CHƯƠNG 75:
"Ư~ sâu~ sâu quá~~~ ưm~~~" Mỗi lần vật cứng nóng bỏng đó bỏ đi đều hung dữ cọ vào vách ruột non mềm, mỗi lần đâm vào đều chọc thẳng vào chỗ sâu nhất trong trực tràng, lời nói vốn không liền mạch của Trương Khải lập tức bị đánh tan tác đến nỗi chỉ còn lại tiếng kêu la không dứt.
"Tiếp tục báo cáo của em đi." Tô Thuỵ Minh hơi dừng động tác một lát, y giơ tay nắm chặt cằm của người trong lòng, ép cậu nhìn về hướng màn hình máy tính, "Em đã vượt giờ quá lâu rồi, còn câu giờ nữa thầy sẽ cho em trượt thẳng đấy."
Rõ ràng hoa cúc bị đâm càng ngày càng sâu hơn, vách ruột nhạy cảm bị ma sát, lấp đầy, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến độ co giật, hoạ mi bên bờ bùng nổ cũng mặc kệ phần gốc bị trói, rỉ chất lỏng trắng trong suốt ra ngoài từng chút một... Cậu sinh viên đã bị cᏂị©Ꮒ đến mức sắp đánh mất lí trí chỉ có thể miễn cưỡng lấy tinh thần, nghẹn ngào đáp: "A~ em~ em tiếp tục~ ưm~~~"
Thế là cậu chỉ đành vừa dâʍ đãиɠ rêи ɾỉ vừa tiếp tục đọc chữ trên PPT.
Mà lần này mỗi khi Trương Khải mắc lỗi, thứ Tô Thuỵ Minh cho cậu vẫn là lời sửa lỗi nghiêm túc như cũ, cùng với nhấc mông cậu lên cao, để dươиɠ ѵậŧ hoàn toàn rút ra khỏi cửa sau, rồi hung tợn ấn người xuống...
"A a a a a a~~~" Lại mắc lỗi lần nữa trên PPT, mặc dù chỉ copy sai một chữ, nhưng cửa hang của Trương Khải vẫn phải chịu phạt lần nữa, dươиɠ ѵậŧ bỏ đi rồi lại đâm vào chỗ sâu nhất trong trực tràng của cậu trong nháy mắt dưới tác dụng của trọng lực và áp lực. Sức mạnh đó thậm chí còn khiến cậu nảy sinh cảm giác người dưới thân muốn nhét cả hai túi tinh hoàn vào trong cơ thể cậu.
Mặc dù đã bị trói, hoạ mi không thể bắn tinh đạt tới cao trào, nhưng Trương Khải đã bị chơi đùa lâu kể từ tiết "súc ruột" cũng chẳng còn thể chịu đựng nổi kɧoáı ©ảʍ trong người nữa, cậu thất thần tựa vào người Tô Thuỵ Minh, ngoại trừ tiếng rên dâʍ đãиɠ ra thì chẳng còn phát ra được âm thanh nào khác.
"Thế này đã không chịu được nữa rồi? Quả không phải là một sinh viên tốt học hành nghiêm túc." Ngắm dáng vẻ dâʍ ɭσạи của người trong lòng, Tô Thuỵ Minh liếc nhìn PPT còn 2 trang nữa mới kết thúc trên máy tính, cười nói: "Bỏ đi, lần này thấy em cố gắng như vậy, coi như em qua vậy."
Nói đoạn, y đổi thành đỡ eo Trương Khải, dùng sức nhấc cậu lên hạ cậu xuống thật nhanh, mỗi lần đều gần như rút hẳn ra, cắm hết vào, mỗi lần đều sượt qua chỗ nhạy cảm nhất trên vách ruột.
"A~ Sắp hỏng rồi~~~ Ư~ Sắp hỏng rồi~~ thầy ơi~" Bên bờ cao trào còn tiếp tục bị cᏂị©Ꮒ mạnh, cậu sinh viên căn bản không phản ứng lại được mình đã đỗ, không thể suy nghĩ nổi, chỉ có thể cao giọng hét những từ loé lên trong đầu thành tiếng.
"Bị tôi cᏂị©Ꮒ hỏng thật thì lại tốt, khỏi sợ em đi quyến rũ người khác khắp nơi." Động tác của Tô Thuỵ Minh thoáng ngừng lại, để lộ nụ cười phức tạp vừa bất lực, không cam lòng lại tự giễu, "Có điều chiến thắng thế này thì không đủ thoải mái."
"Thầy ơi~~~ Còn muốn nữa~ ư~ muốn nữa~~~" Kɧoáı ©ảʍ khi cửa sau bị đâm chọc dừng lại, cậu trạch nam đã bị dạy dỗ luân phiên trong mộng xuân, phát triển một số bản tính nội tại, lần đầu tiên lên tiếng cầu xin bị chiếm hữu nhiều hơn một cách không biết liêm sỉ.
"Hôm nay em đáng yêu ghê." Nụ cười hơi phiền muộn được thay thế bởi nét mặt dịu dàng ấm áp, Tô Thuỵ Minh hôn nhẹ lên môi Trương Khải, "Chuyện này tôi nhất định sẽ thoả mãn em."
Nói đoạn, y gập laptop lại, đặt sang một bên, rồi ôm người trong lòng đứng dậy.
"Ưm~ Ư~" Theo động tác của Tô Thuỵ Minh, dươиɠ ѵậŧ còn dính trong cơ thể của Trương Khải cũng nhúc nhích với biên độ nhỏ, theo đó người bị thông phát ra tiếng rên thoả mãn ngọt ngào.
Tô Thuỵ Minh đứng thẳng chọc nhẹ vài cái, lại hung dữ cắn vào chỗ còn rõ dấu răng hơn cả lúc nhìn thấy ban ngày ở gáy cậu.
"A a a~~~ ưm~ ư~" Cơn đau trên cổ khiến ý thức của Trương Khải nhất thời tỉnh táo trở lại, nhưng cậu nhanh chóng bị kéo vào trong vòng xoáy du͙© vọиɠ. Nửa thân trên của cậu bị người đằng sau dùng một tay ấn xuống bàn, thân thể của Tô Thuỵ Minh cũng đè lên đó, tiếp đó là sự đâm chọc trong cửa sau mà cậu mong chờ.
Toàn thân chỉ mặc mỗi một cái áo sơ mi mở phanh cúc, hoạ mi bên bờ bùng nổ bị khăn tay buộc chặt gốc, cậu trai thẳng chưa đến một tháng trước còn dạt dào thèm gái lúc này lại bị thầy giáo đè trên bàn gỗ sơn đen, dữ dội thông cúc trong mộng xuân.
Mà bây giờ ngoại trừ việc nắm chặt mép bàn bằng hai tay ra thì việc cậu có thể làm được chỉ còn phát ra tiếng rên quyến rũ: "Ưm~~~ Sâu quá~ a~~~ Không được~~~ không được~ thầy ơi~ a~~~ xin thầy~"
"Do dự như thế trước lời tỏ tình của tôi, nhưng cơ thể lại thích bị tôi tiến vào nhường này..." Tô Thuỵ Minh vừa nói, vừa thúc dươиɠ ѵậŧ nhanh hơn nữa, đóng đinh Trương Khải trên bàn liên tục, "Em nói xem có phải tôi nên thử một con đường khác?"
Có điều như thể biết người dưới thân đã sắp bị kɧoáı ©ảʍ phá huỷ mọi lí trí và tư duy, Tô Thuỵ Minh không theo đuổi vấn đề này nữa, mà quất lên cặp mông trần trụi đang vểnh bên mép bàn của cậu một cái, gợi sự chú ý của người dưới thân.
"Nói đi... em muốn hẹn hò với tôi." Y lại tét phiến mông trắng nõn tròn trĩnh đó một phát, rồi nói.
"A~ em muốn~ muốn hẹn hò~ với~ ưm~ với thầy~" Người đã bị du͙© vọиɠ chiếm giữ toàn bộ đầu óc lặp lại lời y muốn theo phản xạ.
"Được thôi", Tô Thuỵ Minh khom lưng thơm lên má Trương Khải, y cười nói: "Vậy thì hẹn hò..."
Nói đoạn, đòn tấn công của y trở nên mạnh hơn, mỗi lần đều khiến mặt bàn nặng trịch khẽ lắc lư, còn tiếng rên của Trương Khải thì càng ngày càng ngọt ngào rõ ràng hơn.
Đâm rút mười mấy phát như thể muốn khảm bản thân vào cơ thể của đối phương, khi Tô Thuỵ Minh thúc vào thật sâu lần nữa, y vùi dươиɠ ѵậŧ vào thân thể người bên dưới mà không rút ra, rồi cởi khăn tay trên hoạ mi của đối phương ra.
Thế là...
"A a a a~~~" Cùng lúc vách ruột bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng tưới ướt, người đã quanh quẩn trên đỉnh cao trào từ lâu vừa nức nở vừa bắn tinh.