Chương 97:
Ước lượng chiếc cà vạt trong tay trên l*иg ngực trần trụi của Trương Khải, Từ Kiếm Đông huýt sáo, "Tôi bảo mà, màu hồng phấn mới hợp với cậu."
Mặc dù lúc đó ở tiệm đồ nam từ thầm xỉa xói cái màu này trong lòng, nhưng nhìn thấy nó lần nữa, Trương Khải lại chẳng thể đánh giá gì.
Dươиɠ ѵậŧ đâm lút cán trong cơ thể cậu đang từ từ lùi ra ngoài, cảm giác vách ruột nhạy cảm bị chà xát lôi kéo khiến cậu lại rên lên "Ưm~ Ư~".
Như thể biết người dưới thân không còn tư duy tỉnh táo để đáp lại mình, Từ Kiếm Đông mỉm cười không nói, chuyển sang ưỡn người lên, dùng cái cà vạt màu hồng phấn này trói hai tay cậu lên đầu giường.
Cuối cùng còn thắt một cái nơ bướm lẳиɠ ɭơ.
Nhưng Trương Khải chẳng để ý nổi việc bị trói lại, vật thịt cường tráng trong cửa động lại đâm về sâu bên trong theo động tác của Từ Kiếm Đông, mở rộng và lấp đầy vách thịt chật hẹp.
"Ưm~ A~" Thoạt tiên dươиɠ ѵậŧ ngỏng cao trong cửa hang từ tốn rút ra một phần ba, dịu dàng đâm vào lại, rồi nhẹ nhàng rút ra một phần nhỏ... Bị đâm nhẹ và nông như vậy một hồi, chờ Trương Khải dần thích nghi với tiết tấu chậm rãi này, hắn bỗng rút cả cây ra, rồi hung tợn thúc hẳn vào trong một nhát.
Trong đợt cắm rút mãnh liệt không có cảnh báo trước này, thân thể Trương Khải không kìm được muốn cong lên, có điều hai tay bị cà vạt trói chặt ở đầu giường, cậu chỉ có thể hơi nhấc phần dưới lên thôi.
Động tác thúc của Từ Kiếm Đông lại trở nên chậm rãi, vài lần thọc rất nông, nhưng sau khi cơ thể Trương Khải từ từ khôi phục vẻ bình tĩnh thì lại hung tợn cắm rút lút cán.
"A~" Nhịp thở của cậu càng lúc càng gấp.
Hết lần này đến lần khác, đâm chọc hung bạo đột ngột nơi cửa sau đến tê dại, khó khăn lắm mới bình tĩnh lại khi bị thúc nhẹ nhàng, rồi bị dươиɠ ѵậŧ thô to đâm phắt vào nơi sâu nhất, đến độ vách ruột của cậu cũng bắt đầu giần giật.
Thân thể cậu chuyển động theo cơn tập kích mãnh liệt theo đợt của dươиɠ ѵậŧ sau người, nhưng mỗi lần đều bị hai tay kiềm chế, chỉ có thể hơi xê dịch eo và mông, nom như thể mời chào và cổ vũ vật thịt cắm trong mình.
Nhưng Từ Kiếm Đông chẳng có động tĩnh gì, vẫn mài nghiến xâm nhập cửa sau của Trương Khải một cách thong dong, thi thoảng thúc mạnh một nhát.
"Ưm~ A~" Không biết bắt đầu từ bao giờ, âm thanh Trương Khải phát ra đã hoàn toàn biến thành tiếng thở dốc quyến rũ, dù là lúc bị thúc dịu dàng, eo cậu cũng bắt đầu vặn vẹo theo tần suất bị cᏂị©Ꮒ.
Kɧoáı ©ảʍ bị cắm rút thô bạo mỗi lần càng mạnh hơn, tương ứng với đó là cảm giác tê dại khiến toàn thân cậu run rẩy sinh ra từ sự xâm nhập hờ hững chiếm cứ đa số thời gian, dù ngọt ngào, nhưng không đủ.
"Ư~ Nhanh~" Cuối cùng, sau khi chào đón nhát đâm mãnh liệt lần nữa, khi cú tấn công trong cửa sau lại trở nên chậm rãi, cậu rêи ɾỉ phát ra âm tiết mơ hồ.
"Nhanh gì cơ?" Từ Kiếm Đông vừa tiếp tục thúc nông, vừa hôn lên môi cậu.
"Nhanh lên~" Mặc dù tư duy đã bị du͙© vọиɠ chi phối, nhưng Trương Khải vẫn xấu hổ nhắm mắt lại, "Nhanh~ Ưm~ Nhanh hơn nữa~"
"Đồ dâʍ đãиɠ, nhanh thế này đã không chịu nổi nữa rồi?" Từ Kiếm Đông vui vẻ nói, nhưng vận động đâm rút của hắn không những không trở nên kịch liệt như Trương Khải mong muốn, mà dừng hẳn lại.
