Mộng Xuân Chào Đón Bạn

Chương 127

Chương 127:

Cửa sau ngậm vật nhân tạo, bị thước đánh đến bắn, Trương Khải đã bị bào mòn phần lớn thể lực trong kɧoáı ©ảʍ gần như bệnh tật, giờ cậu đành kiệt sức quỳ dưới đất thở dốc.

Người đằng sau rút dương cụ giả vùi sâu bên trong cậu ra ngoài, cảm giác vách ruột bị ma sát khiến cậu vô thức rên khẽ. Hang động bị rung đến mềm oặt trong thời gian dài đột nhiên trống rỗng, cậu hơi khó chịu kẹp hai chân lại, có điều chẳng đợi cậu làm gì thêm, một khúc dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng cứng ngắc đã đặt nơi cửa vào, cắm phắt vào trong.

"A~ To quá~" Bị Tô Thuỵ Minh đè xuống tiến vào từ sau lưng, cậu trạch nam gần như không còn sức lực chống đỡ bèn bị đẩy lên trước một chút. Đã dứt khoát từ bỏ toàn bộ lý trí và liêm sỉ trong cao trào vừa rồi, cậu lập tức hét lên mà không thèm giấu giếm.

Mặc dù hoa cúc đã bị chơi rất lâu, nhưng hoạ mi của Tô Thuỵ Minh rõ ràng là to hơn dươиɠ ѵậŧ giả vừa rồi, lúc đâm vào cậu có cảm giác như bị mở rộng lần nữa. Mà kɧoáı ©ảʍ do nhục thể nóng bỏng ma sát với nhau mang lại cũng vượt xa đồ nhựa dẻo kia.

Vật thịt cứng rắn bắt vách ruột đang run rẩy khép chặt mở ra, một hơi đâm lút cán, rút ra, rồi lại đâm lút cán như máy đóng cọc.

Tô Thuỵ Minh đỡ eo cậu, như hận không thể nện chết người ta luôn, y hung dữ đâm chọc, thi thoảng còn tét vài phát lên cặp mông trắng trẻo đã in vô số dấu roi của cậu.

Cơ thể gầy yếu không bao giờ luyện tập đã không tự chủ từ từ dịch lên trước do sự xâm lăng hung hãn từ phía sau, mà mỗi lần mông bị đánh, người bị dươиɠ ѵậŧ đâm xuyên đến mất hồn này bèn tự bò lên trước như trâu ngựa bị người ta cưỡi.

Sau đó lại bị người đàn ông đằng sau đuổi kịp, thúc eo lấp đầy hang lần nữa.

Bị cắm rút như thế hơn trăm lần, Trương Khải bị cᏂị©Ꮒ đến độ không nhớ được gì ngoài rêи ɾỉ, căn bản không chú ý đến mình bị Tô Thuỵ Minh nắc đến tận năm bước trước mặt Đường Tiềm.

Đường Tiềm đã dừng đọc kinh văn từ lâu, mặt mày phớt hồng, nhìn chằm chằm hai người trước mặt diễn xiếc sống.

Khung cảnh phòng thiền bên cạnh hắn đã trở nên mơ hồ đi nhiều, nhưng vẫn ngoan cường chống cự, không chịu biến mất.

Tô Thuỵ Minh liếc nhìn Đường Tiềm, biểu cảm y nguyên, nhưng lại đỡ nửa thân trên của người đang quỳ dưới đất dậy, ôm lấy cậu từ đằng sau tiếp tục nắc.

Thế là Đường Tiềm được tận mắt nhìn ở cự ly gần, toàn thân trên dưới con hồ ly tinh này đều là dâʍ ɭσạи không chịu nổi.

Thanh niên vẫn còn mang vẻ non nớt đang bị người cùng giới cᏂị©Ꮒ không ngừng từ phía sau, trên khuôn mặt vốn xấu hổ lại sung sướиɠ đến điên loạn vì kɧoáı ©ảʍ. Vết tích bị thước đánh lúc trước trên cơ thể đó vẫn còn rất rõ nét, nhưng dưới hàng vết lằn đó, làn da trắng muốt đã phiếm hồng tìиɧ ɖu͙©. Hai hạt đậu trước ngực cậu bị đính khuyên và xỏ xích, nhưng lúc này người ta không còn nhìn ra bất cứ dấu hiệu đau đớn nào, ngược lại còn căng lên vì bàn tay đang ôm cậu thi thoảng sượt qua đó.

Cũng phình to đến gần nổ tung như thế là dưa chuột đã bắn một lần nhưng vẫn ngỏng cao đầu. Phần đỉnh tròn lẳn trơn nhẵn cũng bị xỏ khuyên mảnh giờ đang rỉ ra nước mắt trong suốt đầy sung sướиɠ.

Đường Tiềm lập tức ngả ra sau, hai tay cùng chống mới miễn cưỡng trụ vững người. Hắn ngơ ngẩn nhìn chằm chằm dâʍ ѵậŧ dụ người phá giới này, khung cảnh đền miếu trang nghiêm bên cạnh càng mơ hồ không rõ.

Còn dâʍ ѵậŧ lúc này bị người đằng sau thúc mạnh sang hướng khác, tìm về được chút lý trí trong đau đớn.

"Cư~ Cư sĩ~ Ưm~" Giờ mới nhận ra mình bị cᏂị©Ꮒ đến trước mặt người ta, hồ ly tinh vô thức gọi.

Còn Đường Tiềm bị nhắc bởi âm thanh tràn đầy vẻ quyến rũ ngọt ngào này thì xanh mặt đứng dậy.

Theo động tác này của hắn, một góc phòng thiền vốn đang chật vật chống đỡ lập tức biến mất hẳn, biến thành phòng tra khảo bày đầy hình cụ da^ʍ tà.

"Cư sĩ, anh cuối cùng cũng nghĩ thông rồi à?" Nở nụ cười mang vài phần ác ý, Tô Thuỵ Minh hỏi như thể thầy chủ nhiệm phụ trách cần cù nhìn thấy học sinh dốt không bao giờ đọc sách cuối cũng cũng học hành chăm chỉ.

Hai tay y dời xuống hoạ mi của Trương Khải, xoa nắn chà đạp nó, rồi cười khẩy nói với Đường Tiềm bước tới: "Nếu phải bị đồ lẳиɠ ɭơ này hút dương khí, cư sĩ sao không uống chút ngọc lộ từ cậu ta bồi bổ cơ thể đã?"

"Ư~" Thế là hồ ly tinh vô tội chịu khổ đã gần đạt đỉnh bèn trợn mắt nhìn đệ tử nhà Phật từng thanh tâm quả dục giờ thoáng khựng lại, rồi quỳ gối trước mặt mình, cúi người đỡ thằng em mình bắt đầu liếʍ.

"To quá~ Ưm~" Dươиɠ ѵậŧ thô to cắm trong cửa sau bắt đầu tấn công lần nữa, hoạ mi căng phồng thì được người mặt mày như tranh vẽ cẩn thận mυ'ŧ mát, cậu trạch nam đã bị đàn ông chơi quen từ lâu lập tức sướиɠ đến độ không còn nhớ được gì.

Hoạ mi đã cứng đến mức không thể cứng hơn, thi thoảng được ngậm trong miệng nuốt nhả nhẹ nhàng, đầu lưỡi ẩm ướt nóng hổi phác hoạ lại hình dáng dưa chuột hết lần này đến lần khác, ngay cả nếp gấp ở đỉnh cũng được liếʍ chu đáo mà không cần chỉ dạy, còn khuyên tròn ở qυყ đầυ cũng được môi răng cắn nhẹ chuyển động.

"Cư sĩ~ Sướиɠ quá~ Ưm~ Muốn nữa~" Hoạ mi đằng trước được hầu hạ chu đáo, người bị tấn công trước sau phát ra tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào mềm mại. Có điều cậu còn chưa rên được mấy câu, trong tiếng rên của hồ ly tinh đực bị ép đi hút dương khí của người khác bèn mang vài phần nức nở.

"Thầy~ Ưm~ Sâu~ Sâu quá~" Dươиɠ ѵậŧ trong cửa sau của cậu giã càng mạnh hơn. Mỗi lần đều như muốn làm thủng hoa cúc của cậu, khối thịt khổng lồ đó vùi vào nơi sâu nhất trong cơ thể cậu, còn xoáy nửa vòng bên trong, ma sát cả vách ruột đến co thắt.

"Ư~ Sắp bắn rồi~" Cậu chỉ còn cách cao trào một lằn ranh, lại bị Đường Tiềm và Tô Thuỵ Minh chơi đùa một trước một sau thế này, chẳng mấy chốc đã nhũn người lêи đỉиɦ.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng không ngừng bắn ra từ hoạ mi của cậu, có điều chẳng giọt nào chảy ra ngoài, toàn bộ bị Đường Tiềm đang ngậm nuốt chửng.

"Tôi sẽ cho thí chủ hút đủ dương khí." Nuốt cả giọt tinh cuối cùng của cậu vào bụng, rồi liếʍ sạch vật thịt quyến rũ đó, đệ tử nhà Phật nhìn hồ ly tinh vẫn đang bị đàn ông chơi một cách chăm chú, nghiêm túc nói: "Có điều cậu phải đền bù cho tôi bằng dương khí hút được."

Chương 127: