Chương 96:
"Ư~" Bị đẩy phắt xuống giường, hai cánh tay cũng bị giữ lên trên đầu, cậu trạch nam rõ ràng có giá trị vũ lực thua kém rất nhiều từ bỏ việc giãy giụa, mặc cho Từ Kiếm Đông cúi người làm loạn trên người cậu.
Những ngón tay thon dài có chai mỏng vì chơi bóng rổ mò tới mò lui trên cơ thịt trần trụi, Trương Khải ban đầu chỉ hơi run run; chờ bàn tay đó vẽ vòng trên hai hạt châu đỏ trước ngực, đổi thành tiếp tục mò mẫm xuống dưới, tới tận dưa chuột mềm oặt dưới bụng cậu, cơ thể cậu lập tức cứng còng.
"Cậu bắn chưa?" Từ Kiếm Đông vừa đùa giỡn dưa chuột còn đang ngủ say của Trương Khải, vừa hỏi.
"Ưm~ Gì, gì cơ?" Dưa chuột nhạy cảm bị ngón tay khéo léo vuốt ve, sự chú ý của cậu căn bản không thể tập trung nổi.
"Tôi bảo..." Cảm nhận được vật thịt trong tay từ từ thức tỉnh phình lên, Từ Kiếm Đông cười khẩy nói tiếp: "Vừa nãy cậu bị Đường Yến cᏂị©Ꮒ, bắn chưa?"
"Bắn rồi... Á, chưa..." Đầu tiên Trương Khải trả lời theo phản xạ, cảm thấy bàn tay đang nắm dưa chuột của mình bỗng siết chặt, lập tức sửa lời.
"Chưa?" Hung dữ xóc mạnh dươиɠ ѵậŧ đã ngỏng một nửa, Từ Kiếm Đông đột ngột thả tay, "Đồ lẳиɠ ɭơ, cậu bảo tôi sẽ tin ư?!"
"Éc..." Kỹ năng nói dối rõ ràng không đủ thành thục, cậu trạch nam lập tức mắt nhìn láo liên, không dám nhìn hắn.
Từ Kiếm Đông lại chẳng đeo đuổi đáp án của câu hỏi này nữa, "Lúc trước lời tôi nói trong điện thoại, cậu còn nhớ chứ?" Nói đoạn, hắn thò tay móc một thứ ra khỏi túi quần.
Đó là một cái còng tay bằng sắt loé ánh sáng kim loại.
Đặt thứ đồ mang cảm giác nguy hiểm đó cạnh môi khẽ liếʍ một cái, Từ Kiếm Đông nói bằng giọng dịu dàng, "Tôi bảo, tôi sẽ còng cậu vào giường, rồi cᏂị©Ꮒ cậu đến mức xuống giường đi lại cũng không đi nổi."
Vãi! Lời ác độc này không phải toàn là "Cậu chờ đó", "Giỏi thì đừng chạy", "Tôi sẽ quay lại" ư, chỉ nói miệng thế thôi!
Chuyện này nói được làm được cũng không tích được nhân phẩm đâu!
Hơn nữa còng tay tình thú bằng nhung với da tìm bừa trên mạng cũng được cả đống người bán, anh Kiếm anh phải tận tâm tìm đồ cảnh sát là thế nào hả?!
Cái cảm giác deja vu nɠɵạı ŧìиɧ bị lôi về thẩm vấn này dám mạnh hơn không?!
Trương Khải thầm xỉa xói trong lòng, hai tay đã bị Từ Kiếm Đông nhanh chóng còng lên đầu giường, cả người nằm trên giường như một con cá mặc cho người thái.
Nhéo hai vυ' của Trương Khải, ngắm dáng vẻ bắt đầu thở dốc nhè nhẹ của cậu, Từ Kiếm Đông cười. "Tôi sẽ khiến cậu sướиɠ hơn nữa", nói đoạn, hai tay hắn mò xuống vuốt ve dươиɠ ѵậŧ hơi ngóc đầu của cậu.
"Ưm~" Dưa chuột bị hai bàn tay thành thạo vuốt ve, Trương Khải vô thức cong người rên thành tiếng.
Chuyển động, xoay tròn, nhào nắn... Bàn tay trước đây bất kể là trong mơ hay hiện thực đều đã từng thăm dò dưa chuột của cậu rất dễ dàng đánh thức nó hoàn toàn.
"Nếu cậu cũng có hứng rồi..." Cởϊ qυầи áo trên người ra vứt xuống đất, Từ Kiếm Đông khom người liếʍ môi Trương Khải, "Vậy tôi bắt đầu đây."
Nói đoạn, hắn ấn dươиɠ ѵậŧ cứng ngắc nóng bỏng lên cửa sau của người bị khoá cứng trên giường.
"A a a~" Mặc dù trước đó đã bị Đường Yến cắm vào, còn bị hai tay thọc rửa rất lâu, nhưng trong hiện thực dẫu sao Trương Khải cũng chỉ mới mất lần đầu, cảm giác cửa sau bị gậy thịt thô to bắt mở ra đâm vào vãn khiến cậu không thể thích nghi nổi.
"Ngoan, tý là không đau nữa." Từ Kiếm Đông thơm trán cậu, động tác cắm vào chậm lại.
Thực ra sau khi hoa cúc bị khai phá luân phiên, mặc dù cảm giác bị tách ra lấp đầy lần nữa kí©ɧ ŧɧí©ɧ một cách kỳ quái, nhưng chẳng còn đau lắm nữa. Có điều lời này đương nhiên Trương Khải sẽ không, và cũng không có mặt mũi nào thốt ra cả.
"Ư~ A~" Cùng với cuộc xâm nhập tuy từ tốn nhưng liên tục nơi cửa sau, vách ruột mềm mại cũng không ngừng bị mở rộng chà xát, âm thanh phát ra từ miệng cậu rõ ràng biến thành ngọt ngào và sung sướиɠ.
Ngay cả cơ thể vốn căng cứng của cậu cũng từ từ thả lỏng, chỉ có cặp đùi bị tách ra vẫn còn co giật run rẩy trong kí©ɧ ŧɧí©ɧ của kɧoáı ©ảʍ.
Là con nhà người ta, Từ Kiếm Đông đương nhiên chú ý đến những thay đổi này.
"Đúng là thứ da^ʍ dật, mới bị cᏂị©Ꮒ có mấy lần, đã thích ứng nhanh thế rồi." Hắn tách rộng hai đùi của Trương Khải ra, vừa nói dứt câu bèn túm lấy cặp mông tròn lẳn của cậu, đột ngột đẩy eo về phía trước.
"A a a~" Vật thịt nóng rực trong cửa sau bỗng dưng không còn từ tốn nữa, lập tức đâm vào quá nửa, cơ thể của Trương Khải theo đó ưỡn lên cao.
Nhưng hai tay của cậu đang bị còng ở đầu giường, thế là chỉ cử động được một nửa thì bị còng tay níu lại, lại rơi xuống giường.
"Tôi mới cắm vào được nửa, sao đã kích động thế rồi?" Từ Kiếm Đông nói, đau lòng ra mặt, ưỡn người lên trước, dán sát lại cổ tay cậu xem xét.
"Ưm~ A a~" Cổ tay mảnh mai trắng nõn của Trương Khải qua động tác đột ngột vừa rồi bị còng tay siết ra vết, lờ mờ đau, có điều thứ thực sự làm cậu kêu lên là dươиɠ ѵậŧ thô tô cắm sâu vào cơ thể theo động tác ưỡn của Từ Kiếm Đông.
Hoa cúc khép chặt co giật vì bị đâm xuyên hung bạo, hung khí cứng ngắc xâm phạm bên trong lại chẳng dừng động tác thúc.
"Còng tay cảnh sát quả nhiên không ổn." Từ Kiếm Đông khẽ cười xin lỗi, hắn cầm chìa khoá bên gối lên, theo động tác ưỡn người lên cắm vào cơ thể Trương Khải mở khoá còng tay, "Trước đây chưa từng chơi nặng đô, không đủ kinh nghiệm, tha lỗi nhé."
"Tha lỗi~ Ư~ Tha lỗi cái đầu cậu~" Mặc dù hai tay đã được giải phóng, nhưng dươиɠ ѵậŧ trong cửa sau lại đâm vào sâu hơn, gần như lấp đầy cả vách ruột, Trương Khải vừa thở hổn hển vừa tức giận hét.
"Thì ra cậu vẫn muốn bị trói hả?" Ra vẻ bừng tỉnh, Từ Kiếm Động cạ còng tay lên dưa chuột cậu, rồi nói như thể phiền muộn: "Nhưng cái còng tay này không thích hợp lắm."
"A~" Xúc xích căng phồng bị bề mặt kim loại lạnh lẽo sượt qua, eo Trương Khải lập tức không nhịn được vặn vẹo. Còn dươиɠ ѵậŧ chôn sâu trong cửa hang của cậu cũng bởi động tác này mà đâm chọc về các hướng khác nhau trong lối đi chật hẹp. Kí©ɧ ŧɧí©ɧ trước sau lập tức cướp mất sự chú ý của cậu, chẳng còn hơi đâu để ý xem người đang cắm thẳng vào cậu nói gì.
"Tôi nghĩ ra rồi." Từ Kiếm Đông bỗng phì cười, rồi đột nhiên rời khỏi Trương Khải, nhấc người dậy ra tủ đầu giường tìm cái gì đó.
"A a a~" Vách ruột nhạy cảm bị vật thịt ma sát đột ngột, cửa động vốn bị đâm xuyên tự dưng trống rỗng, mặc dù hoa cúc của Trương Khải khép lại, nhưng không cam chịu nỗi cô đơn, nó bắt đầu giần giật.
May mà chẳng để cậu phải đợi lâu, cửa sau của cậu lại bị vật thịt cường tráng đâm vào lần nữa.
"Bị thứ này trói, cậu nhất định sẽ rất vui nhỉ." Một phát đâm lút cán, Từ Kiếm Đông mỉm cười giơ cao thứ trong tay.
"Ưm~" Bị đâm một nhát thất thần, Trương Khải nhìn thứ màu hồng phấn hơi quen mắt trước mặt, lờ mờ cảm thấy đây hình như là cái cà vạt mà Từ Kiếm Đông mua lúc họ cùng đi dạo phố vài ngày trước.