"Hả?" Dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng trong người bỗng dưng không chuyển động nữa, Trương Khải đợi hồi lâu mà nó vẫn yên lặng chôn sâu trong hoa cúc. Cậu không kìm được nghi hoặc mở mắt ra.
"Xin anh hai làm, cậu phải nói cho rõ chứ." Từ Kiếm Đông rõ ràng giả vờ không hiểu, hắn nhún vai, mặt cười xấu xa, dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên dưa chuột ngỏng cao của Trương Khải, "Cậu nói vậy, anh làm sao biết cậu muốn gì."
Không biết mới lạ!
"Ưm~" Vốn cửa sau đã rất không thoả mãn, dưa leo đằng trước lại bị trêu đùa như vậy, toàn thân Trương Khải đều run rẩy khe khẽ, nhưng cậu nghiến răng mấy lần vẫn không thể thốt thành lời.
"Thì ra cậu chẳng muốn gì cả! Vậy được..." Nói đoạn, Từ Kiếm Đông từ tốn rút dươиɠ ѵậŧ ra khỏi cơ thể Trương Khải.
"A~" Vách thịt trở nên trống rỗng lưu luyến cắn chặt vật thịt rút ra, nhưng chẳng làm được gì, cuối cùng trong một giây trước khi cây hàng cứng rắn nóng bỏng đó hoàn toàn rời khỏi cửa động, Trương Khải không nhịn được hét lên: "Xin cậu~ Ưm~ Xin cậu nện tôi~ nhanh hơn~ mạnh hơn~ ư~"
Còn chưa nói dứt câu, mặt cậu đã đỏ ửng, ngay cả dái tai cũng nóng bừng.
Từ Kiếm Đông mỉm cười hài lòng, "Ngoan thật", nói đoạn, hắn nắm chặt mông Trương Khải, ưỡn lên trước, hung tợn cắm dươиɠ ѵậŧ vào.
"A~" Hoa cúc khép lại cuối cùng cũng được chào đón cú tấn công mãnh liệt, trong tiếng kêu của Trương Khải toàn là vẻ sung sướиɠ và ngọt ngào.
"Nếu cậu đã cầu xin tôi thế rồi... Anh đây nhất định sẽ cᏂị©Ꮒ cậu đến độ không xuống nổi giường." Thúc người dưới thân hết lần này đến lần khác, Từ Kiếm Đông hôn lên môi Trương Khải, động tác cắm càng mạnh mẽ hơn.
"Ưm~ A~ Nhẹ~ Nhẹ thôi~" Vật thịt cường tráng như muốn phá hỏng cả cửa sau, không ngừng xông vào như xuyên thủng, mặc dù kɧoáı ©ảʍ bị đâm xuyên lấp đầy mạnh đến mức khiến toàn thân tê dại, nhưng dẫu sao trong thế giới hiện thực Trương Khải vẫn không có bao kinh nghiệm, sau khi bị đâm rút mấy lần bèn bắt đầu không chịu được xin tha.
"Nhẹ thôi? Tôi thấy đồ dâʍ đãиɠ nhà cậu vẫn sướиɠ lắm cơ mà!" Từ Kiếm Đông nghe thấy câu này, cười vỗ lên dươиɠ ѵậŧ đứng thẳng của cậu.
Cây dưa chuột chảy ra vài giọt chất lỏng trong suốt dinh dính đó đã căng phồng đến sắp nổ tung từ lâu.
"Ư a a a a~" Trương Khải còn không kịp phản bác hay che giấu, ngay khi dươиɠ ѵậŧ trong cửa sau thúc sâu vài lần, cậu vừa thét vừa đạt đến đỉnh điểm của kɧoáı ©ảʍ.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng sữa phun ra, đáp xuống bụng cậu.
"Quả nhiên là rất sướиɠ!" Từ Kiếm Đông dùng tay chấm một chút dịch trắng, quệt lên mặt Trương Khải, "Vậy tiếp theo nên đến lượt anh hai sướиɠ nhỉ."
Nói đoạn, hắn tiếp tục dùng sức thúc trong cơ thể Trương Khải, mỗi nhát đều thọc đến mức người cậu hơi dịch lên trước, ngay cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên bụng cũng theo đó lăn đầy bụng, còn men theo eo chảy xuống giường.
"A~ Ư~" Vừa lêи đỉиɦ còn chưa lấy lại nhịp thở, cửa sau co giật lại bị xâm chiếm, toàn bộ thân thể Trương Khải run lẩy bẩy.
Lại bị vùi lút cán nện thêm mười mấy nhát nữa, môi cậu đột nhiên bị Từ Kiếm Đông quấn lấy, rồi một dòng chất lỏng phun ra trong hang động của cậu.
Chương 98: