Bạch Tề hôm nay mặc một y bào lục sắc sa tanh, nội bào lộ ra màu bạc thêu hoa da^ʍ bụt, phía bên một vòng lông hồ ly tuyết trắng, thắt lưng đeo ngọc, cầm trong tay quạt giấy ngà voi.
Xuống xe ngựa nhìn Hắc Muội cười đến nhẹ nhàng thích ý, như gió xuân tháng hai thổi trên sông bích thuỷ.
Tiểu cô nương đó bộ dạng chừng mười hai mười ba tuổi , mặc áo bông màu phấn sen, trên đầu cột hai búi tóc, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn, đôi mắt vô cùng lanh lợi, nhìn ba tỷ muội Hắc Muội hơi tỏ ra rụt rè, nhìn qua khác xa khí chất trầm ổn của lứa tuổi nàng.
Bạch lão bản giới thiệu nói là nữ nhi Minh Tuệ của hắn, trách không được có dáng vẻ cử chỉ đoan trang hơn lứa tuổi.
Hắc Muội đối với hoàn cảnh Bạch lão bản không biết nhiều, chỉ mới biết hắn nhìn hai mươi lăm hai sáu mươi tuổi trẻ thế nhưng có một nữ nhi lớn như vậy.
Con gái thần tài nàng khẳng định sẽ tiếp đón chu đáo.
Kẻ có đứa nhỏ nhà có tiền thật sự quá khó hầu hạ !
Đây là Hắc Muội cùng các nàng ở chung trong chốc lát cảm nhận được.
Tuỷ thời đi theo phía sau tiểu thư Minh Tuệ chỉ có bốn nha hoàn liền, trong đó phụ nhân lớn tuổi nhất càng săn sóc tỉ mỉ, Hắc Muội hoàn toàn không cần động tay.
“Béo Nha, muội đi lấy đồ chơi cho tiểu thư Minh Tuệ chơi đi.”Hắc Muội nói, Béo Nha sợ hãi vươn tiểu tay béo bẩn thỉu ra cầm một cây tre có con rắn xanh nhỏ, kết quả Minh Tuệ sợ tới mức ngây người nửa ngày, phụ nhân lớn tuổi kia cau mày khước từ.
Béo Nha bị ghét bỏ cự tuyệt phẫn nộ không biết làm sao, kết quả Bạch tiểu thư kia trông thấy lại thập phần ôn hòa đối với người phía sau thấp giọng nói gì đó, rất nhanh cái kia tuổi hơi trưởng phu nhân từ phía sau tiểu nha đầu trong tay tiếp nhận hai cái hà bao, vừa thấy liền tinh mỹ gọi người tâm động, một cái chính màu đỏ, một cái ngói lam sắc, mặt trên dùng nhiều màu sợi tơ thêu đồ án hoa sắc đích, bên cạnh còn treo trù tuyến dây kết.
Béo Nha cùng Tứ Nha nhãn tình lập tức toàn hấp đến đó hà bao lên rồi.
Gặp là đưa cho các nàng cao hứng hỏng rồi, còn học tiểu dạng tử đối này cái Bạch tiểu thư nói lời cảm tạ, nhìn xem Bạch lão bản cùng Bạch gia tiểu thư đều cười hớ hớ .
Hắc Muội sẽ không nói cái gì nữa, làm cho các nàng từ Béo Nha mang theo đến phía sau núi chuyển động chuyển động, khả thông minh tiểu thư lại không đi không nói muốn xem bọn hắn đàm sinh ý.
Hắc Muội cười cười cũng không nói cái gì nữa, xoay người cùng Bạch lão bản chuyên tâm bàn chuyện.
“Hắc Muội, chuyện lần trước ngươi nói ta muốn nghe tỉ mỉ lại một chút.” Bạch lão bản tựa hồ thực thích xem Hắc Muội xử ý vườn rau nên chuyển ghế ngồi ở bên ngoài, hai cha con bọn họ một thân quần áo hoa lệ vây quanh tiểu bàn trà ngồi bên cạnh vườn rau.
“À, “Hắc Muội chậm rãi nói ra ý nghĩ của chính mình, “Bởi vì Bạch gia ngài mở tửu lâu theo dây chuyền , ta cảm thấy nếu các ngươi dựa theo thời tiết sản xuất thương phẩm đặc biệt làm quà tặng, định kỳ đối với hộ khách tiến hành đẩy mạnh tiêu thụ, như vậy vừa có thể đẩy mạnh tiêu thụ một số thương phẩm mà bản hiệu Duyệt Lai tửu lâu càng nổi tiếng.”
Thấy hắn trầm ngâm suy tư Hắc Muội nói tiếp, “Đương nhiên, đây chỉ là ý tưởng cá nhân ta, ta biết không nhiều Bạch lão bản đừng chê cười.”
Bạch Tề nhìn nàng cười nói, “Không, ta làm sao có thể chê cười, trong việc buôn bán ngươi quả thật thực có sáng ý, tựa ngươi ý tưởng này rất mới, ta cảm thấy có thể làm, chỉ là về chủng loại thương phẩm sản xuất không nắm chắc, ở trong thành một ít thương phẩm trên cơ bản đều tùy ý có thể mua, chúng ta dựa vào cái gì có thể tạo ra thứ đặc biệt chứ?”
Hắc Muội thật sự cảm thấy Bạch lão bản không hổ là gia chủ nhiều thế hệ đại thương bồi dưỡng ra, một lời đã có thể nói trúng chỗ trọng yếu .
“Đóng gói!”
“Đóng gói?”
“Đúng, như rau trộn, ta ở chợ bán lẻ giá cả sẽ không giống với giá bán cho tửu lâu ngài ——– “
Hắc Muội cứ như vậy chỉ dẫn hắn gần hai canh giờ về thiết kế đóng gói hang hoá ở hiện đại.
Hai bên thương lượng liền quyết định mùng ba tháng ba tới vào tiết khánh (lễ quốc khánh) sẽ làm thí nghiệm.
Mùng ba tháng ba là sinh nhật Vương mẫu nương nương, nghe nói ngày này nếu dâng lễ vật cho Vương mẫu nương nương chúc mừng sinh nhật sẽ được may mắn, quanh năm suốt tháng mọi sự thông thuận , cho nên rất nhiều người vào ngày này đều chuẩn bị điểm tâm cho Vương mẫu nương nương chúc mừng sinh nhật, trong thành có người coi trọng đều đã mang theo điểm tâm đến trong miếu thắp hương, thậm chí ở lại một đêm, còn những nơi hẻo lánh như thôn Đại Diệp từng nhà long trọng chờ đợi .
Hắc Muội đứng ở ven đường vô cùng nhiệt tình cung kính đưa Bạch lão bản cùng Bạch tiểu thư lên xe ngựa, tấm lưng kia nhìn qua thoải mái vui sướиɠ, cho dù Diệp Tĩnh xa xa nhìn đều có thể cảm giác được tâm trạng nàng tốt.
Hắn nhìn một màn ly biệt phía trước trong lòng không biết là cảm giác gì, thẳng đến Hắc Muội rời đi hắn vẫn đứng một chỗ ngây người thật lâu.
Cha con Bạch Tề lên xe ngựa về thành, Bạch Tề nhìn con gái Minh Tuệ miễn cưỡng dựa vào trên vách xe buồn cười nói, “Hiện tại biết mệt mỏi, vừa rồi còn đứng đắn ngồi ngay ngắn , giả vờ tiểu đại nhân, rất có dáng tiểu thư a!”
Minh Tuệ liếc trắng mắt nói, “Nữ nhi còn không phải nghĩ cho cha sợ cha mất mặt sao!”
“Đều rất quen thuộc , Hắc Muội cũng là người ngay thẳng !”
“Cha quen nhưng con là lần đầu gặp, con cũng không thể để cho nàng có ấn tượng đầu tiên xấu.”
