Sáng sớm hôm sau trời quang mây tạnh , ánh mặt trời ấm áp chiếu lên bầu trời thôn trang tuyết trắng, ánh nắng xinh đẹp như cảnh tượng trong chuyện xưa đồng thoại.
Bọn nhỏ tất cả đều ở ngoài sân đắp người tuyết hoặc chơi ném tuyết điên ngoạn, Tứ Nha và Đại Thụ chơi vui tới quên cả trời đất.
Học đường bình thường đến hai mươi tháng chạp sẽ nghỉ , cho nên Ngô Bảo Nhi cùng Thanh Thủy cũng gia nhập bọn nhỏ chơi đùa.
Béo Nha nhìn bên kia mọi người đang chơi đùa làm việc không khỏi có chút không yên lòng , Hắc Muội nhìn xem quần áo cũng sắp giặt xong nên để nàng đi chơi.
Sáng sớm Hắc Muội nhìn trời trong đem áo bông ga giường của cả nhà đều kéo ra giặt sạch, thừa dịp mặt trời sắp lên nhanh chóng phơi.
Trở lại trong viện một bên phơi quần áo một bên lặng lẽ nhìn cửa sổ gian phòng thứ ba, bên trong tựa hồ không có bất kỳ động tĩnh gì.
Thời điểm Phùng Quý vào phòng củi kéo con la nhìn thấy một con ngựa cao to hoảng sợ, nghe được tiếng ngựa kêu Hắc Muội mới nhớ tới còn có một con ngựa trắng.
Cuối cùng nàng đành phải nói là tối hôm qua mình ở trên núi lượm được, mới lừa dối Phùng Quý, lại đáp ứng nói chỉ cần có người đến tìm lập tức trả lại cho chủ nhân.
Giải thích nửa ngày Hắc Muội mới vào bếp, thấy nồi cháo đã nấu tốt lắm, bánh ngô cũng hấp xong, nàng lại cầm hai quả trứng bỏ vào nồi nước, lại bỏ thêm củi, chỉ chốc lát sau liền chín.
Thừa dịp cha nàng đi ra ngoài giã gạo, hai muội muội lại ở ngoài sân chơi nàng nhanh chóng dùng giỏ đựng điểm tâm đưa đến gian phòng thứ ba giấu người.
Cửa phòng này là nàng khoá từ bên ngoài, nàng mở cửa đi vào vốn còn tưởng người nọ chưa thức.
Vừa mở cửa ra lại phát hiện Lâm Tam Mộc ăn mặc chỉnh tề đứng ở trong phòng.
“Ăn cơm !”Hắc Muội nói.
“Ta muốn tắm rửa thay quần áo!”Hắn bỗng nhiên nói.
Hắc Muội lập tức xấu hổ lên, cổ đại thay quần áo là có ý muốn đi vệ sinh, nàng từ tối hôm qua đem hắn khóa ở trong phòng cũng chưa cho người ta đi vệ sinh, dù là mỹ nam cũng phải ăn ngũ cốc hoa màu cũng muốn đi vệ sinh a.
“A, được, được, ngươi chờ ta lấy cái bô cho ngươi.”Hắc Muội vội vàng nói.
Nàng cuối cùng đem một ít những thứ cần thiết trong cuộc sống đưa vào xong lại đem một cái chậu gỗ đi vào, gánh hai thùng nước ấm, “Ngươi gột rửa đi, đem quần áo trên người ngươi thay đổi để ta giặt sạch cho ngươi .”
Nào biết khi nàng đi vào lấy quần áo bẩn lại nhìn thấy quần áo bẩn cùng quần áo của cha nàng đưa vào đều đặt ngay ngắn một chỗ, mà Lâm Tam Mộc nằm trong chăn.
“Sao ngươi không mặc quần áo vào?”
“Ta không mặc quần áo của người khác.”
Hắn chê quần áo cha nàng, Hắc Muội lập tức mặt nhăn mày có , “Ngươi —— “
Ngay khi nàng tức giận muốn ra miệng Lâm Tam Mộc nhẹ nhàng nói một câu, “Một trăm lượng bạc!”
Hắc Muội nhất thời ngừng lại , “Xem như ngươi lợi hại!”Ngẫm lại lại có chút không cam lòng vì thế nói, “Không mặc thì thôi, muốn ở tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ thì tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi!”
Nói xong vốn định hung hăng trừng mắt người này một cái, cũng không nghĩ từ khe hở cửa sổ chiếu vào nhè nhẹ từng đợt ánh mặt trời, khi hắn rửa sạch mặt mũi, ngũ quan của hắn giống như tô lên một tầng ánh kim mờ nhạt, ánh mắt như nước suối vào đông tràn ngập nhiệt khí, lại như mùa xuân phất phới khói nhẹ, nói không nên lời lạnh nhạt mê ly.
Thấy Hắc Muội nhìn sáng hắn khẽ cười, bên má lướt qua lúm đồng tiền, Hắc Muội nhìn tháy trong lòng run lên.
“Yêu nghiệt!”Nàng khẽ nói một tiếng vội vàng ra cửa, giờ phút này nàng nghĩ may mắn da mình đen, trên mặt cảm giác được từng trận nóng cũng chỉ có mình biết.
Đang định dọn cơm cho cả nhà thì má Ngô tới.
Hắc Muội nghĩ có lẽ quần áo mùa đông đã làm xong, quả nhiên má Ngô nói tất cả đều làm tốt , bởi vì nhiều quá kêu Hắc Muội đi cùng mang về.
Nàng trực tiếp mang theo bạc đi qua nhà má Ngô, trên giường nhà bà bày ra từng kiện quần áo bông mới tinh .
“Má ngô tay nghề thật giỏi, Béo Nha cùng Tứ Nha thấy quần áo mới này sẽ mừng như điên.”Hắc Muội mở hai cái áo bông của hai muội muội ra nhìn khen.
“Có sao, là nhờ vải ngươi mua tốt a!” má Ngô thấy Hắc Muội khen bà lại tươi cười đầy mặt .
Thanh toán tiền công má Ngô giúp đỡ Hắc Muội đem này nọ về nhà.
Hai chăn mới Hắc Muội trực tiếp đưa đến phòng nương nàng, đem chăn cũ ra phơi nắng.
Bụng nương nàng đã gần sáu tháng , cho dù mặc quần áo mùa đông như vẫn nhìn thấy nhô lê, Hắc Muội sờ sờ bụng Tú Cô, “Nương, chăn bông mới rất ấm a!”
“Đương nhiên, bông mới khẳng định ấm hơn, không phải còn có một cái sao, đem vào phòng tỷ muội con đi.”Tú Cô cũng cười nói.
“Giường bọn con rất ấm về sau lại đổi!”Nói xong Hắc Muội lại đi bưng điểm tâm cho nương nàng.
Cả nhà ăn xong điểm tâm đợi cho Hắc Muội bắt đầu phát quần áo mới, Béo Nha cùng Tứ Nha mừng đến nhảy dựng, hai kiện áo bông xanh biếc cùng đào hồng vừa xinh xắn lại tươi mới, Hắc Muội cũng chỉ cho phép các nàng thử một chút, lập tức cởi ra cất, đợi cho hai mươi tư hết năm cũ mới mặc.
Vì thế hai nha đầu thật cẩn thận thu hồi áo bông mới mong ngóng mau tới năm mới.
Hắc Muội cầm bộ quần áo bông mới của mình đến phòng bị khoá, tức giận nói, “Cầm mặc vào, mới tinh .”
Hắn vẫn nằm không nhúc nhích nhìn Hắc Muội lại nhìn bộ quần áo trong tay nàng, “Làm ra vẻ, đi ra ngoài!”
Hắc Muội nhìn hắn một bộ đem nàng làm nha hoàn sai sử nghĩ đến hắn giờ phút này hẳn là không mặc quần áo, bỗng nhiên bắt đầu nổi lên ý xấu, “Mau đứng lên mặc thử xem, coi có hợp người hay không.”Nói xong liền định hất chăn của hắn.
Lâm Tam Mộc bên môi cong lên, nương nàng kéo cánh tay lập tức chế trụ eo nàng ngồi dậy, chăn trượt xuống lộ ra l*иg ngực trơn bóng sạch sẽ.
Khoảng cách gần như thế, cánh tay rắn chắc, l*иg ngực bằng phẳng hoàn toàn lộ ra trước mặt nàng, hơi thở nam tử trên người hắn thản nhiên cũng tràn ngập dưới mũi nàng, Hắc Muội một chút không hiểu kỳ diệu liền hoảng, như một con thú nhỏ giãy dụa , “Buông!”
Nàng lại không dám lớn tiếng, chỉ có thể thấp giọng quát, nhưng cánh tay người này kiên cố mặc nàng giãy dụa cũng không lay động nóng nảy thoáng cái trấn định lại, cũng không từ chối liền như vậy gần gũi nhìn hắn.
Mà Lâm Tam Mộc giờ phút này cũng híp một đôi mắt đào hoa, lông mi dày đặc như cánh chim lay động , hắc đồng lóe ra tinh quang hí ngược (hí : đùa giỡn, ngược : tàn bạo), nhìn thấy trong lòng Hắc Muội cảnh giác mãnh liệt.
“Ta sai rồi, không được sao?”Hắc Muội nhanh chóng cầu xin tha thứ, nàng đến nay vẫn rất thức thời.
“Sai ở đâu ?”Tam Mộc cũng không buông tha ép hỏi.
“Ta không nên mơ ước sắc đẹp của ngươi muốn xem ngươi loã thể !”Hắc Muội hì hì cười nói .
Tam Mộc lại nhìn nàng bỗng nhiên cười, trên mặt xán lạn như cảnh xuân, “Ngươi đã mơ ước ta như vậy, niệm tình ngươi đối với ta chiếu cố , ta liền thỏa mãn ngươi!”
Nói xong định hất chăn, Hắc Muội nhanh nhắm mắt lại.
Nghe được người nọ cười nhạo, nàng cũng không dám mở to mắt, tự cố nói, “Lâm công tử, Lâm Đại hiệp, ta vẫn là một thiếu nữ vị thành niên a!”
“Vị thành niên, ta xem ngươi so với trưởng thành còn tinh quái!”
“Ngươi còn muốn ta hầu hạ ngươi một ngày ba bữa cộng thêm đổi bô xách nước hay không ?”
Hắc Muội nảy sinh ác độc , lấy chiếu cố cuộc sống hằng ngày của hắn ra uy hϊếp hắn.
“Ngươi không muốn hầu hạ cũng được, ta đi ra ngoài tự mình động thủ.”Nói xong hắn liền muốn đứng dậy, Hắc Muội nóng nảy lập tức trợn mắt, hắn đã mặc xong áo bông mới , hiển nhiên là nhỏ hơn người hắn giống như xiếc khỉ, nhưng cố tình lại nhìn không ra một tia chật vật.
“Ta hầu hạ, ta hầu hạ được rồi!”Hắc Muội giờ phút này thực sự cảm thấy một trăm lượng bạc này không dễ kiếm!
Lâm Tam Mộc nhìn Hắc Muội một bộ dạng không thể làm gì bỗng nhiên cảm thấy trong lòng thư sướиɠ không ít, một người bị nhốt ở trong căn nhà nhỏ tức giận bị đè nén lập tức liền biến mất .
“Chỉ cần ta ở cửa sổ vươn một cây rơm rạ ngươi phải lập tức đến chỗ này nghe ta phân phó nếu không —— “
“Được, được “Hắc Muội vội vàng đáp ứng, vừa thấy trên cửa sổ bày một bó rơm rạ to, hiển nhiên là rơm rạ bao bình trong rương, người này sớm có dự mưu , để nàng có thể ngoan ngoãn hầu hạ hắn.
Vì thế toàn bộ buổi sáng đó trong cửa sổ vươn ba lượt rơm rạ, Hắc Muội vốn không có nghỉ ngơi qua, một lát đưa nước trà đi vào, một lát là đưa quyển sách đi vào, lại một lát đưa chăn mới vào.
Cuối cùng hắn còn đề xuất muốn Hắc Muội nửa ngày đổi bô một lần.
Hắc Muội ngồi ở cửa bếp than thở , hung hăng nhìn cửa sổ, thật muốn một liều thuốc chuột độc chết hắn cho rồi, nhìn diện mạo tựa như chích tiên, không nghĩ tới tính tình độc ác như thế.
Giữa trưa trước khi ăn cơm Hắc Muội nấu một nồi canh xương táo đỏ, đưa một chén cho nương xong chạy nhanh đưa một chén cho Lâm Tam Mộc, “Lâm Đại gia, ngài uống chén canh loãng bồi bổ.”
Lâm Tam Mộc ngồi ở đầu giường dựa vào cửa sổ đọc sách, phía dưới mông lót nửa tấm chăn mới, trên người đắp nửa cái chăn còn lại, Hắc Muội nhìn thấy đau lòng.
Hắn liếc nhìn nàng một cái, chậm rãi nói, “Quần áo của ta phơi khô chưa?”
“Chưa, mùa đông sao nhanh như vậy được.”Nói sau nàng cũng không dám đem bạch y chói mắt của hắn treo trên cây phơi nắng a.
“Hong khô.”Hắn mồm mép một phen khiến Hắc Muội cơm nước xong liền tránh ở phòng bếp sấy quần áo còn phải thời thời khắc khắc cảnh giác người khác phát hiện.
Buổi chiều Phùng Quý gánh một sọt gạo một sọt trấu về nhà.
Khi cha nàng đi ra kho hàng phía sau nàng rất sợ bại lộ, sợ tới mức trái tim nhảy bùm bùm, may mắn trong phòng một chút động tĩnh cũng không có.
Thời điểm buổi tối trên đất tuyết đã tan gần hết , trên mái hiên cũng bắt đầu thưa thớt giọt nước tuyết .
Ngày hôm sau vẫn là một ngày trời nắng, từng nhà bắt đầu tẩy trừ phơi nắng , bên cạnh suối nước không ngừng truyền đến tiếng cười nói vui vẻ của các chị các bà, cùng tiếng chày đập quần áo, ngay buổi sáng đó có nhà bắt đầu làm đậu hũ .
Phùng Quý cũng chọn hai mươi cân đậu nàng đi xếp hàng chờ xây đậu hũ qua năm mới.
Đại Bàn tẩu tử đưa một chậu đậu lớn đến.
“Hắc Muội, hôm nay nhà ta xây đậu hũ, đưa chút đậu hũ cho các ngươi ăn.”
“Cám ơn Đại Bàn tẩu!”Nhìn đậu hũ trắng bóng bốc hơi Hắc Muội đã cảm thấy gièm nhỏ giải, đang chuẩn bị múc một chén nhỏ ăn, trong cửa sổ lại duỗi ra rơm rạ, nàng cũng không dám trì hoãn, chạy nhanh đến.
“Lại làm sao vậy?”
“Chú ý giọng điệu của ngươi!”Lâm Tam Mộc vẫn dựa vào bên cửa sổ như cũ mắt cũng không nâng nói.
“Lâm công tử, xin hỏi ngài có gì phân phó!”Hắc Muội ngoài cười nhưng trong không cười hỏi.
“Ta muốn ăn đậu hũ.”
Hắc Muội tức giận đến mắt trợn trắng, hắn xem sách bằng mắt còn tai thì nghe bốn phương tám hướng, người khác đưa tới một chậu đậu hũ hắn lập tức đã biết.
Nhìn bóng dáng Hắc Muội trầm trọng rời đi nam tử phía sau đọc sách khóe môi khẽ cong, tâm tình sung sướиɠ.
Một chậu đậu hũ phân ra Tú Cô một chén lại chia cho Béo Nha và Tứ Nha hai chén nhỏ cũng chỉ còn lại có một chén , nàng nghĩ dù sao đến lúc đó đến phiên nhà nàng xây đậu hũ nàng lại ăn cũng được, vì thế cầm một chén còn lại cố ý không để đường đưa tới phòng ở.
Lâm Tam Mộc bưng chén uống một ngụm nhíu mày, “Thế nào không ngọt?”
“Trong nhà nghèo không mua nổi đường trắng!”Hắc Muội nói được nghiêm trang.
Hắn uống vào mấy miếng đặt ở bên giường, Hắc Muội thấy trong chén còn thừa một nửa hỏi, “Không uống ?”
Hắn gật đầu, Hắc Muội trên mặt bất động thanh sắc, trong lòng cao hứng như điên, bưng chén lên lấy xu thế sét đánh không kịp bưng tai, một hơi uống xong .
Lâm Tam Mộc mở to một đôi xinh đẹp có chút ngây ngốc nhìn Hắc Muội, lập tức cảm thấy vừa kinh ngạc lại xấu hổ , dù gì cũng là nữ hài tử, cầm chén nam nhân vừa dùng qua cứ như vậy trực tiếp uống vào.
“Thế nào, ngươi không uống còn không cho ta uống à?”Hắc Muội thỏa mãn buông chén không xuống, nhìn biểu tình ngây ngốc của hắn không hiểu cười nói, “Bất quá đã vào bụng của ta, muốn ta phun cho ngươi sao?”Nói xong nàng cười vô cùng sáng lạn, tuyên cáo chính mình thực hiện được thắng lợi, còn đem đối phương xấu hổ làm như bị đoạt đồ ăn mà khó chịu.
Trong lòng hai người cảm thụ hoàn toàn là ông nói gà bà nói vịt.
Nói xong tâm trạng nàng vui vẻ rời đi, mấy ngày nay bị “Nô dịch ” rốt cuộc cũng có cơ hội trả đũa.