Chương 107:
"Đừng cử động lung tung!" Khúc thịt giương cao vốn đang cắm sâu trong hoa cúc bị trượt ra ngoài quá nửa vì Trương Khải giãy giụa, Từ Kiếm Đông tét một phát không nặng không nhẹ lên mông cậu.
Âm thanh ngón tay thon dài mạnh mẽ đánh vào mông thịt tròn lẳn trơn nhẵn, không chỉ khiến cậu trạch nam đã bị dạy dỗ thành quen trong mơ (và trong hiện thực) lập tức thuận theo không dám động đậy nữa, mà còn phá vỡ cuộc ganh đua thầm lặng giữa bát Đường và bát Từ.
"Đã thế này rồi, mỗi người nhường một bước, thế nào?" Đường Yến vừa nói vừa tiến lên một bước.
"Hừ, chỉ lần này thôi." Từ Kiếm Đông thầm không cam lòng, vẫy tay một cái.
Thế là Đường Yến vốn bị ngăn ngoài kết giới bán kính năm mét bèn sải bước đi đến trước mặt Trương Khải.
Cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quỳ trên mặt đất, mặc dù đằng trước vẫn còn nguyên tem, nhưng đằng sau đã được coi là kinh nghiệm đầy mình, cậu trạch nam lập tức nảy sinh linh cảm không lành.
Mà hai người đằng trước đằng sau cậu...
"Hôm nay chủ nhân muốn để em hưởng thụ tình yêu gấp đôi nhé?" Đường Yến khom lưng luồn ngón tay vào khoang miệng của cậu, đảo quanh chơi đùa chiếc lưỡi mềm bên trong.
"Hôm nay cho bé lẳиɠ ɭơ sướиɠ chết." Từ Kiếm Đông vừa hung dữ đâm lút cán vào trong người cậu lần nữa, vừa nói: "Đủ thương cậu rồi chứ?"
Thế này thì thương cái lờ à?!
Đậu má thế này là muốn làm chết thì có!
Trương Khải và thằng em bị chẹt cứng của cậu đều đần cả người rồi!
Chẳng chờ cậu tỉnh lại từ nỗi ngạc nhiên, cây mảnh hành hạ xúc xích của cậu hồi lâu bỗng nhiên từ từ ngọ nguậy chui ra.
"Ư~" Niệu đạo nhỏ hẹp bị xúc tu trơn tuột cọ sát, Trương Khải lập tức ngẩng đầu, phát ra tiếng rên đau đớn.
Cơn đau nhói truyền đến từ nơi nhạy cảm nhất trên cơ thể khiến khoé mắt cậu ẩm ướt, thế nhưng dưa chuột trần trụi trong ánh mắt của hai người bên cạnh lại ngày càng thẳng đứng, còn hoa cúc đang bị đâm xuyên cũng không thể nào kìm chế được co lại.
"Chậc, cắn chặt thế này..." Trước đây đã từng tiến vào thân thể của Trương Khải vài lần trên giường và trong phòng tắm, nhưng mỗi lần đều bị ngưng giữa chừng, du͙© vọиɠ của Từ Kiếm Đông vốn đã căng tràn lắm rồi. Giờ đây dươиɠ ѵậŧ của hắn lại bị hoa cúc nhạy cảm ngậm chặt, kɧoáı ©ảʍ xộc vào đầu, ép con nhà người ta suýt thì cởi giáp đầu hàng.
Từ Kiếm Đông hít sâu một hơi, giơ tay lên định tét mông Trương Khải, bắt cậu thả lỏng.
Kết quả Đường Yến đột nhiên vươn tay cầm lấy nhánh cây đã bò ra quá nửa khỏi dưa chuột của Trương Khải, giật mạnh...
"A a a a~" Dưới tác dụng của cả nỗi đau khi dươиɠ ѵậŧ bị chà đạp và kɧoáı ©ảʍ cuối cùng cũng được giải thoát, cậu trạch nam đã bị hai người luân phiên chơi hồi lâu run bần bật đạt cao trào.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c bắn từ lỗ sáo phiếm đỏ của cậu ra, rớt xuống tấm thảm trắng.
Nửa người trên của cậu xụi lơ ngã nhào, mông vẫn ngỏng cao nhận vật thịt của người đằng sau, hơn nữa còn cắn chặt hơn vì dưa chuột được lêи đỉиɦ.
"Ư..." Còn Từ Kiếm Đông bị cắn chặt cuối cùng không chịu nổi, lập tức rưới hết chất lỏng nóng bỏng lên vách ruột ấm áp trơn nhẵn.
Thế là khi Trương Khải tỉnh táo lại sau cao trào, nhìn người đằng trước mỉm cười cực kì mờ ám và người đằng sau cười lạnh lùng gần như dữ tợn, cậu chỉ còn một suy nghĩ...
Đậu mè lần này bị ịch chết thật rồi.
Lực chiến chỉ còn một phần ba, cậu trạch nam run bần bật định nói gì đó hòng cứu vãn cục diện. Có điều cậu thốt được gì đáng tin thì heo nái cũng biết leo cây, đây là điều mà mọi người đều biết.
"Đây không, không phải là lỗi của tôi..." Cậu nói.
Thế là sắc mặt của Từ Kiếm Đông lập tức u ám đến mức trực tiếp đóng băng chết người trước mắt.
"Không sao", hít sâu một hơi, hai tay của Từ Kiếm Đông dịu dàng vuốt ve xúc xích cuối cùng cũng mềm đi sau khi bắn của Trương Khải, nhẹ nhàng gảy khuyên tai mình đích thân đính lên phần đỉnh, nói bằng giọng cực kì điềm đạm: "Hôm nay tôi không cᏂị©Ꮒ cậu đến khi nướ© ŧıểυ cũng không bắn nổi, thì tôi sẽ theo họ cậu."
WTF!! Không phải chỉ là một lần bắn sớm thôi ư?!
Rốt cuộc là thâm thù đại hận cỡ nào?!
Anh Kiếm à anh sẽ thận hư đó!
Thận của tôi càng hư nữa!
Diễn biến tâm lý bên trên cho thấy: Pháp sư trạch nam yếu như sên nhiều năm chẳng hề hiểu lòng tự tôn và muốn báo thù của trai đẹp nhà giàu quanh năm luôn là con nhà người ta.
Thế nhưng chẳng chờ cậu nói gì an (kích) ủi (thích) trai đẹp bắn sớm, Đường Yến bèn kéo tay cậu, giật cậu từ dưới đất lên đối diện mình.
"Ưm~" Vật thịt vẫn còn ở lại trong hang động sau khi bắn tinh của Từ Kiếm Đông lập tức bị rút ra, chất lỏng trắng sữa từ từ chảy ra vài giọt từ trong cửa động vừa bị chà đạp hung dữ, còn chưa thể hoàn toàn khép lại, men theo bắp đùi trắng nõn thiếu luyện tập quanh năm của cậu trạch nam chảy xuống, còn tràng ruột bị ma sát kịch liệt, Trương Khải lập tức nhũn chân không đứng vững nổi, đành phải xụi lơ tựa vào lòng Đường Yến thở dốc.
Khung cảnh tràn đầy không khí dâʍ đãиɠ mê hoặc này khiến cho Từ Kiếm Đông khó chịu có thừa, thân dưới lại có tinh thần trở lại.
Nhưng mỹ nhân (lăng loàn) trong lòng, Đường Yến nom còn khó chịu hơn cả đối tượng hợp tác tạm thời.
"Vừa mới rời khỏi tầm mắt của chủ nhân chưa được bao lâu, đã bị người khác ủi ký hiệu lên rồi." Thi thoảng lại gảy chiếc khuyên mảnh mới xỏ qua đầu dưa chuột người trong lòng, y cúi đầu hôn môi Trương Khải, rồi mới nói tiếp, "Chủ nhân đáng ra phải xây một cái l*иg nhốt em lại, không để bất cứ ai nhìn thấy Celia."
WTF! Play cầm tù là phạm pháp đó!
Pháp luật bảo vệ tự do thân thể của công dân biết không hả?!
Cưng à, anh nghĩ thế trong mơ thì thôi, đến hiện thực nhất định phải tỉnh táo lại cho em đó!!
Diễn biến tâm lý bên trên cho thấy: Do tác giả ngừng cập nhật quá lâu, à, không, bị giày vò trong giấc mơ này quá lâu, cậu trạch nam đã quên mất trong thực tế mình đang bị người nào đó cướp đoạt tự do thân thể...
Chương 108: