nhi , mỗi ngày hai người kêu nhau Bảo Nhi.
Hắc Muội cũng mang thai bốn tháng , bụng hơi hơi nhô lên, người cũng mượt mà chút.
Kỳ thực Hắc Muội đã hỏi qua Vương đại phu, đầy ba tháng vẫn có thể sinh hoạt vợ chồng, nhưng Tam Mộc kiên trì không cho Hắc Muội mạo hiểm.
Hắn sờ sờ mặt nàng, hôn má hôn mí mắt nàng, hoặc nhẹ hoặc nặng gặm nhấm , dần dần bình ổn lại, đôi mắt u ám nói, “Đầu tiên ta chịu đựng, đợi về sau xem ta hung hăng tính sổ với nàng!”
Nói được Hắc Muội che miệng cười, còn cố ý giơ tay chỉ chỗ cứng ngắc của hắn, hiện nàng rất đắc ý, cố tình kɧıêυ ҡɧí©ɧ dụ hoặc, lần lượt khiêu chiến nhẫn nại cực hạn của Tam Mộc, khiến Tam Mộc buồn bực vô cùng nhưng lại vô kế khả thi.
Hôm nay buổi tối Tam Mộc sợ đè lên bụng Hắc Muội nên nhẹ nhàng cúi người ôm nàng, âu yếm sờ tới sờ lui, làm Hắc Muội có cảm giác , xem Tam Mộc yên tĩnh bình ổn hơi thở, nói, “Có phải nhẫn thật sự vất vả không?”
Nói xong chủ động hôn môi hắn.
Tam Mộc cười cười, “Không vất vả!”