“Vậy con hiện tại cảm thấy nàng thế nào?”Bạch Tề buồn cười nhìn bộ dạng Minh Tuệ nghiêm túc, dáng vẻ còn thật sự suy tư châm chước lỡ lời.
“Nàng không giống vừa trưởng thành, ý tưởng cũng không giống một dân quê không kiến thức, rất biết buôn bán, ta cảm thấy nàng thích hợp tiến vào cửa nhà chúng ta.”
Bạch lão bản ha ha ha nở nụ cười.
“Bất quá cha đừng đắc ý, con thấy người ta trừ bỏ việc buôn bán đối với cha có vẻ cũng không để ý!”
Bạch Tề lắc lắc quạt ngà voi cười bí hiểm.
“Nàng đối với cha có ý hay không con chưa chắc biết được!”Hắn nói xong đong đưa.
Minh Tuệ lại lập tức trầm mặc xuống, nhích lại gần Bạch Tề, “Cha, con biết cha là vì con!”
“Con gái ngốc!”Bạch Tề ôm nàng cười cười.
“Không đúng! Cha, hình như nàng đã đính hôn , Hồng di lúc nói chuyện với Béo Nha đã hỏi được, đối tượng đính hôn của Hắc Muội hình như còn là một người què.”
“Hồng di con đúng thật là mau, như vậy lập tức đã nghe được!”
“Cha đã sớm biết?”
“Ngày hôm sau bọn họ đính hôn cha đã biết.”
“Vậy cha còn —– “
“Chỉ là đính hôn sợ cái gì, hơn nữa chúng ta không phải không còn cơ hội đúng không?”
“Cũng đúng, dù sao nhà chúng ta cùng nàng buôn bán chưa đến một năm, lâu ngày mới có thể lấy được long người a !”
Bạch Tề híp lại hai mắt, không thèm nhắc lại.
Xe ngựa xóc nảy hai người buồn ngủ.
Người Bạch gia đến nhà Hắc Muội lấy hàng đi vài người trong thôn Đại Diệp bắt đầu náo nhiệt lên.
Trong nhà nhị thúc Hắc Muội, Vương Kiều Nga hùng hùng hổ hổ, “Bình thường đều rất biết ăn nói , vừa rồi thế nào không đi đến trước mặt người ta xin thuốc, “Chỉ vào Tiểu Phúc đối với Phùng bà bà nói, “Đây chính là tôn tử duy nhất của nương, hiện tại câm điếc , hậu thế duy nhất của Phùng gia thành câm điếc —— “
Vẻ mặt Phùng bà bà nghẹn khuất, lại không dám đắc tội Vương Kiều Nga, giống ruồi bọ một dạng nhìn Hương Thảo cùng Tiểu Phúc chảy nước mắt.
Nhà Cúc Trân thẩm lại không có gì tiếng động gì, nương Vân Ca và đệ đệ đều câm , hắn một mình còn có thể nói gì.
Nhìn nương hắn giương miệng vội vàng, hắn tức giận nói, “Con cũng muốn đi cầu xin, nhưng người ta là công tử nhà giàu ra vào bên người đều có gia đinh che chở con ngay cả xe ngựa đều tới gần không được, sao có thể đi qua trực tiếp cầu người ta, nói sau thuốc đó là phương thuốc tổ truyền, dù đến trước mặt cầu xin người ta cũng khó cấp, còn không bằng nhờ Hắc Muội, dù thế nào Hắc Muội cũng có giao tình với người ta !”
Nhìn nương hắn vừa thấy đáng thương lại đáng ghét, Vân Ca cũng một bụng khí, “Con đã sớm kêu nương ít nói huyên thuyên, hiện tại tốt rồi —— “
Thanh Thủy nhà má Ngô đã xuất phát, hắn định đi Thanh thành tham gia thi hương .
Má Ngô đương nhiên dặn dò một phen, nếu không phải mấy ngày trước bà bị té đã đi cùng , hiện tại tất nhiên là đi không được.
Hắn nhìn bên phải sân, mơ hồ nghe được tiếng Hắc Muội kêu Tứ Nha.
Má Ngô rất nhanh phát hiện tầm mắt của hắn, trên mặt trầm xuống, “Nương đã nói với con thế nào !”
“Nương, con nghĩ sắp tới con không ở nhà, chân nương lại bất tiện con định nhờ Hắc Muội có rảnh đến xem nương!”
Trên mặt má Ngô thế này mới ấm lên, không đợi bà nói gì, Thanh Thủy đã nhanh như chớp chạy tới sân nhà Hắc Muội.
Hắc Muội vừa thấy Thanh Thủy hôm nay mặc một áo dài màu lam đậm mới, trên mặt vui rạo rực , nàng một bên phơi khăn trải giường một bên nói, “Thanh Thủy, đây là muốn vào thành đi thi hương à? Chúc ngươi mã đáo thành công, bảng thượng nổi danh a!”
“Hắc Muội, ta lập tức đi rồi.”
Hắc Muội vừa thấy dáng vẻ hắn còn do dự, như là có chuyện nói không nên lời, vừa nghĩ nói, “Ngươi là lo lắng cho nương ngươi? Yên tâm đi, ta có thời gian sẽ tới thăm !”
“Không phải!”Thanh Thủy nhìn chằm chằm ánh mắt nàng nói, “Bất giải dương liễu phong, hà lai hạ thiền minh, đẳng thu lương, phong khải xỉ, nhất phương phi lạc, cái đầu thông hồng.”
(Không hiểu gió dương liễu, mùa hạ sao ve kêu, mùa thu trời mát mẻ, gió dẫn dắt một phương bay tới, khăn voan đỏ rực)
Nói xong hắn mặt đỏ tai hồng, nhưng trong mắt thần sắc thập phần chắc chắc bộ dáng ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Hắc Muội liền chạy nhanh ly khai.
Còn lại Hắc Muội đứng trong sân phơi đồ không hiểu gì, hắn nói vài câu cái gì phong cái gì hồng trong lời nói nàng còn chưa nghe rõ, bất quá ngẫm lại biết trình độ của mình dù có nghe rõ cũng chưa chắc hiểu . Nghĩ Thanh Thủy bây giờ là tuổi mới biết yêu sẽ không để ý chính mình đi, lại cảm thấy không thực, lắc đầu không để ý tiếp tục phơi đò.
Khó được hôm nay là một ngày nắng, sáng sớm nàng đã đem toàn bộ ga giường giặt sạch.
Thanh Thủy mới ra cửa sân liền đυ.ng tới một người.
“Diệp tam ca? sao huynh đứng ở đây?”Thanh Thủy có chút kinh ngạc.
Ngoài sân lẳng lặng đứng thẳng đúng là Diệp Tĩnh, đối tượng Hắc Muội đính hôn, hôm nay hắn mặc một trường bào màu xanh nhạt, khuôn mặt trầm tĩnh, môi hồng răng trắng, liền như vậy nhìn Thanh Thủy, không nhanh không chậm nói, “Ta đến nhà vợ mình đứng có cái gì không đúng sao?”
Thanh Thủy sửng sốt, bên môi lộ ra mỉm cười, “Diệp tam ca, có phải vợ huynh hay không vẫn phải chờ qua cửa nói sau, huynh nói có phải không!”
“Hừ!”Diệp Tĩnh hừ nhẹ một tiếng, không hề nhìn hắn, trực tiếp tiến vào sân.
Nhưng mà Thanh Thủy ở phía sau nói nhỏ một tiếng rõ ràng vẫn lọt vào tai hắn, “Tên què!”
Diệp Tĩnh dưới chân vẫn không dừng, phía sau lưng như trước rất cương trực, chính là ngón tay mảnh khảnh trắng nõn nắm chặt lại , gân xanh hiện lên ——