Mộng Xuân Chào Đón Bạn

Chương 84

Chương 84:

Cửa sau bị vật thịt cường tráng cắm vào thật sâu, hang động lúc trước còn tơ lần đầu bị mở rộng gần đến giới hạn, nỗi đau bị đâm xuyên khiến Trương Khải muốn khẩn cầu người bên trên rút hung khí đang gây tội ra, nhưng môi lưỡi cậu vẫn còn bị quấn quýt liếʍ láp, căn bản là không nói nên lời.

Sau khi đâm lút cán, Tô Thuỵ Minh chẳng cử động nữa, dùng tư thế này hôn Trương Khải như an ủi, tới tận khi cảm giác được hoa cúc bị lấp đầy dần thích ứng với sự khổng lồ của y, không còn rút chặt lại nữa mới ngừng.

Miệng không còn bị xâm nhập bịt kín, tiếng nức nở của Trương Khải lập tức truyền ra: "Thầy ơi~ Rút ra~~~ Ưm~ Em xin thầy~ A~~~"

"Thầy sẽ rút ra" Tô Thuỵ Minh mỉm cười, sau đó từ từ rút dươиɠ ѵậŧ nóng rực ra ngoài.

"Ưm~ Ư~" Cửa động của Trương Khải bị cọ xát lần nữa, vách thịt nhạy cảm vô thức co lại chặt hơn, cứ như lưu luyến níu giữ cây gậy bên trong vậy.

"Miệng thì bảo muốn rút ra, rút ra thật thì cái miệng bên dưới lại không nỡ thế này" Tô Thuỵ Minh rút cả cây hàng ra ngoài, nhìn hoa cúc của Trương Khải không ngừng co giật, cười nói: "Xem ra em còn cần thầy dạy dỗ cho em biết chữ tín là gì."

Nói đoạn, y lại đâm dươиɠ ѵậŧ còn chưa thoả mãn vào cửa sau của cậu.

"A~~~ Ư~" Cửa sau còn chưa trống rỗng được bao lâu, lại bị dươиɠ ѵậŧ thô to tách ra lần nữa, trong tiếng thét của Trương Khải thêm vài phần không phải là đau đớn, khác hẳn lúc mới bị cắm vào.

Vách ruột mềm mại vừa khép lại bị tách ra, phải chịu đựng ma sát và tấn công lần nữa, bàn tay siết ga giường của Trương Khải càng lúc càng chặt.

Lần này kẻ xâm nhập cường tráng ấy đâm vào chỗ sâu nhất, sau đó không dừng lại, mà hơi rút ra một đoạn, sau đó lại từ từ đâm vào.

"Ư~~~" Bị dưa chuột thô dài đùa giỡn chậm rãi hết lần này đến lần khác, tiếng rên của Trương Khải ngày càng ngọt ngào và dâʍ đãиɠ, mà cậu nhỏ của cậu cũng hoàn toàn ngỏng dậy.

"Quả nhiên là bên dưới của em thành thật hơn bên trên nhiều" Phát hiện ra thay đổi từ từ của cậu, Tô Thuỵ Minh khẽ hôn lên môi Trương Khải, rồi cười nói: "Bây giờ chúng ta phải bắt đầu vào tiết thôi."

"Là~~~ Sao~~~ A a a~" Trương Khải còn chưa nói dứt lời, đã bị cơn thúc mãnh liệt trong người cắt ngang.

Cục thịt to lớn đó không kìm chế nữa, gần như rút hẳn ra ngoài rồi lại thọc sâu vào hang động của cậu, mỗi nhát vừa nhanh vừa mạnh.

"Ưm~ Thầy ơi~ Nhẹ thôi~" Bị đánh chiếm càng ngày càng sâu hơn, Trương Khải run bần bật khẩn cầu, mặc dù giọng cậu nghe giống rêи ɾỉ hơn.

"Nhẹ thôi?" Tô Thuỵ Minh phì cười không đáp, ngược lại còn vươn tay chạm vào cậu bé đã đứng thẳng từ lâu mà mãi không được quan tâm.

"A~~~" Hoa cúc đằng sau bị dưa chuột thô to mở rộng đâm sâu, cậu nhỏ đằng trước cũng bắt đầu bị ngón tay thon dài vuốt ve, mặc dù lúc trước đã bắn ba lần, nhưng phần đỉnh đáng thương của Trương Khải vẫn chậm rãi rỉ ra chất dịch trong suốt.

"Trước đây đã phát hiện ra" Tay còn lại kéo gối đệm dưới người Trương Khải, nhấc mông cậu lên để thuận tiện đâm chọc hơn, Tô Thuỵ Minh nói tiếp: "Không chỉ thích bị đàn ông thông, mà còn thích bị đối xử thô bạo hơn là dịu dàng ve vuốt... Lần đầu gặp thầy không nhìn ra vậy mà em lại là loại sinh viên dâʍ đãиɠ như thế."

"Không~ Không có đâu~ Ư~~~" Trương Khải mới nói được nửa câu, đã biến thành tiếng rêи ɾỉ khi Tô Thuỵ Minh rút nguyên cả cây ra rồi đâm phắt vào chỗ sâu nhất.

Dươиɠ ѵậŧ trong cơ thể cậu cứ như máy đóng cọc không ngừng nghỉ thúc vào nơi sâu nhất, cậu dần bị đùa bỡn đến độ chẳng còn dư sức mà suy nghĩ nữa, chỉ có thể vô thức vặn vẹo eo mông theo động tác của Tô Thuỵ Minh, như đang trốn chạy việc bị đâm xuyên, càng như đang phối hợp với động tác của đối phương để khiến vật thịt trong cửa sau thúc được sâu hơn nữa.

Sau khi đâm rút mười mấy lần trong hoa cúc của Trương Khải, động tác của Tô Thuỵ Minh bỗng dưng mạnh hơn hẳn, mỗi lần thúc vào đều như muốn thọc nát vách ruột mềm mại khép chặt ấy.

Khi lại chọt sâu vào cửa sau của cậu lần nữa, y dừng lại, rồi bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng rẫy lên vách trong mềm mại nhạy cảm.

"A a a~" Cơ thể của Trương Khải lập tức căng cứng, rồi trong sự đùa giỡn từ bàn tay của y không ngừng chuyển động trên dưa chuột của mình, cậu cũng đạt cao trào.

Nhưng cậu nhỏ đã bắn mấy lần của cậu chẳng bắn ra được cái gì nữa, chỉ có thể phun ra chút dịch màu trắng một cách đứt quãng.

"Mặc dù thầy còn chưa thoả mãn..." Nhìn tϊиɧ ɖϊ©h͙ lác đác toé lên tay mình, Tô Thuỵ Minh thơm lên trán Trương Khải, sau đó chậm rãi rút ra, "Có điều nể tình em là lần đầu tiên, hôm nay tha cho em."

"Ưm~~~" Theo vật thịt to khoẻ rời khỏi cửa sau, chất lỏng màu trắng phun ra từ hang động sưng đỏ tạm thời không thể khép lại nổi của Trương Khải, chảy xuống ga giường bên dưới người cậu.

Chương 85: