Bưu Hãn Dân Quê

Chương 12: Lần đầu thử nghiệm tay nghề.

Mùa hè núi rừng xanh um tươi tốt, ven đường trừ bỏ có mấy cây tề thái ra trên cơ bản đều là cây tùng, gió núi thổi qua lá cây tạo nên âm thanh tựa như sóng biển, lại giống như thiên quân vạn mã hô hào, đã thần bí lại khiến người ta an tâm, hương vị cây cối sơn dã khiến lòng người sảng khoái.

Hắc Muội dọc theo đường núi trước đây đã cùng Lâm thúc đi săn thú, chậm rãi hướng trong núi đi.

Đại khái đi một nén hương mới đến hang phiến tử (cánh quạt).

Hang phiến tử hình dạng đúng như tên, có cấu trúc dạng quạt mở rộng ra hai bên, giữa hai bên thấp, chính giữa còn có một dòng suối nhỏ chảy qua, cho nên hang phiến tử thảm thực vật rất tươi tốt, mùa thu năm ngoái Hắc Muội còn ở đây hái một đống sơn tra núi.

Hắc Muội nhớ rõ đã ở trong này gặp hoa tiêu dại, dựa theo ấn tượng nàng tìm được vài cọng hoa tiêu, giờ phút này hoa tiêu trên cây đã kết trái, nhưng đại bộ phận đều màu xanh , nàng chọn mấy trái đã chín hồng hái một ít, lại bắt đầu tìm bát giác .

Bát giác tức là hồi hương, thường sinh trưởng nơi ướŧ áŧ, trong hoàn cảnh ẩm thấp, cho nên hang phiến tử hẳn sẽ có, nàng dọc theo sau lưng dòng suối nhỏ tìm, quả nhiên thấy được.

Bát giác hồi hương một năm kỳ thực sẽ kết quả hai lần, lần đầu vào cuối tháng một đầu tháng hai, lần hai từ tháng 6-7 đến tháng 10 -11, cho nên thời điểm Hắc Muội tìm vừa vặn ngay mùa trái chín.

Hắc Muội vô cùng cẩn thận hái nhánh bát giác hồi hương xuống.

Thẳng đến mặt trời lên cao nàng mới trở về, bởi vì đã tìm được thứ mình muốn , cho nên trong lòng rất vui thích, kế tiếp chuẩn bị vài nguyên liệu, quế cùng đậu cà vỏ, trần bì, hương thảo, cam thảo này đó đều không là vấn đề , còn có lá bạc hà, chanh có lẽ ở thời đại này không có nàng chỉ có thể bỏ qua , bất quá cũng đã gần đủ rồi.

Về nhà, ăn qua điểm tâm , Béo Nha chừa lại cho nàng hai củ khoai lang cùng một chén cháo ngô.

Hắc Muội ăn như hổ đói ăn xong liền trực tiếp đi lấy quế , ngay ở sườn núi đối diện có cây quế, nàng trực tiếp bóc thật nhiều vỏ trở về.

Lại đi tới cửa sổ phòng nương nàng lấy trần bì.

Thật ra trần bì chính là vỏ quýt, dân quê thường lấy vỏ quýt phơi khô để đốt trong chậu than vào mùa đông, như vậy trong phòng sẽ có một loại hương thơm tươi mát.

Hắc Muội đem mấy nguyên liệu có thể tìm được đặt cùng một nơi có nắng gắt phơi một ngày, thời điểm buổi chiều thu hồi đã rất khô, nhân lúc đá mài còn chưa trả cho nhà Phú Đệ nàng nhanh chóng đem đi mài thành bột.

Chiều tối, nàng lấy cái nồi đưa cho Béo Nha nhóm lửa nấu cháo bí đỏ, còn mình bắt đầu chế biến đồ chua .

Buổi sáng từ vườn rau hái mấy trái khổ qua, mướp và dưa chuột đã ngâm trong nước lạnh , cắt khổ qua cắt thành mảnh nhỏ đặt vào cái sọt cho thêm một muỗng muối nhỏ vào trộn đều .

Còn mướp thì giữ nguyên vỏ bào thành sợi nhỏ, bỏ vào nước ấm lập tức lấy ra phơi khô lại.

Dưa chuột thì trực tiếp cắt thành hình bán nguyệt nhỏ.

Khi bắt đầu ướp Hắc Muội đem ba nguyên liệu đã sơ chế đặt vào ba chén khác nhau, cho muối và đậu cà vỏ cùng tiêu vào trước, lại cho thêm gia vị hồi chiều nàng mài vào trộn đều.

Cuối cùng cho tỏi bâm và dấm chua vào.

Để như vậy cả đêm, bởi vì cho rất nhiều dấm chua và đồ gia vị trên cơ bản đều là đồ ăn vào mùa hè nên để ăn dăm ba bữa cũng sẽ không hư .

Cho nên ngày hôm sau giữa trưa cơm trưa khi Hắc Muội đem ba món đồ chua mỗi thứ một ít ra đã được cả nhà hoan nghênh, nhất là Béo Nha khen không dứt miệng, nàng vốn chính là một con mèo tham ăn, nói ăn ngon không kỳ quái, nhưng Tứ Nha luôn luôn có chút kén chọn cũng nói ăn ngon còn ăn hết một chén khoai lang lớn .

Đánh giá như vậy cho Hắc Muội cổ vũ rất lớn.

Phùng Quý nói muốn đưa cho Tú Cô nếm thử, Hắc Muội nghĩ tới bên trong có hồi hương phụ nữ có thai kỵ ăn vì thế cản lại, kỳ thực hồi hương chỉ có một chút, nếu phụ nữ có thai bình thường ăn cũng không ngại, nhưng nương nàng sức khoẻ yếu không nên mạo hiểm.

Phùng Quý vừa nghe phụ nữ có thai không thể ăn ông cũng không ăn, nói sợ có mùi đi vào phòng nương nàng không tốt.

Buổi chiều Hắc Muội lại mang số đồ chua còn lại cho má Ngô ăn, trước kia má Ngô cũng là con gái của một gia đình giàu, xem như có chút kiến thức , nếu bà nói ăn ngon vậy không sai biệt lắm .

Má Ngô đến thôn Đại Diệp ở nhờ tiền bán nhà, khẳng định không có ruộng đồng , ngay cả vườn rau cũng không có, bình thường dùng bữa chính là dựa vào làm thêu thùa cho người ta đổi lấy.

Bởi vì nhà gần Hắc Muội, cũng thường xuyên được chút đồ ăn , nhưng hiện tại Thanh Thủy dạy Tứ Nha biết chữ, Hắc Muội nghĩ nên đưa nhiều một chút .

Cho nên lần này Hắc Muội mang rau trộn đến nhà bà, bà mới đầu còn không có để ý, thẳng đến Hắc Muội kêu bà nếm thử ngay, bà ăn một lần mới giật mình .

“Hắc Muội, con làm thế nào vậy ? vị thật đặc biệt, ta còn chưa ăn qua.”

Má Ngô nói vậy Hắc Muội trong lòng mới an tâm .

Thanh Thủy vừa dẫn Tứ Nha đi ra uống nước nghỉ ngơi, thấy Hắc Muội nhãn tình sáng lên, chạy nhanh tới tìm Hắc Muội nói chuyện.

Hắc Muội ôn hoà đáp lại vài câu, liên tiếp lôi kéo má Ngô nói chuyện, không thế nào quan tâm Thanh Thủy. Thanh Thủy có chút mất mác, Hắc Muội lại như không thèm để ý, má Ngô đều nhất nhất xem ở trong mắt, cũng không nói cái gì, đợi cho Hắc Muội đi rồi lại hung hăng mắng Thanh Thủy một trận, đại ý là muốn hắn đọc sách cho đàng hoàng, hiện tại cũng lớn, không được thân cận nữ hài tử quá mức, chọc người tán gẫu .

Thanh Thủy tất nhiên khó mà nói cái gì, chính là ăn rau trộn liên tiếp khen Hắc Muội.

Hắc Muội về nhà ngẫm lại mọi người đều phản ánh khổ qua ăn ngon nhất, dưa chuột cũng ngon miệng, chính là mướp bởi vì không gọt vỏ lại ngấm nước một chút cho nên không ngon lắm, xem ra tại lúc đầu ướp lâu nhất.

Vì thế sáng sớm hôm sau Hắc Muội quyết định lại làm mướp một lần nữa.

ở vườn rau chọn mấy trái mướp già đặt ngâm vào nước lạnh , vừa vặn Phùng Quý ở ngoài đồng về nhà, nhìn Hắc Muội lấy ra xoong chảo chum vại , cười cười nói, “Chỉ có con tâm địa gian xảo nhiều!”

Hắc Muội cũng không ngẩng đầu lên, nói, “Cha, đây là con bắt đầu gây dựng sự nghiệp , gây dựng sự nghiệp không có tâm địa gian xảo là không được !” Cũng mặc kệ cha có nghe hiểu hay không.

Phùng Quý đương nhiên cũng không để ý nàng kiếm mấy đồng tiền, liền mang đòn gánh đi đến giếng nước gánh hai gánh nước đổ vào trong lu.

Lúc này Hắc Muội gọt vỏ mướp, phía dưới da non vẫn giữ lại, như vậy màu sắc sẽ đẹp hơn, lại thái thành sợi mỏng, đem hong hơi khô rồi cho muối vào.

Lần này so với lần trước ướp lâu hơn mấy canh giờ, thẳng đến cơm trưa qua đi mới bắt đầu cho gia vị vào.

Như vậy để đến giữa trưa hôm sau khi ăn cơm cảm giác càng ngon miệng.

Buổi chiều lúc Bảo Nhi nhà Ngô địa chủ đến tìm Béo Nha chơi, vì lần này không có mang đồ ăn vặt đến Béo Nha có chút không quan tâm hắn.

“Béo Nha, muội thế nào có thể như vậy, người ta có ăn thái độ muội khác không có ăn thái độ lại khác, nếu muội không thích chơi với Bảo Nhi, thì đừng ăn đồ Bảo Nhi đưa nữa, nếu thích cùng hắn chơi vậy đừng để ý người khác mang đến lợi ích gì cho muội, điệu bộ nịnh hót cũng không tốt.”

Hắc Muội lôi kéo Béo Nha sang một bên hung hăng mắng nàng.

Béo Nha trong lòng vẫn có chút sợ Hắc Muội , nói sau nhị tỷ nói cũng có đạo lý , nhìn Hắc Muội nghiêm mặt vội vàng làm nũng cầu xin tha thứ, thế này mới qua được.

Trò chơi lâu nhất của Ngô Bảo Nhi cùng Béo Nha chính là ở trong vườn rau bắt sâu, khiến mấy con gà đi theo bên ngoài vườn rau trông mong chờ bọn họ ném sâu .

Hắc Muội nhìn mặt trời bên ngoài vẫn lớn , cầm hai cái mũ rơm kêu hai người mang vào lại chơi.

Đợi cho giữ trưa mặt trời xuống núi , Bảo Nhi phải về nhà ăn cơm .

Hắc Muội tự mình đưa hắn về nhà, đương nhiên mang theo một hộp mướp chua nàng làm.

Nghe nói nhà Ngô địa chủ mỗi bữa cơm đều là gạo, mỗi bữa đồ ăn đều có cá có thịt có trứng , đến cửa nhà hắn Hắc Muội cũng không đi vào, trực tiếp đem hộp đưa cho Ngô Bảo Nhi, “Bảo nhi, đệ đã nói đây là ta làm , đưa cho nương đệ ăn a!”

Không nghĩ tới sáng hôm sau Ngô Bảo Nhi học xong chạy đến nhà Hắc Muội, cầm trong tay một gói mứt hoa quả nói muốn chia cho Béo Nha Tứ Nha ăn, phía sau còn đi theo một lão phụ, đó là nô bộc bên cạnh Ngô phu nhân, trong tay xách một cái gói to.

Bà vào nhà đem gói to đặt xuống đất, Hắc Muội đoán trong gói to hẳn là gạo , có vẻ bốn năm cân.

Nàng còn tưởng rằng Ngô Bảo Nhi giữa trưa muốn ăn cơm ở đây.

Năm trước cùng năm kia cũng có một lần như vậy, Ngô Bảo Nhi không chịu về nhà ăn cơm, vợ chồng Ngô địa chủ nhìn bộ dạng Bảo Nhi làm tròng mắt yêu thương, thế nào có thể yên tâm hắn ở bên ngoài ăn kém đâu, cho nên trực tiếp cầm gạo đến nhà Hắc Muội.

Bởi vì người trong nhà nhiều, nhất là đứa nhỏ, bầu không khí ăn cơm rất sôi động, Ngô Bảo Nhi phá lệ ăn ba bát cơm, lão bộc bên cạnh nhìn cao hứng về nhà vừa nói với Ngô phu nhân, Ngô phu nhân trực tiếp đem thêm hai cân gạo đưa cho Hắc Muội.

Nào biết lần này lão bộc lại nói gạo này là Ngô phu nhân cảm ơn đồ chua của Hắc Muội.

Thì ra gần đây thời tiết nóng , Ngô phu nhân có chút ăn không ngon, mỗi ngày đều ăn cháo , nào biết hộp đồ chua đã khiến bà thèm ăn , mấy ngày nay lần đầu ăn hết một chén cơm.

Hắc Muội cũng không khách khí trực tiếp nhận, còn nói muốn giữ Bảo Nhi ở nhà nàng ăn cơm trưa.

Lão bộc về nhà hỏi Ngô phu nhân sau đáp ứng.

Được Ngô phu nhân tán thành Hắc Muội càng có tin tưởng.

Đã trải qua hai lần thử làm Hắc Muội có kinh nghiệm, đã biết đại khái tỉ lệ để gia vị.