Trở lại thôn Đại Diệp Hắc Muội trầm mặc rất nhiều, cũng không phải bởi vì lời đồn nàng không đứng đắn nổi lên bốn phía, mà là nàng thật sự rất lo lắng nương nàng, nhưng ruộng vườn trong nhà cần người lo, phía dưới hai muội muội cũng phải có người trông .
Hắc Muội kêu Cát Tường trở về Diệp gia, nàng không muốn vì chuyện của nàng làm cho Cát Tường ở Diệp gia sống gian nan.
Bận rộn làm dần dần giảm bớt sầu lo trong lòng Hắc Muội, nàng tính đợi nương nàng sức khoẻ tốt hơn về nhà sẽ chính thức đề xuất ý tưởng kén rể.
Hôm nay Hắc Muội đang ở trong núi chuẩn bị giống khoai lang, năm nay bận hơn, phải trực tiếp trồng khoai, đầu năm sau lại đào, không biết bao nhiêu việc.
Bên này nàng để lại Béo Nha ở nhà nấu cơm, Tứ Nha cùng Đại Thụ ở nhà chính chơi, còn mình thì cầm cái cuốc gánh một giỏ khoai lang giống chuẩn bị lên núi.
Cách cửa sân nhìn thấy Diệp Tĩnh thế nhưng đến đây, hôm nay hắn vẫn mặc y bào thanh sắc thường ngày , bộ dáng hào hoa phong nhã.
Hắc Muội liền như vậy nhìn hắn, trong mắt không mang theo một tia gợn sóng, giống như nhìn một con chó hoang qua đường, Diệp Tĩnh nhìn thấy trong lòng từng trận phát lạnh rụt rè.
Thì ra ở trong lòng Hắc Muội , Diệp Tĩnh là thiếu niên có tri thức hiểu lễ nghĩa, ôn lương thiện ý, bề ngoài trắng nõn thư sinh một dạng, nhưng không nghĩ tới, chính là thiếu niên nhìn như gầy yếu này sau lưng đâm nàng một đao.
Nàng hiện tại thật sự liếc hắn một cái đều cảm thấy dư thừa.
“Hắc Muội, ngươi hãy nghe ta nói, ta hôm nay phải rời khỏi thôn Đại Diệp , ngươi nhất định phải chờ ta, chờ ta nửa năm, nửa năm sau chờ ta trở lại ——- “
Hắc Muội hoàn toàn không để ý tới hắn, nàng khóa cửa sân quá chặt chẽ , hắn vào không được, liền đứng cách như vậy kêu, nhưng Hắc Muội phảng phất không nghe thấy, lập tức theo bên kia đi lên núi.
Nàng vừa tới không bao lâu, Diệp Tĩnh vội vàng cũng lên đến núi , còn muốn nói chuyện với Hắc Muội.
“Ngươi cút ngay, ta nhìn người cảm thấy ghê tởm!”Hắc Muội phát hỏa.
“Hắc Muội, “Diệp Tĩnh hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, vô luận Hắc Muội mắng hắn như thế nào hắn cũng không đi, cầu xin , “Hắc Muội, ta sở dĩ từ hôn là có nổi khổ .”
“Ta không quan tâm nổi khổ của ngươi, đã muốn từ hôn , chúng ta không liên quan, ngươi còn dây dưa như vậy là có ý gì?”
“Hắc Muội, ta hôm nay phải rời khỏi thôn Đại Diệp , nửa năm sau trở về nhất định cho ngươi một cái công đạo cùng kinh hỉ, ngươi nhất định phải chờ ta.”
“Ta không cần bất luận công đạo cùng kinh hỉ gì của ngươi, ngươi và ta đã không liên quan, ngươi hiểu không? Chính là người xa lạ!”
Diệp Tĩnh lập tức hoảng hốt, vội vàng kéo cánh tay Hắc Muội, Hắc Muội một bụng tức giận, giơ tay đẩy hắn ngã chổng vó, cũng không nhìn hắn cái nào, trực tiếp bắt đầu trồng khoai lang giống.
Diệp Tĩnh ngơ ngác ngồi ở bờ ruộng nhìn Hắc Muội đào .
Hắn hiện tại tâm trạng thực không tốt, có ảo não chính mình từ hôn tổn thương Hắc Muội, nhưng hắn cũng không hối hận.
Bởi vì buổi chiều có người đến đón hắn đi trị chân , nhưng trong lòng lại có chút lo lắng chính mình rời đi nửa năm Hắc Muội sẽ đính hôn.
Mặc dù từ ngày đó qua đi người trong thôn đều bàn tán về chuyện Hắc Muội và Bạch lão bản, sẽ không có người nhanh như vậy hướng Hắc Muội cầu hôn, nhưng dù sao Hắc Muội có năng lực làm việc lại xinh đẹp , ai cũng không thể cam đoan Hắc Muội vẫn đợi hắn trở về a.
Hiện tại biện pháp duy nhất chính là đơn giản đem thanh danh Hắc Muội không đứng đắn phát tán đi , để cho người khác chùn bước. Này cũng là hắn biết rõ ràng chính nương mình nơi nơi châm ngòi thổi gió chửi bới Hắc Muội nhưng không ngăn lại giải thích nguyên nhân.
Cho nên giờ phút này đối với Hắc Muội tức giận cùng lạnh nhạt hắn bất lực, chỉ hy vọng nửa năm sớm qua đi, hắn trở thành một nam nhân khỏe mạnh bình thường về thôn, lại hướng Hắc Muội cầu hôn.
Nhưng hắn lại không nào biết, rất nhiều chuyện nhất là chuyện tình cảm một khi bỏ lỡ sẽ không thể có lại được.
Qua vài ngày, trong thôn rốt cục có chuyện mới khiến người ta dời đi lực chú ý Hắc Muội.
Thanh Thủy nhà má Ngô đã trở lại, hơn nữa là phong phong quang quang đỗ tú tài về nhà.
Má Ngô mừng như điên, được tin, sáng sớm đã ở cửa thôn chờ, cả thôn mọi người vây quanh ở cửa thôn chờ xem tú tài.
Đợi cho Thanh Thủy vừa đến cửa thon, Diệp Lý Chính đốt pháo, má Ngô vui mừng chia kẹo cho mọi người.
Thanh Thủy mặt mày hớn hở đắc ý áo gấm về làng, làm cho cả thôn Đại Diệp nói chuyện say sưa.
Mọi người thôn Đại Diệp đều đòn gánh ngang vai không biết một chữ , vẫn là từ lúc Ngô địa chủ đến đây mở một học đường, thế này mới làm cho người trong thôn có cơ hội nhận thức vài chữ , mà nay Thanh Thủy tuy không phải chân chính người thôn Đại Diệp, nhưng tốt xấu đã ở trong thôn một thời gian, xem như là tú tài đầu tiên của thôn Đại Diệp.
Này tuyệt đối là đại hỷ sự của Đại Diệp a.
Má Ngô nhìn con trai Thanh Thủy cười đến toe tóe, chính mình thủ tiết nhiều năm, gian nan một mình nuôi nấng nó từ trong bụng mẹ. Hiện tại cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi , có danh hiệu tú tài, tất cả thuế được miễn , hơn nữa tệ nhất còn có thể làm một tiên sinh dạy học, nếu lại hướng lên trên thi đỗ tiến sĩ, vậy có thể xem như là nửa chức quan.
Một ngày này, người trong thôn từng nhà đều hướng nhà má Ngô tặng lễ , có người đưa lương thực có người đưa vải dệt giầy, cũng có người trong nhà khó khăn chút chỉ nói mấy câu chúc mừng, bất quá lúc này má Ngô cũng không ngại, mặc kệ là ai đều dặn buổi tối đến nhà bà uống rượu.
Buổi tối má Ngô chuẩn bị mấy bàn tiệc rượu mời các hương thân đến.
Hắc Muội đưa là một khối vải cùng hai lượng bạc, xem như lễ rất nặng, má Ngô lôi kéo nàng dặn nàng buổi tối phải dẫn theo Béo Nha Tứ Nha tới ăn cơm.
Buổi tối hiển nhiên rất náo nhiệt , người họ Phùng thượng thôn cơ hồ đều đến, cũng có mấy nhà họ Diệp hạ thôn đến.
Thanh Thủy đi ra ngoài thi đỗ tú tài về tựa hồ thành thục không ít, nói chuyện rất ra dáng người đọc sách, bưng lên chén rượu tất nhiên là cảm tạ mọi người mấy năm nay đối với bọn họ cô nhi quả phụ chiếu cố.
Bị hỏi sau này tính gì, hắn vô cùng tự tin mà tỏ vẻ muốn tiếp tục cố gắng thi tiến sĩ.
Nói xong khiến người thượng thôn nhiệt huyết sôi trào .
“Về sau làm quan lớn cũng đừng quên thôn Đại Diệp chúng ta a!”
“——— “
Hắc Muội cùng Béo Nha Tứ Nha ngồi trên bàn tiệc chuyên tâm ăn cơm, kỳ thực cũng thật tâm vui mừng thay má Ngô , mẹ con bọn họ cũng không dễ dàng.
Nào biết cuối cùng Thanh Thủy thế nhưng trước mặt toàn thôn nhắc tới chuyện Hắc Muội.
“Ta nghe nói có người bôi nhọ thanh danh Hắc Muội, ta Thanh Thủy lấy thân phận tú tài cam đoan Hắc Muội cùng Bạch lão bản là trong sạch , thứ nhất, lấy góc độ ta và mẹ ta mấy năm nay cùng Hắc Muội là láng giềng mà xem xét, Hắc Muội cũng không phải người như vậy, thứ hai, Bạch lão bản trong nhà thị thϊếp thành đàn, tùy tiện chọn một nha hoàn thông phòng cũng quốc sắc thiên hương, thi từ ca phú hạ bút thành văn .”
Hắc Muội có chút dở khóc dở cười , không biết nên cảm tạ ý tốt của Thanh Thủy hay tức giận hắn ám chỉ Bạch lão bản căn bản xem nàng là một nha đầu nhà quê không hơn không kém.
Bất quá bởi vì Thanh Thủy giải thích rất nhiều người nghĩ lại cũng hiểu được có chút đạo lý .
Hắc Muội không nghĩ tới hắn vừa về thôn một ngày đã chú ý tới chuyện nàng bị từ hôn lại bị bôi nhọ thanh danh.
Tiếp qua vài ngày Thanh Thủy cũng không có việc gì liền hướng nhà Hắc Muội chạy, má Ngô ngại mặt mũi không thể răn dạy nhưng sắc mặt cũng dần dần khó coi lên.
Hắc Muội đơn giản đem cửa sân khoá cả ngày, không phải đi ra ngoài làm việc thì đóng cửa ở nhà ngủ.
Trong lúc đó Bạch gia như trước đến kéo rau trộn hai lần, cuối cùng một lần ở đầu tháng mười, tiểu nhị kia đưa thϊếp mời nói là sinh nhật Bạch tiểu thư mười bốn tuổi mời nàng đi quý phủ tham gia thọ yến.
Vốn tiểu thư nhà giàu tổ chức sinh nhật cũng không phải chuyện lớn gì, nhưng bởi vì là sinh nhật mười bốn tuổi của Bạch Minh Tuệ, tương đương với lễ trưởng thành, cái này tương đối long trọng , qua lễ trưởng thành có thể nghị thân .
Nhưng Hắc Muội hiện tại thật tình không muốn đi Bạch gia, thứ nhất nàng lo lắng cho nương nàng lại phải trông nom nhà cửa, thứ hai từ lúc lời đồn nổi lên bốn phía chính nàng cũng tỉnh ngộ , có phải thật sự cùng Bạch gia lui tới thân thiết quá hay không.
Cho nên lần này thái độ nàng rất rõ ràng, nhờ tiểu nhị trở về nói, lại đưa rất nhiều đồ ăn trong vườn, còn cầm một ít đồ ăn dân dã mùa hè ở trên núi cùng Lâm thúc săn được.
Hắc Muội làm xong này đó an tâm chờ Phùng Quý cùng Tú Cô về thôn, cảm thấy tĩnh dưỡng hơn một tháng , hẳn là sắp trở về, nào biết Hắc Muội không đợi được nương nàng trở về, đã thấy Lâm thúc cưỡi con la tới báo tin, sức khoẻ nương nàng càng phát ra nghiêm trọng , mấy ngày nay không có khí lực rời giường .
Nàng lòng nóng như lửa đốt, cưỡi con la đến trấn.
Cách hơn một tháng gặp lại nương, Hắc Muội lập tức rơi lệ , Tú Cô đã muốn không còn hình người , nằm ở trên giường hấp hối, gầy chỉ còn da bọc xương.
“Cha, nương con thế nào thành như vậy !”Hắc Muội nghẹn ngào nói không ra lời.
Phùng Quý cũng gầy yếu một vòng, tóc càng thêm trắng bệch .
Vương đại phu rất bất đắc dĩ nói cho Hắc Muội, sức khoẻ Tú Cô đã cạn kiệt , lại vẫn tích tụ trong lòng, chính mình đã không có ý chí muốn sống, hiện tại dù là thần y cũng vô sách .
Này tương đương với tuyên án Tú Cô vô dược khả y, Hắc Muội vừa đau lòng vừ sợ hãi , nhưng cũng không có cách nào.
“Nương, nương nhất định phải khoẻ lại nha!”
Tú Cô tươi cười ôn nhu điềm tĩnh như trước, nói chuyện đã muốn hữu khí vô lực .
Hắc Muội ngày đó cùng Phùng Quý gần như hình với bóng ở bên cạnh Tú Cô, chiếu cố, khuyên giải an ủi.
Thời tiết đã dần dần lạnh, Hắc Muội thấy tinh thần Tú Cô tựa hồ tốt hơn một ít cùng Phùng Quý thương lượng mang Tú Cô đi tìm danh y cầu trị.
Nàng trong tay đã tích góp được sáu bảy trăm lượng bạc, nàng cũng không tin dựa vào nhiêu bạc cùng quyết tâm của nàng, không thể chữa khỏi cho nương.
Nhưng Tú Cô đối với việc tiếp tục chữa trị kiên quyết không đồng ý.
“Hắc Muội, nương đã như vậy , không muốn lại liên lụy các ngươi”, Tú Cô mỉm cười rơi lệ đầy mặt, “Nhị Nha của nương… “
Đây là nhủ danh lúc nhỏ của Hắc Muội, một tiếng Nhị Nha bao hàm rất nhiều yêu thương cùng lưu luyến, nghe được trong lòng Hắc Muội đau xót, nước mắt đã không kìm nén được.
“Nương, sao có thể kêu liên lụy, nương vất vả nửa đời người con còn chưa cho nương hưởng phúc ——- “
Hắc Muội đã nói không được nữa, cuối cùng khóc không thành tiếng.
“Cha con đã nói chuyện kén rể với nương, như vậy cũng tốt, nương cuộc đời này được trượng phu yêu thương, khuê nữ hiếu thuận hiểu biết, tiếc nuối duy nhất chính là không thể sinh hạ con trai kế thừa gia nghiệp cho cha con ——- “
Một ngày này Tú Cô tựa hồ đem những lời trong lòng nói hết, cuối cùng còn nói nhớ Cát Tường cùng Béo Nha Tứ Nha .
Hắc Muội tâm trạng vô cùng trầm trọng vội vàng về thôn đón các nàng.
Cát Tường biết bệnh tình Tú Cô chuyển biến xấu , lúc ấy mặt liền trắng bệch, quần áo cũng không hơn thu thập liền vội vàng đến trấn, Béo Nha cùng Tứ Nha cũng bị cảm xúc khẩn trương lo lắng của hai người ảnh hưởng.
Nhưng không ngờ tới trấn, cũng là tin dữ kinh thiên , buổi sáng Tú Cô đã tắt thở.
Phùng Quý như một tượng đá ngồi ở trong sân ——-
Cát Tường Béo Nha Tứ Nha ở trong phòng khóc trời kêu nương ——-
Hắc Muội thoáng cái tâm tê liệt phế ——-